Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 485: Ta giúp muội




Lúc trước trên bầu trời của đảo Thạch Đầu, Linh Vận cũng chỉ đứng từ xa nhìn Linh Diên, căn bản không có cơ hội nói chuyện. Trực giác nói cho nàng biết nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thật sự không biết năm nào tháng nào tỷ muội bọn họ mới có thể gặp lại.
Mộ Thiến biết tình cảm của Vận Nhi và Diên Nhi sâu đậm cỡ nào, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, người của Thần Nữ tộc sẽ cho phép bọn họ gặp nhau ư?
Chỉ là nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, bà thực sự không đành lòng, chỉ có thể vỗ tay Linh Vận như trấn an.
“Được, chỉ cần có cơ hội, nương sẽ tìm người hỏi thử giúp con.”
Vì tình huống đặc biệt của Lăng gia nên chuyện này do nữ quyến bọn họ ra mặt nói ngược lại không thích hợp, dù sao chủ trì hậu viện hôm nay là tôn phu nhân của Mặc tộc, mà bọn Linh Diên là người của dòng chính tứ phòng. Tuy rằng mẫu thân Linh Diên là thần nữ đời trước, nhưng vì đã mất tích nhiều năm nên tứ phòng cũng không ai có thể ra mặt, thế nên gánh nặng này liền rơi lên vai những người khác của dòng chính.
Cũng may tuy rằng nội tình Thần Nữ tộc rất hùng mạnh, cạnh tranh giữa các phòng cũng rất kịch liệt nhưng đều là cạnh tranh giữa dòng chính, mấy dòng phụ kia căn bản chưa có cơ hội lộ diện đã bị Thần Nữ tộc trục xuất ra ngoài rồi.
Không phải Thần Nữ tộc máu lạnh mà là do ban đầu thành lập Thần Nữ tộc chính là nhánh của bọn Linh Diên, huyết thống của những nhánh khác là huyết thống của huynh đệ tổ tiên, tuy rằng đều họ Mặc nhưng gien tổ chức được tạo ra trong quá trình truyền thừa huyết thống lại chênh lệch khá xa. Trong mạch của dòng chính lại có được đôi song sinh nữ ưu tú nhất, vậy nên đó cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Mặc gia có thể truyền thừa tới nay. Cho dù cuối cùng kế thừa Thần Nữ tộc sẽ là nữ tử, nhưng huynh trưởng của bọn họ chính là hậu thuẫn mạnh mẽ vững chắc của bọn họ, chỉ như vậy mới có thể giữ gìn sự hưng thịnh của Thần Nữ tộc vĩnh viễn, kéo dài lịch sử.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng mọi người của Lăng gia cũng vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, tới được quảng trường khổng lồ trước cổng chính của Thần Nữ tộc.
Theo trình tự lần lượt tiến vào bên trong. Nhân cơ hội này, Mộ Thiến đã tìm được Lăng Vô Nhai, nói suy nghĩ của con gái cho ông ta, vì chỉ có đám nam nhân Lăng Vô Nhai mới có thể gặp Mặc Ngân hoặc Mặc Uyên. Chuyện này bọn họ giao cho ai cũng đáng lo, chỉ có giao cho người trong nhà mới ổn thỏa.
Lăng Vô Nhai nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ một lát. Ông ta vốn định từ chối thẳng, nhưng ánh mắt trông mong của con gái, còn có tương lai khó nói của Linh Diên khiến Linh Dực thân là ca ca cũng có chút không đành lòng, lập tức ra mặt khuyên bảo cha mình.
“Phụ thân, được hay không, chúng ta hỏi thử đã, lỡ như bọn họ đồng ý thì sao?”
Linh Dực nói không sai, vì khi chuyện này rơi vào tai Mặc Uyên, hắn gần như không chút nghĩ ngợi đã đồng ý, bởi vì trạng thái hôm nay của muội muội khiến bọn họ rất lo lắng. Nếu ai đó có thể khuyên bảo bọn họ vào lúc này thì không còn gì bằng, hiển nhiên nhân vật thích hợp này dường như trừ Linh Vận thì không còn ai khác.
Rất nhanh, Linh Vận đã được Linh Dực dẫn tới trước mặt Mặc Uyên, “Hiện tại các muội ấy đang trang điểm, có lẽ nửa canh giờ nữa, thời gian hơi eo hẹp, ta hy vọng ngươi đánh nhanh thắng nhanh, đừng làm ảnh hưởng tới hành trình kế tiếp của các muội ấy. Tâm trạng của muội ấy rất ngột ngạt, cũng rất suy sụp, ta rất lo lắng. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần giúp bọn ta thư giãn tâm trạng của muội ấy là được.”
Linh Vận nghe xong không khỏi oán trách nhìn bọn họ, “Ngươi nói dễ lắm, ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy? Đứa nhỏ Diên Nhi này từ nhỏ đã tự lập, rất có chủ kiến, chuyện muội ấy quyết định không ai có thể thao túng. Chuyện muội ấy nhận định cũng không ai có thể thay đổi. Bây giờ tâm trạng muội ấy kìm nén là chuyện bình thường, dù sao đổi lại là ai trải qua sự thay đổi lớn trong cuộc đời như vậy cũng không thể giữ ước nguyện ban đầu đúng không?”
“Nha đầu kia, bọn ta tìm ngươi để giúp muội ấy thông suốt, không phải kêu ngươi đổ dầu vào lửa.”
Mặc Uyên còn chưa dứt lời, Linh Dực và Linh Vận đã đồng thời vô cảm nhìn hắn: “Ngươi không hiểu muội ấy, nếu bọn ta nói những lời an ủi kia mới thật sự là đổ dầu vào lửa. Diên Nhi rất có chừng mực, tin ta đi, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ gia tộc các ngươi đâu. Bây giờ điều muội ấy cần chính là một nơi để phát tiết, chuyện này ngươi không cần lo, đưa ta qua là được rồi.”
Nghe những lời khí phách của Linh Vận, khóe miệng Mặc Uyên giật giật: “Ngươi xác định ta đưa ngươi qua là sáng suốt hả?”
Linh Vận vô lực trợn mắt, “Còn lần lữa nữa thì không còn thời gian đâu.”
Mặc Uyên nghĩ tới đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Linh Diên lúc trước, trái tim lập tức thắt lại. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể cắn răng.
“Được, ta sẽ tin ngươi một lần. Nhớ kỹ, bên kia muội ấy trang điểm xong, ngươi phải tới đây, đừng làm chậm trễ chuyện lớn.”
“Yên tâm đi, ta không phải trẻ con ba tuổi, ta biết nên làm thế nào.”
Nghe thấy Linh Vận liên tục cam đoan, Mặc Uyên mới tìm người đưa Linh Vận tới Tử Đằng uyển của Linh Diên.
Trên đường đi không biết trải qua bao nhiêu kiểm tra, cho dù có người bên cạnh Mặc Uyên hộ tống cũng nghiêm ngặt, đủ để thấy hôm nay là một ngày quan trọng thế nào với Thần Nữ tộc.
Vì sốt ruột nên bước chân của Linh Vận rất nhanh, nhưng cho dù là vậy cũng tốn thời gian gần một chén trà mới tới nơi.
Linh Diên đang trang điểm bất chợt nhìn thấy Linh Vận trong gương còn tưởng rằng là Mặc Hàn Y. Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm. Đừng thấy Mặc Hàn Y và Linh Vận là tỷ muội ruột, nhưng hai người kia cũng chỉ tương tự mà thôi, nhìn kỹ sẽ phát hiện Linh Vận giống Lăng Vô Nhai hơn, còn Mặc Hàn Y thì giống Mộ Thiến dịu dàng hơn.
Trong lúc suy nghĩ, trong đầu nàng bất ngờ không kịp đề phòng hiện lên tên của một người. Ngay sau đó, trong đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng chợt sáng ngời. Nàng quay phắt người lại, vì kích động nên giọng nói hơi run run, nếu không phải nha hoàn bên cạnh giữ chặt, chỉ sợ nàng đã lao ra ngoài rồi.
“Tỷ, tỷ tỷ? Tỷ tỷ, là tỷ sao?”
Kỳ thật lúc Linh Vận bước vào phòng đã bị hai cô gái xinh đẹp giống nhau như đúc trước mắt làm cho sốc tới ngây người.
Lúc trước nàng chưa từng thấy dung mạo chân chính của Linh Diên, hiển nhiên không ngờ rằng dung mạo chân chính của Linh Diên lại động lòng người như vậy.
“Đẹp, đẹp quá!”
Hai cô nương xinh đẹp trước mắt tuy rằng cùng mặc đồng phục gia tộc màu đen phức tạp, mang đồ trang sức tối giản nhưng không mất đi sự lộng lẫy, có điều khí tràng phát ra lúc giơ tay nhấc chân lại hoàn toàn khác biệt. Ngay lúc Linh Vận đang chuẩn bị phân biệt ai mới là Diên Nhi của mình, cô nương bên trái đã vẻ mặt kích động đứng dậy. Lúc giọng nói quen thuộc của nàng vang lên, Linh Vận chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được rơi xuống. Nhưng vừa nghĩ tới trường hợp bên này, nàng lại nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Linh Diên.
“Là ta, Diên Nhi, là ta, Vận Nhi tỷ tỷ của muội đến rồi. Ngoan, đừng khóc, tuyệt đối đừng khóc. Hôm nay muội đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến tỷ tỷ không dám nhận. Nhất định không được khóc, nếu không lát nữa trì hoãn thời gian sẽ không ổn. Ngoan, thời gian của chúng ta có hạn, muội ngồi xuống trang điểm tiếp trước đã, ta giúp muội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.