Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 49: Một vò dấm từ năm xưa




Sáng hôm sau, Lưu Ngạn không thể dậy nổi. Lăng Vân Đoan đút cháo cho anh, nghĩ muốn ở nhà cùng anh, nhưng bị Lưu Ngạn bắt đi làm, Lưu Tư Bách cũng đi học.
Lưu Ngạn nằm một lúc, lại lo lắng cho Tiểu Lưu ở nhà một mình nên cố gắng chống đỡ để đứng dậy. Từ giường đến cửa phòng có một đoạn ngắn mà mãi anh mới đi đến nơi được, nhưng tình hình hôm nay có thể nói là khá hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Lăng Tiểu Lưu không ở trong phòng, cũng không phải đang xem TV, bé con đang đứng ở ngoài cửa vò đầu bứt óc, muốn vào mà không dám vào. Hiển nhiên là trước lúc đi làm, Lăng Vân Đoan đã dặn bé không được tới quấy rầy Lưu Ngạn nghỉ ngơi. Nhưng dù sao thì Tiểu Lưu cũng còn bé, vẫn luôn muốn gần gũi với người lớn.
Thấy Lưu Ngạn đi ra, bé con vui mừng nhảy cẫng lên, chạy tới nắm chặt tay Lưu Ngạn: “Chú, chú lại ngã xuống giường à?”
Nét mặt già nua của Lưu Ngạn đỏ lên, trong lòng âm thầm mắng Lăng Vân Đoan vài lần. Anh dắt Lăng Tiểu Lưu đến ghế salon ngồi xuống, ôm bé con vào lòng, nói: “Chú hơi không được khỏe, hôm nay không thể dẫn con ra ngoài chơi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, để trưa chú làm vằn thắn cho con được không?”
Lăng Tiểu Lưu vươn hai cánh tay ngắn ngủn mập mạp lên, vui vẻ nói: “Được ạ! Con muốn ăn hai mươi cái!”
Lưu Ngạn bắt lấy cánh tay bé, cắn nhẹ, cười nói: “Heo con mập ú.”
Lăng Tiểu Lưu bĩu môi: “Anh hai nói ăn nhiều mới lớn nhanh, con muốn lớn thật nhanh để đi học cùng anh hai!”
“Vậy à?” – Lưu Ngạn buông tay bé ra – “Tiểu Lưu muốn đi học?”
Lăng Tiểu Lưu gật đầu: “Vâng ạ! Con muốn đi học cùng anh hai!”
Lưu Ngạn cười lắc đầu, nếu Lăng Tiểu Lưu đi học, nhất định phải ở lại An Thành, đến lúc đó đừng nói là đi học cùng Lưu Tư Bách, có khi lại còn cách xa nhau thêm. Hơn nữa theo ý của Lăng Vân Đoan, không biết sau này y sẽ dạy dỗ bé con như thế nào, có lẽ bé sẽ càng lúc càng xa hai người.
Một lớn một nhỏ ngồi phòng khách xem TV, cũng không có gì hay. Lưu Ngạn bảo Lăng Tiểu Lưu về phòng mang giấy với bút màu đến, cùng ngồi vẽ với bé, đến tầm mười giờ thì đứng lên đi làm vằn thắn.
Trước bữa trưa Lăng Vân Đoan gọi về, lôi thôi dài dòng hỏi Lưu Ngạn đã dậy chưa, thắt lựng còn đau không, muốn ăn gì để y mua về.
Lưu Ngạn trả lời qua loa, Lăng Vân Đoan còn bảo anh tối đừng nấu cơm, bảo đưa cả nhà ra ngoài ăn. Đúng lúc Lưu Ngạn cũng đang không còn sức lực, nên đồng ý luôn. [cả nhà này tình cảm rất ấm áp nha]
Cúp điện thoại, Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, rồi lại nhấc máy gọi về cho cha mẹ anh.
Trong nhà vẫn bình thường không có chuyện gì lớn. Bây giờ đang là ngày mùa, bố và anh trai anh đều ra ruộng, mẹ anh nghe máy, cũng hỏi thăm tình huống bên này một chút, dặn dò anh cẩn thận rồi cúp máy.
Mấy hôm trước bọn Triệu Kha nói muốn tìm một cơ hội để chà đạp Lăng Vân Đoan một chút, mấy ngày sau là chủ nhật, Lăng Vân Đoan bị gọi đến quán bar, nhưng là đến để đón người về. Vương Dũng ở quán bar uống say đến mức không biết trời đất là gì, Triệu Kha đi công tác, một mình Lý Mục không chống đỡ được, đành phải gọi Lăng Vân Đoan đến cứu viện.
Qua Lý Mục, Lăng Vân Đoan cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Vương Dũng và Lăng Vân Đoan quen nhau khi đi du học, sau khi trở về gặp lại, cho nên thành bạn tốt. Nhưng những việc xảy ra trước khi hai người gặp nhau thì y cũng không rõ lắm, còn Lý Mục và Triệu Kha thì chơi với Vương Dũng từ nhỏ, nên biết rõ.
Hồi học cấp ba Vương Dũng thích một bạn gái trong lớn, sau khi tốt nghiệp thì quan hệ của hai người cũng ở trên mức bạn bè. Tuổi trẻ nhiệt huyết tràn trề, hai người cũng thề non hẹn biển, nếu không là đối phương thì sẽ không cần. Cha mẹ Vương Dũng biết chuyện, chê cô gái kia hoàn cảnh gia đình không tốt, kiên quyết ép buộc hai người chia tay. Thanh niên thời kì phản nghịch, tính tình có chút cực đoan, lại bị cha mẹ can thiệp mạnh mẽ như vậy, tình cảm gắn bó của hai người bị coi là tương khắc nhau, thế nên càng khiến cho Vương Dũng muốn đối đầu với cha mẹ.
Hai người vẫn là học sinh, còn đấu chọi với cha mẹ? Có khác gì đem trứng chọi đá không? Cuối cùng Vương Dũng bị ép đi du học, cô bạn kia thì bị cha mẹ nhốt trong nhà. Đến khi Vương Dũng về nước, thì cô gái đã kết hôn.
Chuyện này đã để lại trong lòng Vương Dũng vô tâm vô phế một vết sẹo, vết sẹo duy nhất mà không bao giờ có thể xóa bỏ được. Con người mà, trong lòng đều có suy nghĩ, thứ không có được chính là thứ tốt nhất. Vương Dũng cũng không ngoại lệ, nhiều năm như vậy không yêu đương ai, cũng không kết hôn, chính là vì không cam tâm.
Gần đây cha mẹ gã luôn tạo áp lực, bắt gã đi xem mặt một cô gái môn đăng hộ đối. Cảm giác của gã cũng không tồi, cha mẹ hai bên cũng hết sức hài lòng, hơn nữa tuổi gã cũng không còn nhỏ, vì thế cũng đã tính đến chuyện cưới xin.
Đã có thể làm lại, nhưng ông trời lại cho gã gặp lại cô gái năm xưa.
Cô gái ấy giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành, ngây ngô năm xưa đã thành chín chắn của ngày nay, sức quyến rũ cũng không hề giảm, hơn nữa do cuộc hôn nhân không hợp, cô cũng đã ly hôn.
Nơi nào đó trong lòng Vương Dũng rục rịch, giống như có một hạt giống chôn xuống hơn hai mươi năm không nhúc nhích, cứ tưởng đã chết giờ bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Nhưng mầm cây kia chưa kịp lớn lên, đã bị gió mưa vô tình quật chết.
Vương Dũng không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết năm xưa, sao gã có thể yêu cầu cô gái vẫn là người bạn gái thanh thuần như trước? Một người con gái xinh đẹp lại không có gì, chỉ trông vào ngây ngô đơn thuần thì sao có thể sinh tồn trong cuộc sống này?
Mộng đẹp của Vương Dũng vỡ nát.
Nó giống như một thứ chôn sâu dưới lòng đất, cứ tưởng nó đẹp, ai ngờ dưới ánh mặt trời nó trở nên xấu xí vô cùng. Vương Dũng không chịu nổi đả kích như thế.
Lưu Ngạn nghe Lăng Vân Đoan nói xong, trong lòng xúc động. Không nghĩ rằng người thoạt nhìn tùy tiện như Vương Dũng cũng có chuyện tình thương tâm như vậy.
Xúc động cám thán một hồi, lại nghĩ tới Lăng Vân Đoan, không biết trước kia y có từng như thế hay không…..
Lưu Ngạn có chút ngượng ngùng, cho dù có đi nữa thì đó cũng là chuyện của ngày xưa, hiện tại có hỏi thì cũng không có gì hay ho cả.
Nhưng mà anh không hỏi, thì Lăng Vân Đoan lại hỏi.
Lăng Vân Đoan trên mặt thì rõ ràng là biểu cảm anh không phải là người chồng ghen tuông, nhưng giọng điệu thì chua lè: “Vợ trước của em ấy, giờ có còn liên lạc không?”
Lưu Ngạn thành thật lắc đầu, vợ cũ của anh đã bỏ đi bảy tám năm nay, chưa từng cho anh biết bất cứ tin tứ gì, chuyện của cô anh cũng chỉ nghe qua người khác nói.
Lăng Vân Đoan lẩm bẩm, một tiếng, lại dò hỏi tiếp: “Hai người sao lại quen nhau? Mối tình đầu lãng mạn từ tình yêu sét đánh?”
Lưu Ngạn hơi mơ hồ hiểu ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Là người ta giới thiệu, bọn em làm cùng phân xưởng, sau đó gặp gỡ rồi kết hôn.”
Lăng Vân Đoan từ trước đến giờ cũng không hỏi Lưu Ngạn về chuyện cũ. Với y đây đều đã là quá khứ, người phụ nữ kia chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo lắng của y. Nhưng trải qua chuyện của Vương Dũng, y đột nhiên cảnh giác, dù gì thì đó cũng có thể là nguy cơ.
“Em… thực sự… Yêu cô ấy?” – Mấy từ này y phải nghiến chặt răng mới phun ra được.
Lưu Ngạn sửng sốt, sau đó im lặng.
Lăng Vân Đoan nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, còn giả bộ không có việc gì: “A Ngạn, em cứ nói đi, không sao đâu, anh không ngại.”
Lưu Ngạn cau mày, trong mắt của Lăng Vân Đoan lại nhìn ra anh chột dạ, muốn nói lại thôi khiến y càng khó chịu. Y cầm tay Lưu Ngạn, vỗ về, giả vờ nói: “A Ngạn, em còn có chuyện gì không thể nói với anh à? Yên tâm đi, anh thực sự không ngại.”
Lưu Ngạn mím môi, nghĩ tới nghĩ lui. Anh không phải là không thể quên được vợ cũ như Lăng Vân Đoan nghĩ, mà là Lăng Vân Đoan hỏi anh có yêu không. Anh đang cố gắng nhớ lại vấn đề ngày đó xem có gọi là yêu dược không. Khi đó người ta giới thiệu anh với Trần Tập Văn, hai người mới bắt đầu quen nhau, nói chuyện, người khác cũng như thế, rồi được giật dây, nếu như hợp thì kết hôn, dường như là chưa từng nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu.
Lúc trước sau khi hai người kết hôn, Trần Tập Văn mặc dù có chút ngang ngạnh gian xảo, nhưng vì Lưu Ngạn không so đo, luôn nghe theo cô. Sau khi sinh Lưu Tư Bách xong thì mọi chuyện lại càng do cô quyết định, cũng không cãi cọ gì, vì thế ngày qua ngày coi như an ổn. Có lẽ là vì thế nên sau khi Lưu Ngạn bị sa thải, Trần Tập Văn càng thêm không kiêng nể gì anh. Sau đó thì bố anh bị bệnh, Lưu Ngạn cầm tiền chuẩn bị mở quán đi đóng viện phí cho ông, chuyện này làm Trần Tập Văn tức điên, ở sân chỉ dâu mắng hòe mấy ngày liền. Lưu Ngạn nghe khó chịu, liền nói cô vài câu, thế là châm ngòi nổ cho cuộc hôn nhân của mình.
Khi Trần Tập Văn bỏ đi Lưu Ngạn cũng hoảng hốt. Nhưng khi đó Lưu Tư Bách còn nhỏ, cần người chăm sóc. Mà tình cảnh nhà anh lúc đó cũng không mấy lạc quan, anh cả ngày đi sớm về muộn, không có thời gian rảnh rỗi, cũng không còn sức mà nghĩ ngợi nữa. Chờ đến khi Lưu Tư Bách lớn, anh cũng có thời gian nghĩ, nhưng chuyện qua lâu rồi, cảm xúc giờ không lên nổi.
Anh càng im lặng, Lăng Vân Đoan càng khẩn trương, ngồi bên cạnh chỉ muốn vò đầu bứt tai, hận không thể lôi anh ra tra hỏi, rốt cuộc là có còn nhớ người đàn bà kia không? Nếu còn nhớ, nhất định sẽ làm cho anh vài ngày không xuống được giường, để xem có còn nhớ nữa không.
Nhưng mà y cũng chỉ dám nghĩ thôi, nếu Lưu Ngạn có làm sao, người đầu tiên đau lòng chính là y.
Lưu Ngạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói: “Cũng không phải yêu thương gì, lúc trước là người một nhà, giờ không phải nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Tiểu Bách, nếu gặp mặt thì cứ bình thản mà nói chuyện, cũng không nhất thiết phải làm cho cả hai cùng khó xử.” [nghe xong câu này chắc a Đoan mát ruột rùi hé]
Lăng Vân Đoan vẫn không hài lòng vì anh vẫn còn tâm tư nghĩ đến việc gặp mặt người đàn bà kia, nhưng ít nhiều gì thì cũng yên tâm hơn, sửa lại biểu hiện ngoài cười trong không cười vừa rồi, y kéo tay Lưu Ngạn: “Nếu cô ta tới, anh sẽ tiếp đón đúng lễ nghĩa, nếu như cô ta còn có ý đồ gì, cũng không thể trách anh không khách khí.”
Lưu Ngạn kỳ quái nói: “Cô ấy còn có ý đồ gì được, đã đi lâu vậy rồi.”
Lăng Vân Đoan phản bách: “Suy nghĩ của phụ nữ mấy ai hiểu được. Hiện giờ cô ta kết hôn chưa? Giờ mà đến đòi người anh sẽ tranh đoạt đến cùng.”
Lưu Ngạn đỏ mặt đẩy y ra, nói: “Anh luôn có mấy ý tưởng kỳ quái gì vậy? Người ta đã kết hôn rồi, con cũng mấy tuổi rồi, còn hứng thú gì với em chứ. Chỉ có anh mới…..”
Lăng Vân Đoan lại ôm chặt thêm, cười gian nói: “Chỉ có anh làm sao? Chỉ có anh còn muốn em? A Ngạn, anh không chỉ muốn em, anh còn muốn tìm cái két sắt nhốt em vào, không cho ai gặp hết, chỉ mình anh có thể thấy em mà thôi, anh muốn làm gì thì làm.”
Lưu Ngạn thấy y càng nói càng không đứng đắn, tay chân cũng bắt đầu động đậy, vội vàng giãy ra: “Anh đừng lộn xộn, đêm nay….Đêm nay không được!”
Lăng Vân Đoan hơi mất hứng: “Sao lại không được? Tối hôm qua cũng không làm rồi. Anh chỉ bảo em cho anh xem thôi mà, em ngoan đi, cởi quần cho anh nhìn một cái, anh cam đoan không làm gì.”
Y vừa nói vừa tiến về phía Lưu Ngạn, Lưu Ngạn càng không thể tin được, luống cuống muốn chạy, lại bị Lăng Vân Đoan túm được, ôm chặt vào lòng: “Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy chứ? Từ ngoài vào trong đều là của anh rồi, còn e lệ làm gì.”
Lưu Ngạn mặt đỏ như mông khỉ, cái người này càng lúc càng không biết xấu hổ, khiến anh hận không thể tìm lỗ mà chui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.