Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 81: Hai đứa bé có thêm một người ba




Không, có lẽ không muốn ngồi chơi hưởng phúc.
Người cậu Lưu quan tâm nhất chỉ có Nhan Vũ Trúc, anh đối với cô, nhiều nhất cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu không, anh cũng sẽ không vì Nhan Vũ Trúc mà đè chuyện ở bệnh viện xuống.
Có lẽ cậu Lưu cảm thấy, cô là một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý, ném tiền vào người cô, cô sẽ không kiềm chế được mà ném bản thân mình vào vòng tay của anh!
Tiếc là, cô sẽ không chà đạp bản thân mình như vậy!
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm khó Hứa Dương, cô cầm lấy Giấc mộng duy ái, định đích thân trả lại cho Lưu Thiên Hàn.
Xe của Lưu Thiên Hàn dừng bên ngoài Hoành Điếm, Nhan Nhã Tịnh không muốn để người khác hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và Lưu Thiên Hàn, cô đợi mọi người đi gần hết, mới chậm rãi đi lên xe của Lưu Thiên Hàn.
Vừa lên xe, Cao Bắc Vinh ngồi trên ghế phụ lái quay mặt lại, cười híp mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh hỏi: “Chị dâu, sao vậy, sự bất ngờ mà Lưu Thiên Hàn tạo cho cô có phải tốt hơn rất nhiều cái hoa hồng đen sì kia? Cô rất thích đúng không?”
Nhan Nhã Tịnh không trả lời câu hỏi của Cao Bắc Vinh, cô nhìn Lưu Thiên Hàn ngồi bên cạnh mình, đặt chiếc hộp vào lòng anh: “Cậu Lưu, trả cho anh, đồ anh tặng tôi, tôi không cần!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh quay người muốn xuống xe.
Lưu Thiên Hàn nắm chặt lấy cổ tay cô: “Tại sao không cần? Em không thích kim cương?”
Lúc Lưu Thiên hàn nói lời này, lạnh lùng liếc nhìn Cao Bắc Vinh, rõ ràng đang ghét bỏ ý tưởng mà Cao Bắc Vinh đưa ra quá tồi.
Cao Bắc Vinh bị ánh mắt của Lưu Thiên Hàn làm cho đóng băng, anh ta cười khan một tiếng: “Chị dâu, sao cô lại không thích món quà mà Lưu Thiên Hàn tặng cô! Đây là tôi phải vắt óc suy nghĩ rất lâu mới giúp Lưu Thiên Hàn nghĩ ra nên tặng gì cho cô!”
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Lưu Thiên Hàn, nhanh chóng xuống xe, nhưng nhìn thấy có vài đồng nghiệp trong đoàn làm phim đi đến bãi đậu xe, cô vội vàng thu bàn tay đang mở cửa xe lại.
Mọi người đều nghĩ Lưu Thiên Hàn là bạn trai của Nhan Vũ Trúc, khó khăn lắm cô mới rửa sạch được sự nghi ngờ câu kết với Lưu Thiên Hàn, cô không muốn chịu đựng bất kỳ sự chỉ trích không cần thiết nào nữa.
Nhan Nhã Tịnh quay mặt lại, vô cùng nghiêm túc nhìn Lưu Thiên Hàn nói: “Cậu Lưu, sau này anh không cần phải lãng phí tâm tư lên người tôi nữa, tôi không phải là thú cưng, người khác cho chút đồ, sẽ chủ động nhào vào lòng họ!”
“Tôi biết, người giống như anh, cảm thấy tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, chỉ cần ném tiền vào người phụ nữ, mọi người sẽ lần lượt bổ nhào lên người anh. Nhưng tiếc là, điều này không phải thích hợp dùng với tất cả phụ nữ. Cậu Lưu, cậu đã có Nhan Vũ Trúc rồi, đừng đến trêu trọc tôi nữa, loại tình cảm tay trái ôm tay phải ấp này, tôi không cần!”
“Tình yêu mà tôi cần, là một lòng một dạ, một đời chỉ có một người, chơi đùa? Xin lỗi, tôi không có sở thích làm nhân tình của người khác, cũng không thích tình cảm theo kiểu mua bán, cậu Lưu, nếu như cậu muốn bao nuôi nhân tình, vẫn nên tìm người khác đi!”
Sau khi Nhan Nhã Tịnh nói xong những lời này, âm thầm cảm thán, cô thật sự lớn mật mà, dám chỉ trích cậu Lưu.
Nhưng vừa nghĩ đến rõ ràng cảnh sát đã điều tra ra Nhan Vũ Trúc là chủ mưu đứng sau vụ ở bệnh viện, anh vẫn bảo Cao Bắc Vinh đè chuyện này xuống, Nhan Nhã Tịnh không thể bình tĩnh, hòa nhã nói chuyện với Lưu Thiên Hàn được.
Suy cho cùng, trong lòng không nên để cho tình yêu quấy rối, Lưu Thiên Hàn bảo vệ Nhan Vũ Trúc một cách không có nguyên tắc như vậy, cô rất thất vọng.
“Chơi đùa?” Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn có chút khó coi: “Nhan Nhã Tịnh, ai nói với em, tôi đang chơi đùa với em?”
Lưu Thiên Hàn có chút bất lực thở dài: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đã nói rồi, tôi đang theo đuổi em.”
Ngực Nhan Nhã Tịnh đập điên cuồng, nhưng nghĩ đến hôm nay Nhan Vũ Trúc và Lưu Thiên Hàn đứng cùng nhau, dáng vẻ tình chàng ý thiếp, trong trái tim cô cuối cùng cũng lạnh lại.
“Cậu Lưu, đừng nói đùa nữa, câu nói đùa này không hề buồn cười. Hôm nay anh đến đoàn làm phim tham ban Nhan Vũ Trúc, nhưng lại nói là theo đuổi tôi, lẽ nào anh không cảm thấy hành vi của anh có chút….tâm thần phân liệt sao?”
Nghe thấy câu tâm thần phân liệt, Cao Bắc Vinh không khống chế được mà cười thành tiếng, không ngờ trong lòng chị dâu, Lưu Thiên Hàn lại bị tâm thần phân liệt, ừ, nhìn thấy Lưu Thiên Hàn thất bại, trong lòng anh ta rất sảng khoái.
“Tôi đến tham ban Nhan Vũ Trúc?” Đôi mắt Lưu Thiên Hàn tối sầm lại, hôm nay anh đến để thăm cô, có được không, sao lại biến thành đến tham ban Nhan Vũ Trúc rồi? Người phụ nữ này, trong đầu cả ngày chứa cái gì không biết!
Hôm nay anh đến đây, có mấy lần muốn đi đến bên cạnh cô, ở bên cạnh cô, nhưng anh biết anh làm như vậy chắc chắn sẽ khiến cô nổi giận, nên anh chỉ đứng ở một bên, nhìn cô từ xa.
“Chị dâu, cô hiểu nhầm Lưu Thiên Hàn rồi, hôm nay Lưu Thiên Hàn đến tham ban cô đó!!” Cao Bắc Vinh thực sự không chịu được khi Lưu Thiên Hàn trong ấm ngoài lạnh như vậy được, không nhịn được mà nói giúp anh.
“Chị dâu, Lưu Thiên Hàn nhà chúng tôi thật sự rất quan tâm đến cô, năm nay cậu ta đã 27 tuổi rồi, cô thương hại cậu ta một chút đi, thu nhận cậu ta đi! Cô có biết không, đàn ông độc thân quá lâu, rất dễ nhịn quá mà thành bệnh, ừ, không chỉ sinh lý có vấn đề, còn có vấn đề trên cả mặt tâm lý nữa, chị dâu, cô nhẫn tâm để Lưu Thiên Hàn nhà chúng tôi trở thành một tên biến thái chứ?”
Nghe thấy những lời nói của Cao Bắc Vinh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ lên.
Có vấn đề về sinh lí….
Lúc trước, Lưu Thiên Hàn quả thật đã bị người khác nghi ngờ phương diện kia có vấn đề, cô còn giúp anh khám bệnh, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được, cảnh tượng kia chấn động đến mức nào.
Có có, đàn ông 27 tuổi….
Trước đây, cậu Lưu thật sự chưa từng yêu đương? Vậy anh với Nhan Vũ Trúc cũng chưa từng yêu đương với nhau?
Một người đàn ông ưu tú như cậu Lưu, sống 27 năm rồi mà chưa từng yêu đương….Nhan Nhã Tịnh đột nhiên cảm thấy, thế giới này có chút huyền ảo.
“Aiyo!” Nghe thấy tiếng kêu thê lương của Cao Bắc Vinh, Nhan Nhã Tịnh từ trong suy nghĩ hỗn loạn hoàn hồn lại, Cao Bắc Vinh nhe răng nhếch mép: “Lưu Thiên Hàn, cậu dùng lực mạnh vậy! Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi không nói nữa, cậu không biến thái, tôi mới biến thái!”
Lưu Thiên Hàn lười quan tâm đến dáng vẻ gào khóc thảm thiết của Cao Bắc Vinh, anh vô cùng nghiêm túc đặt chiếc hộp nhung vào tay Nhan Nhã Tịnh: “Cầm đấy, em đã tặng quà cho tôi, nhưng lúc chúng ta kết hôn, tôi vẫn chưa tặng quà cho em, đây là quà tôi tặng em.”
Nhan Nhã Tịnh đã bị lời nói này của Lưu Thiên Hàn dọa cho đến ngu người, tay cô run rẩy, làm thế nào cũng không cầm được chiếc hộp nhung kia.
Cô hít một hơi thật sâu, mới tìm lại được giọng nói của mình, cô đang định nói gì đó, thì lại nghe thấy Cao Bắc Vinh không khống chế được mà cười lớn.
“Chị dâu, cô còn tặng quà cho Lưu Thiên Hàn? Cô tặng quà gì cho Lưu Thiên Hàn đấy?”
“150 triệu.” Lưu Thiên Hàn vô cùng nghiêm túc nói.
“Haha, Lưu Thiên Hàn, cậu chỉ đáng giá 150 triệu, rẻ quá đi! Tôi cho cậu 300 triệu, cậu đi theo tôi đi?”
“Ừ, đúng lúc có thể đáng gãy chân cậu.” Lưu Thiên Hàn mặt không cảm xúc nói.
Cao Bắc Vinh im lặng ôm lấy chân mình: “Bỏ đi, Lưu Thiên Hàn, cậu đừng đi theo tôi nữa, tôi thà ở cùng với cái chân của tôi cô độc đến cuối đời còn hơn.”
“150 triệu kia không phải là quà, là tiền tôi trả anh, cậu Lưu, anh đừng hiểu nhầm.” Nhan Nhã Tịnh tay chân luống cuống nhét chiếc hộp nhung vào tay Lưu Thiên Hàn, đẩy cửa xe ra, lao ra ngoài giống như muốn chạy trốn.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng trở về với hai đứa nhỏ, làm thế nào cô cũng không ngờ được, hai đứa nhỏ lại tự tìm cho bọn chúng một người ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.