Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nhan Nhã Tịnh biết, Lệ Bảo Khiết ở Nhan Thị có 20% cổ phần, sau khi Lệ Bảo Khiết qua đời, 20% cổ phần này chuyển giao cho cô và Nhan Minh Tự.
Chỉ là những năm này, Nhan Nhã Tịnh và Nhan Minh Tự chưa từng lấy một đồng hoa hồng nào từ Nhan Thị hết.
Gần đây nội bộ Nhan Thị lục đục vô cùng, Nhan Thành Lâm cấp bách muốn nắm giữ tuyệt đối quyền cổ phần khống chế, cho nên ông ta mới ép Nhan Nhã Tịnh ký vào bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Bản hợp đồng này, Nhan Nhã Tịnh không muốn ký. Đây là thứ mẹ để lại cho cô, dựa vào đâu mà cô phải chuyển nó cho loại người như Nhan Thành Lâm!
“Nhã Tịnh, ba là ba của Minh Tự, 10% cổ phần trong tay nó nên do ba cầm. Đây là 10% cổ phần trong tay con, con cũng nên để ba giữ giúp con đi!”
Nhan Thành Lâm ngừng một chút, lại nói tiếp: “Nhã Tịnh, con đừng nghĩ nhiều, ba làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này thôi.”
Muốn tốt cho cái nhà này…
Nhan Nhã Tịnh cười mỉa nhìn hợp đồng chuyển nhượng trên bàn, cái nhà này là của Nhan Bích Loan và Nhan Vũ Trúc, có liên quan gì tới cô đâu!
“Nhan Thành Lâm, tôi nhớ mẹ tôi từng nói, 10% cổ phần này, mẹ để lại cho tôi dùng lúc kết hôn. Chuyển nhượng cổ phần nên là tôi và chồng tương lai cùng nhau ký mới có thể có hiệu lực.” Nhan Nhã Tịnh bình tĩnh nhìn Nhan Thành Lâm: “Nhan Thành Lâm, bây giờ tôi chưa có chồng, chỉ e bàn tính của ông gảy sai mất rồi.”
Thực ra, cho dù không chuyển cổ phần cho Nhan Thành Lâm, Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng thể hưởng phần lãi hay chỗ tốt nào hết. Nhưng dù sao cô vẫn không cam tâm cứ chắp tay dâng đồ mẹ để lại cho cô vào tay đồ cáo già Nhan Thành Lâm này được!
“Nhã Tịnh, đương nhiên là ba biết chuyện này.”
Nhan Thành Lâm tỏ vẻ bản thân đã tính trước: “Bây giờ con chưa có chồng, nhưng nếu như con kết hôn, chẳng phải con có chồng rồi sao!”
Nghe được lời này của Nhan Thành Lâm, Nhan Nhã Tịnh thầm nảy ra dự cảm không tốt trong lòng.
Quả nhiên, sau đó cô nghe thấy Nhan Thành Lâm cười híp mắt nói: “Nhã Tịnh, bây giờ con cũng chẳng còn nhỏ nữa, cũng nên gả cho người ta rồi. Ba và dì của con luôn quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con, gần đây dì con phí công phí sức, cuối cùng cũng tìm được một nhà tốt giúp con rồi.”
Nhà tốt?
Nhan Nhã Tịnh không tin Thanh Thiên Bội sẽ tốt bụng như vậy, tìm được cho cô gia đình tốt lành gì!
Thanh Thiên Bội cười còn giả lả, ghê tởm hơn cả Nhan Thành Lâm, bà ta yêu thương vô bờ bến kéo lấy tay của Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh à, gần đây vì hôn nhân của con, ngày nào dì cũng cùng các quý bà uống trà chiều, cũng coi như ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng dì cũng tìm được cho con một người đàn ông hoàng kim.”
“Mấy hôm trước dì có cho bà Ngô xem hình của con, bà Ngô vừa nhìn đã thích. Con nói xem duyên phận của con người quả thực là một chuyện rất kỳ diệu mà. Con xem, bà Ngô vừa nhìn hình của con đã khẳng định con là con dâu tương lai của bà ấy rồi!”
Bà Ngô…
Sẽ không phải là mẹ của Ngô Long đấy chứ?
Nhan Nhã Tịnh biết được từ tin thời sự, Ngô Long và Bùi Ninh Hinh đã kết hôn, chỉ là Ngô Long còn có một anh trai, hình như tên là Ngô Minh Triết.
Ngô Minh Triết này trên phương diện chơi bời gái gú, còn quá đáng hơn cả Ngô Long hơn nữa, cái đức hạnh của anh ta còn khiến người khác khó chịu hơn cả Ngô Long.
Nếu như cô thực sự bị ép gả cho Ngô Minh Triết, chắc chưa tới một tháng cô sẽ bị Ngô Minh Triết chơi chết!
Chú ý tới nét mặt trắng bệch của Nhan Nhã Tịnh, Thanh Thiên Bội càng ra sức nói: “Sau khi bà Ngô cầm tấm hình của con xong bèn đưa cho con trai lớn Ngô Minh Triết của bà ấy xem! Con đoán xem sẽ ra sao? Ngô Minh Triết nói ấy à, cậu ấy vừa nhìn đã thích con rồi, hận không thể lập tức cưới con về nhà!”
Thanh Thiên Bội cười như một người mẹ hiền từ, bà ta vỗ nhẹ lên cánh tay của Nhan Nhã Tịnh: “Dì đã nói rồi mà, Nhã Tịnh nhà ta rất xinh đẹp, tính cách tốt, chuyện tìm chồng thực sự không cần lo lắng. Đấy xem, một người đàn ông hoàng kim như con trai lớn nhà họ Ngô mà cũng bị Nhã Tịnh nhà ta mê mẩn mất rồi!”
“Nhã Tịnh, dì và bà Ngô đã thương lượng hết rồi, tối hôm nay con sang thẳng nhà họ Ngô luôn, con phải đi bồi dưỡng tình cảm với cậu cả nhà họ Ngô trước đã, ngày mai là thứ bảy, chuyện đăng ký kết hôn tuần sau bàn cũng chưa muộn.”
“Nhã Tịnh, dì biết con có không ít thành kiến với dì, nhưng dì thực sự muốn tốt cho con, nếu không sao dì lại phí bao công sức để tìm một nhà tốt cho con gả qua đó chứ!”
Đúng vậy, Thanh Thiên Bội đối xử với cô tốt thật, tìm cho cô ấy được một nhà tốt như vậy cơ mà!
Mấy hôm trước cô xem tin thấy được, vợ của Ngô Minh Triết bỗng bạo bệnh mà chết.
Lúc nhìn thấy tin tức này, mấy bác sĩ nữ ở phòng họ đều đang bàn tán, vợ của Ngô Minh Triết không phải bị bệnh chết mà là bị Ngô Minh Triết hành hạ đến chết.
Nghe nói trước đó vợ của Ngô Minh Triết còn tới bệnh viện của họ khám bệnh một lần, vết thương dày đặc trên người, thảm không nỡ nhìn.
Người vợ đã chết này của Ngô Minh Triết, gả cho Ngô Minh Triết mới được bao lâu chứ?
Đúng, hình như mới được nửa tháng, nửa tháng đã chết thảm như vậy rồi. Ban nãy cô còn cảm thấy bản thân một tháng sẽ bị Ngô Minh Triết dày vò chết, đúng là cô đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của Ngô Minh Triết rồi.
Nhan Nhã Tịnh không muốn gả cho Ngô Minh Triết, không muốn một chút nào hết. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Thanh Thiên Bội và Nhan Thành Lâm không phải đang thương lượng chuyện này với cô, bọn họ đã quyết định rồi, nếu cô từ chối, chỉ e Nhan Minh Tự không sống qua nổi đêm nay.
Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội nhìn nhau một cái, ông ta vội vàng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Đúng vậy đó Nhã Tịnh, đối tượng mà dì Thanh của con tìm cho con đúng là rất tuyệt! Ba cũng từng gặp thằng bé Ngô Minh Triết này rồi, nho nhã lễ độ, cũng là một người giỏi giang, nhà họ Ngô cũng là nhà quyền thế có tiếng, con gả qua nhà họ là phước của con!”
À!
Nhan Nhã Tịnh rất muốn cười, cái đức hạnh như Ngô Minh Triết mà còn nho nhã lễ độ, là người giỏi giang?!
Nói anh ta là mặt người dạ thú, anh ta cũng chẳng xứng!
Nhan Nhã Tịnh rất muốn nói thẳng, Nhan Thành Lâm, nếu như ông cảm thấy Ngô Minh Triết tốt thì gả Nhan Vũ Trúc và Nhan Bích Loan cho anh ta đi. Nhưng cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn không thể nói ra được lời đó.
Không cần phải nói nữa rồi.
Nhan Thành Lâm vẫn tiếp tục nói: “Nhã Tịnh, con yên tâm, chỉ cần con gả vào nhà họ Ngô, sống yên ổn với Ngô Minh Triết, ba nhất định sẽ chăm sóc Minh Tự cho tốt, dù gì Minh Tự cũng là con của ba mà.”
Nhìn xem, đồ cáo già này thực sự để lộ bản mặt thật rồi, ông ta đâu có nghĩ cho cô đâu chứ, ông ta chỉ dùng Nhan Minh Tự để uy hiếp cô thôi, để cô ngoan ngoãn nhảy vào hố lửa.
Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn Nhan Thành Lâm, bỗng, cô nhếch khóe môi cười mỉa: “Được, tôi gả!”
Yên lặng bao trùm, Nhan Nhã Tịnh tự giễu cười: “Nhan Thành Lâm, tôi thực sự hy vọng tôi và Minh Tự không phải con cái nhà họ Nhan mấy người!”
Đúng vậy, nếu như cô và Nhan Minh Tự không phải con của Nhan Thành Lâm, ít nhất cô cũng có thể nói với mình rằng, ba ruột của cô sẽ không đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, ba ruột của cô thực ra rất yêu bọn cô.
Đáng tiếc, trên thế giới này lại chẳng có nếu như.
Không biết có phải ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không, sau khi cô nói xong câu này, cô nhìn sắc mặt của Nhan Thành Lâm lại thoáng qua chút tím tái, nhưng rất mau, Nhan Thành Lâm đã khôi phục nụ cười giả tạo ấy.
Cửa lớn phòng khách chợt mở ra, Nhan Vũ Trúc mỉm cười yêu kiều bước vào.