Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 209: Phát hiện của Hàn Phong





Đại trận vừa thu hẹp thì trong nháy mắt thân thể của ba gã hắc y nhân của Võ Hoàng điên đồng thời bạo nổ. Trước khi tự bạo tên hắc y nhân dẫn đầu còn cười lạnh lớn tiếng:
 
- Băng Tuyết các, các ngươi nhớ kỹ. Cừu hận hôm nay, ngày khác nhất định sẽ có người khác tới thay chúng ta trả các ngươi thập bội. Trước hết cho các ngươi khoái hoạt một thời gian.
 
Dứt lời, nhất thời ba tiếng nổ liên tiếp vang lên. Ba người vốn biến thành một khối cầu trong chớp mắt triệt để bạo nổ khiến huyết vụ đầy trời.
 
Mà ba gã Thiên giai cường gỉ tự bạo cũng sản sinh ra lực lượng thập phần kinh khủng.
 
Tại nơi lăng liệt kình khí kéo hạ. Huyết vụ đầy trời nhất thời hoá thành từng đạo máu tươi rơi xuống quang bình.
 
Quang bình dưới sự bạo liệt công kích như vậy cũng không khỏi run rẩy. May mà ngoài việc đó ra cũng không có xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
 
Mà cỗ năng lượng tự bạo tuy rằng duy trì trong giây lát cũng dần dần tiêu tán. Mọi người đứng trong đại trận không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc này quang bình trở nên thập phần loãng. Nếu như cỗ năng lượng tự bạo còn chưa có đình chỉ thì kế tiếp tao ương sẽ ập xuống Băng Tuyết các.
 
Hàn Phong lẳng lặng quan sát sự tình phát sinh trước mắt. Từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời. Tựa hồ việc ba người này xuất hiện khiến cho hắn có cảm giác không đúng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này hắn cũng không thể nói rõ được là như thế nào.
 
Lúc này, mấy người Mộ Tuyết cũng đã trở về. Lúc trước đại trận phòng ngự bị phá huỷ, hơn mười danh đệ tử Băng Tuyết các phụ trách khỏi động trận pháp cũng đã tiêu hao rất nhiều đấu khí, hiện giờ có chút thoát lực cả người đứng lung lay như sắp đổ cần phải có người ở bên cạnh dìu đỡ.
 
Tiếp theo, Hàn Phong cùng với nhóm người Bố Lôi Địch trở về Thiên Thính.
 
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Mộ Tuyết đầu tiên là hướng tới Bố Lôi Địch cảm tạ:
 
- Lần này nhờ có lão tiên sinh hỗ trợ Băng Tuyết các ta mới có thể thuận lợi tiêu diệt địch nhân.
 
Bố Lôi Địch thản nhiên cười nói:
 
- Bất quá cũng chỉ là nhấc tay, nhấc chân mà thôi. Ba người kia tuy rằng đều là Thiên giai cường giả nhưng mà thực lực so với trong tưởng tượng còn yếu hơn nhiều. Mặc dù không có ta thì tin tưởng rằng chỉ cần ba người Các chủ cũng có thể đánh bại được bọn chúng. Chẳng qua chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
 
- Lão tiên sinh quá khiêm tốn!
 
Mộ Tuyết tuy tươi cười nhưng cũng nhanh chóng chuyển đề tài, trong lòng có nghi hoặc không giải thích được liền nói ra:
 
- Bất quá, thực lực của ba người kia so với Thiên Giai cường giả giống như phải yếu hơn vài phần. Cái này không biết là vì sao?
 
Hàn Phong đứng một bên nghe được cuộc đối thoại càng thêm tin tưởng những suy đoán vừa rồi của bản thân không có sai lầm, vì vậy liền mở miệng nói:
 
- Nguyên bản ta còn tưởng rằng mình quan sát sau lầm. Không nghĩ tới các ngươi cũng nhận thấy được khí tức trên người ba người đó vô cùng cổ quái.
 
- Nga? Hàn tiểu tử, ngươi cũng phát hiện ra cái gì sai?
 
Bố Lôi Địch có chút ngạc nhiên hỏi.
 
Mà Một Tuyết cùng với những người khác ở Băng Tuyết các vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Phong. Với thực lực của Mộ Tuyết và hai vị trưởng lão có thể phát hiện ra điều bát thường của ba người kia chỉ là chuyện bình thường.
 
Nhưng Hàn Phong chẳng qua chỉ là Địa giai võ giả. Đồng thời còn chưa có cùng ba người của Võ Hoàng điện giao thủ, dĩ nhiên chỉ nhìn thôi cũng có thể phát hiện ra được ba người kia có điều cổ quái. Cái này không khiến cho đám người Mộ Tuyết kinh hãi mới là lạ.
 
Trong đầu Hàn Phong hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, ngược lại không có chú ý tới biểu tình của mấy người Mộ Tuyết. Rất nhanh chóng, Hàn Phong liền đem sự nghi hoặc trong lòng nói ra:
 
- Lúc trước ta quan sát ba người kia. Sắc mặt tựa hồ so với người thường đều là trắng nõn. Hơn nữa ngay cả hai tay cũng trắng như thế.
 
- Cái này có gì không đúng sao? Ở trong Băng Tuyết các chúng ta chẳng phải Vũ Nhu sư tỷ cũng có làn da trắng nõn sao. Hơn nữa còn rất là co dãn nha, không tin ngươi sờ thử đi.
 
Tiểu Hàn đứng một bên không nói gì thấy Hàn Phong nói như thế không khỏi có chút vui cười nói.
 
Đường Vũ Nhu đứng ở đằng sau Mộ Tuyết đột nhiên nghe thấy tiểu Hàn dĩ nhiên lôi bản thân mình ra nhất thời đỏ mặt, có chút bối rối, thấp giọng quát lên:
 
- Tiểu nha đầu! Ngươi thích bị đòn hả? Còn dám đứng đó mà nói bậy
 
Đối với việc tiểu Hàn có chút vô lễ, Mộ Tuyết đang muốn rầy la nhưng trong lòng nàng cũng đồng dạng nghi hoặc giống như tiểu Hàn. Cho nên nàng cũng không có nói gì mà yên lặng nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong nghe thấy tiểu Hàn nói vậy cũng chỉ mỉm cười nói:
 
- Đường co nương tự nhiên là băng cơ ngọc khiết. Nhưng da dẻ Đường cô nương trắng nõn là do nàng đang ở trong độ tuổi thành nên. Mà ba người kia là biểu hiện của một loại bệnh.
 
Đường Vũ Nhu nghe được Hàn Phong trước mặt mọi người lại làm trò tán thưởng nàng như vậy. May mà nàng luôn luôn trấn định nhưng cũng không nhìn được khiến khuôn mặt ửng hồng. Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều người nên nàng cũng chỉ có thể giậm chân một cái, rồi xoay người không thèm để ý tới hắn nữa.
 
Điều này khiến cho tiểu Hàn vốn chỉ muốn nói giỡn không khỏi thất kinh, lập tức tròng mắt vừa chuyển minh bạch cái gì đó. Khoé miệng không khỏi nở ra một nụ cười giảo hoạt.
 
Bất quá Một Tuyết đang nghe Hàn Phong nói, cũng tỷ mỉ hồi tưởng lại trận chiến đấu vừa rồi, không khỏi kinh thanh nói rằng:
 
- Không sai, ngươi nói vậy cũng khiến cho ta nhơ ra. Trong quá trình giao thủ với ba người kia thì bọn chúng vô cùng băng lãnh. Tuy rằng công pháp mà Băng Tuyết các chúng ta tu luyện cũng có được loại khí tức đó nhưng khí tức băng lãnh ở trên ba người kia lại hoàn toàn bất đồng. Phải nói là âm lãnh thì mới thích hợp.
 
- Như vậy thì điều ta phán đoán hẳn không có sai. Lúc trước ta quan sát ba người kia có chút quái dị, tựa hồ mang theo chút khí tức không thuộc về mình. Hơn nữa tuy rằng bọn họ thân là Thiên giai cường giả nhưng trên người không có nửa điểm tiên thiên đấu khí. Tuy bọn họ cũng thi triển ra đấu khí, mặc dù đã che dấu rất kỹ nhưng tựa hồ mang theo một cỗ hơi thở tử vong buồn nôn.
 
Hàn Phong phân tích nói.
 
Mà mọi người ở Thiên Thính nghe thấy Hàn Phong nói vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Mộ Tuyết có chút nghi hoặc hỏi thăm:
 
- Vì sao lúc trước trong thời gian giao thủ ta không có cảm giác đó. Mà ngươi ở xa như thế lại có thể phát hiện được sự bất đồng này?
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng không có dấu diếm, nói:
 
- Chắc hẳn Đường cô nương hẳn còn nhớ rõ, lúc trước Thiên Thánh đại hội, ta từng ở tại Hư Linh Ảo Cảnh đợi một tháng. Bởi vì ở bên trong phát sinh một số vẫn đề ngoài ý muốn cho nên tinh thần hải của ta twang vọt. Cho nên đối với một ít khí tức quan sát cũng tương đối mẫn cảm.
 
- Thì ra là thế!
 
Mộ Tuyết cũng không có hỏi nhiều, dù sao thì nàng cũng không có biết nhiều về Hàn Phong, tự nhiên cũng sẽ không có hỏi thăm bí mật của người khác.
 
Mộ Tuyết lại tiếp tục hỏi:
 
- Nếu như chiếu theo lời ngươi nói, ba nguwoif kia hẳn là có chút khả nghi. Thế nhưng hiện tại ba người bọn họ đã tự bạo. Ta cũng không thể điều tra ra được điều gì. Hiện tại việc này cũng chỉ có thể tạm thời để đó.
 
- Tuy rằng như vậy, nhưng Mộ Các chủ thường ngày vẫn nên cẩn thận một chút. Ta xem thấy Võ Hoàng điện cũng không dễ bỏ qua như thế đâu. Bằng không cũng sẽ không có bày mưu tính kế với Băng Tuyết các.
 
Hàn Phong nhắc nhở nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.