“Khụ khụ khụ...”
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, cái tên Hách béo này đừng có hù dọa người ta như vậy được không!
Hai người bọn họ đã quay trở lại tình bạn trong sáng từ lâu rồi, bây giờ bỗng nhiên lại thốt ra một câu bạn trai cũ, cậu ta lại định làm trò gì vậy!
Eo của Hách Trung Văn lại ngày càng thẳng tắp: “Cậu hai, tuy bây giờ cháu chỉ là bạn trai cũ của chị đại thôi, nhưng tương lai đầy hứa hẹn mà, ai biết được sau này cháu sẽ thành gì của chị đại chứ!”
“Cậu hai, một tên đàn ông như cậu ở lại đây chăm sóc cho chị đại cũng không tiện, hay là cậu về trước đi!
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen tới tái xanh, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh nằm trên giường, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy có vô số con dao đang rạch qua mặt cô, bị tầm mắt của anh rạch cho đau cả thịt, cô vô thức kéo chăn lên mặt.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, nhưng muôn mặt tuấn tú đăng căng chặt của anh đã thể hiện hết được sự phẫn nộ của anh rồi.
Đúng, bây giờ anh rất phẫn nộ, phẫn nộ đến mức muốn xe nát người phụ nữ không biết điều trên giường này.
Anh tưởng rằng cô vừa mờ ám với cậu Giang gì đó, vừa chuẩn bị đi đăng lý kết hôn với Tư Hãn gì đó lại vừa muốn quyến rũ anh, chân đạp ba thuyền rồi đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng bây giờ cô còn nhảy ra một tên bạn trai cũ!
Hơn nữa, bạn trai cũ này của cô còn là cháu ngoại cả của anh!
Không thể nhịn được!
Bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Nhan Nhã Tịnh thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng nhớ tới trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ, chút hổ thẹn mà cô có cũng biến mất sạch.
Cô bỏ cái chăn đang che cằm ra, cố gắng làm ra vẻ lạnh nhạt: “Đúng vậy đó anh hai, anh về trước đi, đàn ông như anh ở lại đây đúng thật là không tiện.”
“Ha!”
Khóe môi Lưu Thiên Hàn cong lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, lạnh lẽo tận xương, khiến người ta run rẩy.
“Tôi là đàn ông, Trung Văn thì không phải đàn ông à?”
Nội tâm Hách Trung Văn gào thét, ai nói cháu không phải đàn ông! Cháu chuẩn men 100% nhé! Chuẩn men 100%!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hách Trung Văn vẫn không dám hô to gọi nhỏ với cậu hai đáng sợ y như cậu Lưu năm đó, anh ta tốt tính cất lời: “Cậu hai, không thể nói như vậy được! Cháu đương nhiên là đàn ông rồi! Nhưng cháu và cậu khác nhau...”
Cháu là bạn trai cũ của chị đại, cậu chỉ là anh hai của chồng chị đại...
“Khác nhau?” Không đợi Hách Trung Văn nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cậu ta: “Cháu khác cậu chỗ nào, cháu thiếu thứ gì à? Hay là, thiếu mất một chân?”
Thiếu mất một chân!
Cậu hai đang muốn đánh gãy chân anh ta sao?
Hách Trung Văn rùng mình, sao hai ông cậu của anh ta đều có sở thích đặc biệt là đánh gãy chân người khác vậy hả!
Còn nữa, thiếu thứ gì đó...
Lời cậu hai nói cứ như đang nói bên dưới anh ta thiếu mất thứ rất quan trọng vậy!
Hách Trung Văn vừa định nói gì đó để chứng minh với Nhan Nhã Tịnh rằng anh ta thực sự không thiếu thứ của đàn ông, thì giọng nói lanh lảnh của Nhan An Mỹ đã vang lên ở cửa: “Ba ơi, ba tới rồi đấy à!”
Lúc ở riêng với nhau Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều gọi Hách Trung Văn là anh họ, nhưng ở trước mặt Hách Trung Văn bọn chúng vẫn quen giống như trước đây, gọi anh ta là ba. Dù sao thì Hách Trung Văn thực sự rất tốt với bọn chúng, bọn chúng không nỡ làm tổn thương tâm hồn non nớt của anh ta.
Tiếng gọi ba này, Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn đều đã nghe thành quen, nghe rất tự nhiên rồi. Nhưng Lưu Thiên Hàn nghe thấy thì lại là chuyện khác.
Đầu lông mày của anh nhíu lại càng chặt hơn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh. Con gái của cô lại gọi Hách Trung Văn là ba, cô và Hách Trung Văn đúng thật là có quan hệ không tầm thường nhỉ!
Cô vừa chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với tên mặt non ẻo lả kia vừa muốn để Hách Trung Văn làm người ba đổ vỏ, sao cô ta lại giỏi như vậy chứ!
Ha!
Lưu Thiên Hàn hừ lạnh khinh thường, để cháu trai cả của chồng làm ba của con mình, gu này của cô, đúng là mặn quá đấy!
“Bé cưng, con có nhớ ba không?” Hách Trung Văn ôm Nhan An Mỹ vào lòng, dáng vẻ y hệt người ba từ ái.
“Đương nhiên là nhớ rồi ạ! Con và anh trai đều rất nhớ ba đó!” Nhan An Mỹ vừa nói vừa dùng sức nháy mắt với Nhan An Bảo đứng ở cửa.
Hai đứa chúng nó luôn chú ý tới tình hình chiến trường bên Nhan Nhã Tịnh. Chúng cảm thấy sau khi bị Lâm Tư Hãn kích thích, quan hệ của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ phát triển thêm một bước, ai mà ngờ nửa đường lại có cái bóng đèn là Hách Trung Văn này nhảy ra.
Là thần trợ công của ba mẹ, đương nhiên bọn chúng phải phụ trách dẫn cái bóng đèn 1000W này đi.
“Ba ơi, con cũng nhớ ba lắm.” Nhan An Bảo có hơi xấu hổ nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Ba à, ba có thể đi chơi game với con được không ạ?”
“Ba còn định...” chăm sóc chị đại...
Hách Trung Văn không nỡ tách ra với Nhan Nhã Tịnh như vậy, nhưng chẳng mấy khi cây kem nhỏ Nhan An Bảo này thân thiết với anh ta như vậy, anh ta cũng không nỡ từ chối.
Dù sao thì chơi game xong cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta chăm sóc chị đại, anh ta cứ chơi với các bé cưng của anh ta trước vậy!
“Ba ơi, con thích nhìn ba với anh trai chơi game cùng nhau lắm! Ba à, ba chơi game cùng anh trai đi mà!” Nhan An Mỹ bật chế độ làm nũng ăn vạ, Hách Trung Văn hoàn toàn buông súng đầu hàng: “Được, ba chơi game với các bé cưng trước!”
Một tay Hách Trung Văn bế Nhan An Mỹ, một tay dắt Nhan An Bảo. Lúc đi tới bên cạnh Lưu Thiên Hàn, anh ta kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, anh ta không cướp được với cậu trẻ cũng vì cậu trẻ là ba ruột của các bé cưng!
Thế nhưng trừ cậu trẻ ra, người đàn ông mà các bé cưng thích nhất chính là anh ta, cậu hai muốn cướp chị đại với anh ta à, không có cửa đâu!
“Ha!”
Hách Trung Văn vừa dẫn hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, tiếng cười mỉa của Lưu Thiên Hàn đã bật ra từ bờ môi mỏng.
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn rất giận Lưu Thiên Hàn, nhưng nghe thấy tiếng khịt mũi tràn ngập vẻ ghen tuông này của anh làm cô bỗng nhiên hơi buồn cười.
Mà cô cũng thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thật luôn.
“Đi hết cả rồi còn cười ngu cái gì? Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại không biết xấu hổ như thế hả!”
Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ bĩu môi, cô cười thật sự không phải vì Hách Trung Văn, mà là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ghen, trong lòng cô vui sướng.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng âm trầm hơn, tầm mắt của anh lạnh lùng dính chặt lấy khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, để con của cô và Thiên Hàn gọi Trung Văn là ba, cô cũng không ngại loạn luân à!”
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục lén cười, nhìn đi, anh Lưu cứ ghen là lại thích xù lông. Cứ xù đi, càng xù thì càng thể hiện anh để ý cô.
Thấy Nhan Nhã Tịnh còn dám cười, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm khó chịu. Anh tiến lên trước một bước, thực sự muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ không biết điều này.
“Nhan Nhã Tịnh, loạn luân với Trung Văn làm cô vui lắm có phải không? Cô vô liêm sỉ đến vậy cơ à!”
Lưu Thiên Hàn nói lời này đúng thật là rất cay nghiệt, nhưng Nhan Nhã Tịnh không tức giận, không hề tức giận một chút nào. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn.
“Anh hai, nếu anh không muốn An Bảo và An Mỹ gọi Hách béo là ba thì cũng không phải là không có cách.”
Lại còn Hách béo? Đúng là buồn nôn tới kinh tởm!
Nhan Nhã Tịnh hơi gắng sức ngồi dậy khỏi giường, nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cười rạng rỡ mặt mày.
“Anh hai, anh cưới em đi! Như vậy thì sau này An Bảo và An Mỹ sẽ chỉ gọi anh là ba thôi!”