Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 11: Nỗi ám ảnh mang tên Tháng Bảy




Sài Gòn những chiều tháng Bảy, mưa trắng trời trắng đất, cứ rả rích như thể một cái cớ nhắc nhở để anh mơ hồ với tay qua khỏi màn mưa – níu về kỷ niệm…
Anh có một nỗi ám ảnh mang tên tháng Bảy – mà chắc là em hiểu vì sao.
Từ em xa, những ngày mưa tầm tã cứ gọi về miên mãi trong suy nghĩ của anh những mệnh đề giả định bất khả Giá mà…, Phải chi…, Nếu như… Anh không thể thay đổi quá khứ, càng không thể ngủ một giấc dài ba mươi ngày chẵn, quên bẵng tháng Bảy để nó hụt hẫng rơi mất trong cơn mơ màng, rồi bước sang tháng Tám chỏng chơ trễ tràng. Anh cũng không thể lạy trời đừng mưa như một thi sĩ ngày xưa để mong em động lòng – bởi em cũng từng không mảy may chùng chân khi quay lưng bước vào màn mưa trắng xóa, bỏ mặc một năm khuyết mất tháng Bảy, bỏ mặc riêng anh khuyết mất bóng em.
Vì tất cả những điều không thể, anh đành để em đi…
Những ngày mưa của ban xưa… Không đủ lạnh để rùng mình nhớ mãi đến bây giờ, nhưng đủ ấm lòng mỗi lần anh tự áp đôi tay mình vào nhau, nhớ lại khoảnh khắc em ân cần đan vào tay anh, tinh nghịch bảo: “Ba với ba là sáu. Sáu với bảy mười ba. Em đối với anh rất thiệt rất thà. Anh trả duyên trả nợ trả thương trả nhớ cho đến già…” Hai đứa cười vang – tiếng cười trong hơn cả tiếng mưa, nhưng cũng dễ vỡ vụn và trôi quên vào quá vãng, khi nắng hửng mưa tan.
Những ngày mưa của tháng Bảy bây giờ… Anh, một mình, dễ cáu gắt và bẳn tính khi lầy lội trong cái lạnh ướt nhòa tê cóng, tự thương phận long đong. Sài Gòn thật chẳng dễ chịu giữa tiết trời đành hanh sáng nắng chiều mưa, nóng lạnh thất thường – mà bất thường nhất vẫn là… anh!
Anh rõ ràng làm một kẻ mất trí – chóng vánh quên hết những lỗi lầm ngày bên nhau, những nỗi buồn ngày xa nhau và những giọt nước mắt ngày mất nhau – chỉ duy nhất tình yêu tròn đầy và riêng dành cho em là mãi không bao giờ hanh hao? Tại sao cố tật muôn đời của anh là thế - chấp mê bất ngộ với những thương yêu dịu dành đã không còn nữa để dễ dãi quên mất những sự thật rõ ràng lẫn phũ phàng rằng ta đã phụ lòng nhau?
Em rõ ràng không còn nửa ở đây, dù cho anh tự huyễn hoặc rằng sau lớp màn trắng đẫm nước kia là quá khứ đang giấu mình lẩn khuất, chỉ cần vươn tay qua khỏi những giọt mưa là chạm ngõ ký ức, là chạm vào em. Tại sao cố tật muôn đời của em là thế - vụng về quen anh, vụng về thương anh để rồi vụng về đánh mất anh – chỉ duy nhất những vết xước em để lại cho kỷ niệm là tuyệt nhiên không vụng về - hằn sâu như thể vẫn nhói buốt tái tê mỗi khi trở gió gọi mưa về?
Tháng Bảy từ đó trong anh, trở thành một nỗi ám ảnh. Ở nơi đó, em là ảo ảnh và tình thương xưa… đã đóng khung trong di ảnh từ bao giờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.