Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 69: Chua




Editor: AM
Ngủ một giấc thật sâu, ngày hôm sau, khi Chung Tử Kỳ tỉnh dậy thì Triệu Chính An đã thức từ lâu rồi, cơm cũng chuẩn bị xong, thuốc cũng nấu xong rồi, chỉ còn chờ Chung Tử Kỳ rời giường nữa thôi.
Chung Tử Kỳ ngại ngùng: "Ta dậy trễ."
Triệu Chính An vẫn giữ vững vẻ mặt vui vẻ: "Ngươi đây là mệt mỏi, đại phu nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều, là ta ngủ không được nên dậy sớm thôi."
Hắn tưởng tượng đến hài tử của mình, trong lòng lập tức vui vẻ, ngủ cũng không được, sau đó thì trời sáng, cho nên hắn đứng dậy nấu thuốc.
Chung Tử Kỳ mặc quần áo, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn sáng, hôm nay hắn vẫn không thèm ăn, nhưng dưới ánh mắt lo lắng của Triệu Chính An thì đành phải cố gắng ăn một chén.
Cơm nước xong, Triệu Chính An bưng chén thuốc cho Chung Tử Kỳ, lại lấy ra một bao đồ vật này nọ, Chung Tử Kỳ mở mắt khó hiểu, phát hiện bên trong chính là đường, trong lòng Chung Tử Kỳ lập tức ngọt ngào, có người yêu thương và quan tâm ngươi như vậy, còn già mồm cãi láo làm gì, sinh hài tử thì sinh hài tử thôi.
Uống thuốc xong, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liền đến y quán, tuy buổi sáng vẫn xếp hàng rất nhiều nhưng may là không đông như hôm qua. Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ bình tĩnh xếp hàng phía sau.
"Đại phu."
Thần y ngẩng đầu nhìn hai người rồi đứng dậy: "Hai ngươi đi theo ta."
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ vội vàng đi theo. Bên hông y quán có một căn phòng nhỏ, rõ ràng là để nghỉ ngơi. Thần y chỉ vào Triệu Chính An: "Cởi quần áo ra, nằm lên đó."
Triệu Chính An nhìn Chung Tử Kỳ một cái rồi cởi quần áo.
Chung Tử Kỳ xấu hổ nhìn hướng khác.
"Cởi áo là được, không cần phải cởi quần, kéo ống quần lên." Thần y nói.
Triệu Chính An vội vàng làm theo lời thần y.
Chung Tử Kỳ cầm ghế dựa ngồi ở xa xa, ngừng thở nhìn thần y châm cứu, từng cây kim một đâm vào huyệt vị của Triệu Chính An.
Một lát sau liền thấy Triệu Chính An đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt đau đớn.
Thần y lại châm vào gan bàn chân, lúc này mới hoàn thành. Thần y đứng dậy dặn Chung Tử Kỳ nửa canh giờ sau đến kêu hắn rút châm.
Chung Tử Kỳ đáp ứng, thần y vội vàng đi ra ngoài, bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ hắn.
Thần y đi rồi, Chung Tử Kỳ liền kéo ghế đến bên giường, nhìn thấy Triệu Chính An giống như con nhím thì không nhịn được cười: "Cảm thấy thế nào?"
Triệu Chính An thở dài: "Mắc cười lắm à?"
Chung Tử Kỳ nắm tay đặt bên miệng, khụ khụ hai tiếng: "... Có đau không? Nhìn thật đáng sợ."
"Cũng được, có chỗ rất đau, có chỗ lại không có cảm giác gì."
Chung Tử Kỳ gật đầu hỏi tiếp: "Hôm qua ngâm nước thuốc có thấy hiệu quả không?"
Triệu Chính An dở khóc dở cười nhìn hắn: "Cho dù thần y lợi hại đến đâu thì cũng không thể có hiệu quả ngay được, nếu không thì vì sao ta phải ngâm nước thuốc một tháng chứ?"
"Cũng đúng. Ngươi nói xem, có phải thị trấn này có gì đặc biệt không, nếu không thì tại sao thần y lại cắm rể ở đây?"
Chung Tử Kỳ sờ cằm, hắn nghe nói tin tức của thần y rất mơ hồ, hôm nay xuất hiện ở thị trấn này, ngày mai có thể đến thành thị kia, đột nhiên dừng chân lâu như thế thật làm cho người ta tò mò, vì sao thần y lại ở đây?
Triệu Chính An nghĩ: "Có lẽ là không muốn trôi nổi nữa, muốn sống yên ổn."
"Có lẽ là vậy."
Hai người nói tới nói lui, nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Chung Tử Kỳ đoán thời gian rồi đi ra ngoài tìm thần y.
Thần y đi vào rút châm trên người Triệu Chính An: "Được rồi, ngày mai các ngươi lại đến đi!" Thần y nói.
"Cám ơn đại phu."
Chung Tử Kỳ đỡ Triệu Chính An đi ra ngoài, Triệu Chính An thử hoạt động gân cốt thì cảm thấy cũng không tệ lắm, cả người thoải mái.
"Chúng ta đi dạo được không?" Chung Tử Kỳ nói, nhìn tới nhìn lui, khó có khi được đi ra ngoài một chuyến, phải nhìn xem ở đây có gì khác với trấn Thanh Thuỷ không mới được.
Triệu Chính An lắc đầu: "Không được, ngươi đang mang thai, lỡ như bị người ta đụng trúng thì phải làm sao bây giờ? Còn nữa, trời lạnh như thế, chúng ta vẫn nên về khách điếm thôi, nếu trúng gió thì sẽ càng thêm khó chịu." Triệu Chính An ôn nhu khuyên bảo.
"Ta đâu phải hài tử, sao mà yếu đuối như vậy được, ngươi đi hay không? Không đi thì ta đi mình ên!" Chung Tử Kỳ nói xong liền xoay người bước đi.
Triệu Chính An vội vàng đuổi theo: "Đừng đi nhanh quá, bị người ta đụng thì sao."
"Yên tâm, không sao!" Chung Tử Kỳ phất tay.
Triệu Chính An bất đắc dĩ, đành phải đi bên cạnh Chung Tử Kỳ, Chung Tử Kỳ nhìn quầy hàng bốn phía, Triệu Chính An lại cảnh giác người đi đường, thấy ai đi quá nhanh thì liền che chở Chung Tử Kỳ.
"Mì sợi đây, ba văn tiền một chén."
Hai người đi ngang qua một nhà bán mì, nghe thấy chủ quán hét to thì Chung Tử Kỳ liền hỏi: "Ngươi bỏ gì vào bên trong mì thế?" Mùi rất thơm.
"Vị phu lang này, ta cho thêm củ cải chua vào, ăn vào có vị ê ẩm rất ngon."
Chung Tử Kỳ nghe vậy thì không kiềm được mà nuốt nước miếng: "Lão bản cho ta hai chén mì đi."
"Có ngay."
Triệu Chính An ngồi xuống, hỏi Chung Tử Kỳ: "Nương tử, ngươi đói bụng hả?"
Chung Tử Kỳ sờ bụng: "Có hơi đói."
"Nhiều ngày rồi ngươi không chịu ăn cơm cho tốt, đói bụng là phải."
Một lát sau, hai chén mì được bưng lên, Triệu Chính An ăn thử một miếng, đúng là chua mà, từ trước đến nay hắn đều không thích ăn chua, nhìn mì trong chén, lại nhìn của nương tử, có chút rầu rĩ.
"Ăn không vô sao? Không ăn được thì cho ta đi!" Chung Tử Kỳ nói, hắn đã quên mất chuyện Triệu Chính An không thích ăn chua, nhưng mà mì này ăn ngon lắm, vị rất lạ, hắn thích.
"Đừng ăn nữa, ngươi không thấy no sao?" Triệu Chính An nhìn cái bụng của Chung Tử Kỳ, bình thường ở nhà Chung Tử Kỳ chỉ ăn được một chén mì, nếu ăn nữa thì sẽ không chịu nổi.
"Có hơi no. Nhưng mà không muốn lãng phí." Chung Tử Kỳ tiếc nuối, mì ăn ngon như vậy, hắn còn muốn ăn nữa mà.
Triệu Chính An bất đắc dĩ, sao lại tính toán chi li như thế chứ: "Ta không tiếc ba văn tiền, đi thôi, thích ăn thì mai ta mua cho ngươi ăn nữa."
Chung Tử Kỳ gật đầu, nhìn bát mì đầy lưu luyến: "Vậy đi thôi."
Cứ như vậy, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi dạo hết trấn Phổ An Huyền mới trở lại khách điếm, tâm lý của Triệu Chính An cũng thả lỏng.
Chung Tử Kỳ có hơi mệt mỏi nên gục trên giường ngủ.
Triệu Chính An dở khóc dở cười, hắn rót chén nước uống một hơi cạn sạch.
Chung Tử Kỳ ngủ đến chạng vạng thì bị Triệu Chính An gọi tỉnh.
"Ăn gì đó rồi ngủ tiếp."
Chung Tử Kỳ ngáp một cái: "Này, ngươi lại mua mì sao?"
Chung Tử Kỳ nhìn thấy bát mì trong tay Triệu Chính An, chính là mì củ cải chua mà ban ngày hắn ăn, chỗ đó cách khách điếm hai con phố lận đó!
"Ừ... Chẳng phải là ngươi thích ăn hay sao? Khó có khi ngươi thích ăn món gì đó. Đương nhiên là ta phải mua cho ngươi rồi."
Buổi chiều khi Triệu Chính An đi mua mì thì hắn mới phát hiện, phần lớn người ăn ở quán đó đều là ca nhi, thì ra người bình thường không thích ăn mì củ cải chua này, chỉ có người đang mang thai hoặc là người có khẩu vị kỳ lạ thích ăn chua thì mới ăn.
Lúc này Triệu Chính An mới bừng tỉnh, vì sao Chung Tử Kỳ lại ăn chua.
Chung Tử Kỳ không ngờ Triệu Chính An lại đi xa như thế, hắn có hơi đau lòng: "Đừng mua nữa, xa quá, ta không ăn cũng không sao."
Triệu Chính An cười cười: "Không đi nữa, ta mua củ cải chua về rồi, chẳng phải ngươi thích ăn chua hay sao? Nhiêu đây đủ cho ngươi ăn rồi."
Triệu Chính An nghe chủ quán nói thì mới biết người mang thai có khẩu vị độc đáo, thích ăn chua, cho nên hắn mua một bình củ cải chua từ chủ quán, nhiêu đây cũng đủ cho Chung Tử Kỳ ăn đến khi về nhà, trong nhà cũng có củ cải, đến lúc đó lại làm ăn cũng được.
"Vất vả cho ngươi rồi." Chung Tử Kỳ cảm động.
"Không vất vả, ta rất thích." Triệu Chính An vừa cười vừa nói.
...
Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh.
Ngày cuối cùng, thần y rút kim rồi xoa tay nói: "Các ngươi có thể về rồi, thuốc mà ta đưa phải uống mỗi ngày, không được quên."
Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
"Còn nữa, thân thể của ngươi có hơi yếu ớt, bình thường không nên làm việc nặng nề, dựa theo bài thuốc mà ta viết, uống bảy ngày. Bình thường cũng nên bồi bổ nhiều một chút." Thần y nói với Chung Tử Kỳ.
"... Cám ơn ngài, vãn bối nhớ kỹ." Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An hành lễ.
"Được rồi được rồi, hai người lấy thuốc rồi đi đi, có chuyện gì thì lại đến tìm ta." Thần y phất tay.
Rời khỏi y quán, Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Chính An: "Ngươi nói xem, thần y nói vậy là có phải hắn định ở đây luôn rồi không?"
"Ừ, nếu hắn nói như vậy thì có lẽ là ý đó."
"Tuy rằng đường xa, nhưng mà nếu biết thần y ở đây thì cũng có thể yên lòng, sau này có bệnh thì có thể đến đây tìm hắn."
Triệu Chính An gật đầu: "Ừ."
"Sao rồi? Mấy ngày nay có đỡ hơn không?" Chung Tử Kỳ hỏi.
"Ngươi không nói ta cũng không cảm thấy đau, hình như cũng không thường xuyên tái phát nữa."
Mấy ngày nay Triệu Chính An chỉ vây quanh Chung Tử Kỳ, cho nên cũng không chú ý.
"Đó là chuyện tốt, chỉ cần thêm một tháng nữa là ngươi sẽ khoẻ mạnh."
Chung Tử Kỳ rất vui, hắn rất tin tưởng lời nói của thần y, nếu thần y nói một tháng thì chắc chắn là một tháng sẽ tốt.
Bởi vì dự định về sớm một chút mà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chọn lựa xe ngựa, thuận tiện mua một ít thức ăn rồi lên đường, thời gian cũng không còn sớm.
"Này? Ngươi nhìn xem người đó có phải thần y hay không?"
Chung Tử Kỳ nhìn thoáng qua hai người ở một góc sáng sủa, hai người đó đứng rất gần cho nên bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt lấy lòng ít khi xuất hiện trên mặt thần y.
Mà đối diện thần y là một A mẫu hơn ba mươi tuổi, không xinh đẹp nhưng lại rất oai hùng hiên ngang.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa." Triệu Chính An kéo Chung Tử Kỳ.
"Người ta đứng đây thì nhất định là không muốn bị làm phiền, ngươi nhìn thẳng như vậy, cẩn thận đắc tội thần y."
"Ngươi nói xem có phải quan hệ giữa thần y và người đó không thể để ai biết không? Hay là thần y ở lại đây là vì người đó?" Chung Tử Kỳ đoán.
"Có lẽ, nghe nói thần y chưa từng thú thê hay sinh hài tử, từ trước đến nay chỉ có một mình, có lẽ là chưa gặp được người thích hợp." Triệu Chính An nói.
"Mỗi người đều có hạnh phúc của mình, có lẽ là thần y đã tìm được hạnh phúc của mình rồi." Cho nên mới dừng chân ở thị trấn nhỏ này, không trôi nổi nữa.
"Có lẽ là vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.