Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 673: Được đền đáp như mong muốn?





Gió đêm hơi lạnh, thổi vào quần áo đơn bạc của Ngô Tú Nhi khiến thân thể nàng khẽ run lên.
Thời tiết của Nam châu một năm bốn mùa xanh quanh năm. Khí hậu lạnh giá ở nơi băng tuyết quanh năm này trong vài năm cũng khó gặp, nhưng lúc này tâm tình của Ngô Tuyết Nhi giống như một nơi lạnh giá nhất, không có ấm áp, không có thân tình! Loại mất mát và thương tâm to lớn này không ngừng xông phá lòng của Ngô Tú Nhi thành từng mảnh nhỏ.
Quay về Thục Sơn sao?
Khóe miệng Ngô Tú Nhi hiện lên một chút vẻ cười chế giễu, hơi hơi lắc đầu, mình thành ra như vậy thì có nên trở về hay không? Kẻ gây ra tai họa? Khiến Tư Đồ gia đối kháng với Lăng Tiêu?
Coi như hết!
Ngô Tú Nhi thở dài một tiếng trong lòng. Có lẽ đây là chuyện người ta muốn thấy nhất, tỷ như nói hai vị ca ca Ngô Liên và Ngô Lượng của gia tộc, e rằng chỉ mong sao thấy chuyện hôn nhân bị hủy bỏ. Sau đó Tư Đồ gia thẹn quá hóa giận, phái người đên đối phó với Ngô gia, như vậy mặc kệ gia chủ Ngô Anh hay là thiếu chủ Ngô Dung, e rằng cũng phải nhận lỗi rồi từ chức vụ hiện có thì bọn họ liền có cơ hội tiếp quản Ngô gia rồi.
Ta có lẽ … Không nên cho hắn phiền toái! Bất kệ khi nàng xuống núi, Lam Hi luôn dặn dò mãi, có khó khăn nhất định phải đưa tin về Thục Sơn, bất kể là bà hay là tông chủ Lăng Tiêu, cũng không thể ngồi yên mà không màng tới. Nhưng trong lòng Ngô Tú Nhi, mình cũng chẳng quen thân Lăng Tiêu thì có tư cách gì Lăng Tiêu phải hỗ trợ cho mình? Hơn nữa còn có chuyện lớn là đắc tội với Tư Đồ gia!
Thành Vọng Thiên là thành thị cao nguyên ở phía Tây Nam châu, càng về đêm thời tiết càng trở nên rét lạnh, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch thật lớn. Mặc dù Ngô Tú Nhi sinh sống ở thành Vọng Thiên đã nhiều năm nhưng lại chưa bao giờ một mình đi lại trên đường vào ban đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, gió lạnh tràn ra, trong lòng nàng dần dần cảm thấy một chút sợ hãi. Truyện Tiên Hiệp
Đột nhiên, Ngô Tú Nhi nao nao, thực lực của nàng đã đạt tới cảnh giới Tu Luyện giả cao cấp, phóng mắt trong toàn bộ Ngô gia, căn bản là không có mấy người có thể có thực lực mạnh hơn nàng!
Cho dù là ca ca Ngô Dung của nàng, cũng không phải đối thủ của nàng lâu rồi. Mặc dù Ngô Tú Nhi cũng nghe nói qua trong nhà có cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn, nhưng lại có ai biết, đó không phải là gia tộc lấy ra để hù người chứ? Hơn nữa, nhưng năm gần đây, trong Thục Sơn phái, thực sự Ngô Tú Nhi đã gặp nhiều cao thủ, đối với cái gọi là cường giả siêu cấp, trong lòng đã hoàn toàn có lực miễn dịch, căn bản không giống như trước đây khi đối mặt với bọn họ, sẽ sinh ra loại kính sợ trong lòng.
Ngô Tú Nhi không sợ gia tộc phái người đên bắt nàng, điểm đó là từ lúc nàng rời khỏi, thậm chí không có kinh động người bảo hộ mình có thể thấy được. Ngô gia căn bản là ngăn không được bà! Ngô Tú Nhi cũng không muốn mang phiền toái đến cho mụ mụ của mình.
Tuy nhiên ở sâu trong nội tâm, Ngô Tú Nhi có lẽ không hi vọng gia tộc phái người đến đây bắt mình. Nàng càng hi vọng phụ thân có thể cho nàng lặng lẽ rời khỏi. Bởi vì toàn bộ Ngô gia cũng không có khả năng có người có thực lực ngăn cản nàng!
Trừ phi là lão tổ tông trong truyền thuyết. Tuy nhiên, đó có là sao chứ? Ngô Tú Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, rất nhanh trong tay xuất hiện một miếng thổ độn phù. Đột nhiên nàng không cảm thấy lạnh, bước chân kiên định hơn nhiều.

- Tiểu thư! Ngài đang ở đâu? Gia chủ nói, tất cả đều dựa theo ý của ngài mà làm! Nhất định sẽ không miễn cưỡng ngài!

- Đai tiểu thư, ngài nhanh về nhà xem đi, lão gia đã bắt trói phu nhân, nói muốn giết bà … …

- Tú nhi, ta là ca ca Ngô Liên của ngươi nè! Ngươi nhanh quay về đi, đại ca cũng bị lão gia giam cầm rồi! Nói nếu muội không trở lại thì mãi mãi không thả hắn ra!
Giọng nói của Ngô Liên làm sao mà có thể khiến người nghe được có cảm giác vui mừng khi người gặp họa, cũng không biết là thật hay là giả.
Tuy nhiên, đối với Ngô Tú Nhi chuẩn bị kiên định rời khỏi vẫn sinh ra ảnh hưởng to lớn. Cha không muốn quan tâm nàng, ca ca thật ra cũng không muốn quan tâm đến nàng, nàng đã nhìn thấu! Trải qua cuộc sống nhiều năm như vậy, Ngô Tú Nhi như thế nào có thể là đại tiểu thư một cách tinh quái điêu ngoa như năm xưa chứ?
Chỉ có điều … Trên đời này, nếu có một người mà Ngô Tú Nhi nàng mãi mãi cũng không thể vứt bỏ, cho dù đi đến chân trời góc biển cũng không thể quên được, đó chỉ có thể là mẫu thân của nàng.
Ngô Tú Nhi cắn răng rất chặc, đứng tại chỗ, thân thể gần như hòa tan làm một thể với hoàn cảnh bóng đêm chung quanh! Những người của Ngô gia căn bản là không có cách nào phát hiện sự tồn tại của nàng!
Nàng đang do dự, nàng có chút không tin phụ thân sẽ làm vậy! Đó không phải là phụ thân Ngô Anh mà nàng biết!
Nhưng từng tiếng kêu gọi của những người đó khiến Ngô Tú Nhi do dự! Hơn nữa khi giọng nói của hai người thị nữ bên cạnh Ngô Tú Nhi vang lên, Ngô Tú Nhi gần như không kiềm nổi liền tin bọn họ!

- Tiều thư, ngài đang ở đâu?
Một người thị nữ trong đó với âm thanh mang theo vẻ khóc nức nở, nức nở nói :
- Lão … Lão gia nói …Lão gia nói, nếu tìm không gặp ngài thì … Sẽ bán chúng ta vào thanh lầu, hu hu. Tiểu thư, chúng ta không muốn tới thanh lâu đâu!
- Tiểu thư ơi, ngài mau trở lại đi, ngài không nên bỏ mặc chúng ta. Lão gia cũng đã nói, tuyệt đối sẽ không ép buộc ngài. Tiểu thư, ngài sẽ không trơ mắt thấy chúng ta bị bán vào trong thanh lâu chứ … …
Cuối cùng Ngô Tú Nhi cũng không kiềm nổi, miệng khẽ nhếch lên, vừa rồi khi nàng muốn lên tiếng thì một bàn tay nhanh chóng che kín miệng nàng, Ngô Tú Nhi lập tức rất sợ hãi! Lúc đó muốn liều mạng tranh đấu, dùng sức để nâng tay lên, khi muốn mạnh mẽ đẩy người ở phía sau lưng. Người đó nhẹ nói một câu ở bên tai nàng, khí lực trên người Ngô Tú Nhí nháy mắt giống như chịu không được, lập tức mềm nhũng, bên tai ngứa, sắc mặt lộ ra một mảng ửng đỏ, cảm giác được cả hai má giống như bị lửa đốt, cháy sạch trơn.

- Đừng lên tiếng, là ta.

Giọng nói này mãi mãi Ngô Tú Nhi cũng không quên, bao nhiêu mộng đẹp, xuất hiện bên tai nàng, khi tỉnh lại thì chỉ có hai hàng lệ, từ lâu nàng đã hy vọng xa vời, có một ngày giọng nói đó sẽ chân thật vang lên ở bên tai nàng.
Điều này làm cho Ngô Tú Nhi trăm loại cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết làm sao có dũng khí, quay lại nhào vào lòng Lăng Tiêu, nước mắt liền rơi ướt đẫm quần áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vung tay lên, một đạo kết giới hình thành chung quanh hai người, tiếp đó, Lăng Tiêu nói với Ngô Tú Nhi :
- Tú nhi, hãy thoải mái khóc đi, khiến cho nàng ủy khuất rồi, ở đây không ai có thể mang nàng đi!

- Ô ô … Ngươi, vì sao ngươi tới đây! Vì sao cho ta hy vọng? Vì sao không cắt hết hy vọng của ta. Lăng Tiêu, ta … Ta … Ta hận ngươi!
Ngô Tú Nhi nói với giọng đứt quãng, nhưng một đôi cánh tay mềm mại càng nhanh chóng ôm Lăng Tiêu, không có ý định buông ra.
Lăng Tiêu cũng không nóng nảy, tùy theo Ngô Tú Nhi ở trong lòng mình khóc. Hắn có thể đến đây, có lẽ là vì tự mình Lam Hi tìm Diệp Tử để nói rõ tình huống.
Đám phụ nữ Diệp Tử bàn bạc một chút. Nói thật, các nàng cũng không hy vọng bên mình Lăng Tiêu lại xuất hiện thêm một người đàn bà khác. Bởi vì cũng chỉ có tám người các nàng nhưng Lăng Tiêu cũng không thể nào thường xuyên ở bên cạnh các nàng. Nếu lại có … Gần như các nàng tiến thêm một bước giảm bớt thời gian gặp mặt Lăng Tiêu. Thứ hai, cũng chưa chắc là chuyện đó công bằng với nàng kia.
Có lẽ với Ngô Tú Nhi, các nàng cũng biết nàng, càng biết rằng thời điểm Lăng Tiêu mới vào Thánh Vực, chưa có danh tiếng, thời điểm khốn khó thất vọng, nhưng Ngô Tú Nhi cũng thích hắn, và một mực lặng lẽ chiếu cố Lăng Tiêu, chiếu cố Thục Sơn phái. Cho đến khi đám phụ nữ từ Nhân giới phi thăng, nàng mới dần dần biến mất bóng dáng bên cạnh Lăng Tiêu.
Nhưng hơn nữa, Ngô Tú Nhi cũng là một trong những cô gái mà Diệp Tử trong trong đám thê tử của Lăng Tiêu không chán ghét!
Tao ngộ của Ngô Tú Nhi, một đám cao tầng của Thục Sơn không ai mà không biết. Hơn nữa, Lam Hi có địa vị rất cao ở Thục Sơn phái cũng mang theo Ngô Tú Nhi. Cho nên, trong mắt đám người Thục Sơn phái, Ngô Tú Nhi được coi là nửa người của Thục Sơn phái. Nàng chịu ủy khuất nên Thực Sơn phái xuất đầu tự nhiên cũng là chuyện bình thường.
Cứ như vậy, Lăng Tiêu bị đám phụ nữ đẩy ra, trước khi đi, Diệp Tử có chút tỏ vẻ ghen tuông với Lăng Tiêu, nói làm sao thì tùy hắn, cho dù là ưng thuận lấy Ngô Tú Nhi cũng đừng ngại!
Ở trong lòng Diệp Tử, trên đời này người quan trọng nhất chỉ có một mình Lăng Tiêu thôi. Mà chỉ cần có thể khiến Lăng Tiêu cao hứng, nàng cũng không chút do dự mà làm!
Huống chi, sau khi có được sinh mệnh lâu dài, tình dục giữa nam nữ, cũng đã sớm không phải nhu cầu lớn nhất của Diệp Tử, có nhiều khi, làm bạn … Cũng chính là một loại hạnh phúc!

- Đi, ta mang cô đi đến một chỗ, ở đó tu luyện trăm năm, cũng tương đương với tu luyện mười năm ở Thánh Vực. Đến lúc đó, khi cô ra ngoài, ít nhất cũng là cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn! Hơn nữa, chỉ cần cô đồng ý, cô có thể mãi mãi ở lại Thục Sơn, ai muốn ức hiếp cô thì phải hỏi qua ý ta!
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói, dường như nói một chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng lời này của Lăng Tiêu đối với Ngô Tú Nhi mà nói, không thể ngờ là tương đương với khi nàng gặp khó khăn thì hắn cho nàng sự ủng hộ lớn nhất!
Ngô Tú Nhi nói với vẻ nghẹn ngào :
- Lăng Tiêu … Cảm ơn ngươi! Ta … Ta không thể được, lời nói của một mình ngươi là một lời hứa hẹn với ta sao?
Ngô Tú Nhi thông minh sắc sảo làm sao mà không nhìn ra vì sao Lăng Tiêu tới chứ? Nhưng nàng cũng không thể biết! Trong lòng đồng thời cũng nghĩ đến : Lam Hi tỷ tỷ, Lam Hi sư phụ … Đại ân đại đức của ngài, Tú Nhi trọn đời khó quên!
Lăng Tiêu phất tay, Ngô Tú Nhi biến mất tăm hơi, tiến nhập vào thế giới trong đỉnh.
Theo sau đó, Ngô gia rơi vào bối rối, cuối cùng vào ngày thứ ba, Ngô Anh mang theo vài trưởng lão của Ngô gia, kiên trì ở Thục Sơn.
Khi Ngô Anh thấy Lăng Tiêu, loại cảm khái trong lòng quả thực không thể dùng ngôn ngữ để giải thích được.
Hồi tưởng về một trăm năm trước, lần đầu mình nhìn thấy người thanh niên này, so với hiện tại, bộ dáng dường như không biên hóa quá lớn. Nhưng thân phận và địa vị quả thật là giữa bầu trời và mặt đất! Năm đó mình có thể cao cao tại thương đối mặt với hắn, mà hiện tại thì sao?
Ngô Anh lộ ra vẻ cười khổ, sau đó hơi hơi khom người về phía Lăng Tiêu, nói với vẻ khiêm cung :
- Sau khi chia tay Lăng tông chủ vẫn khỏe chứ? Hôm nay lão phu tới nơi này, là muốn đón tiểu nữ về nhà.

Lăng Tiêu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngô Anh một cái, sau đó nói :
- Ngô gia chủ, thời gian trước không phải Ngô Tú Nhi đã bị ngài đưa về rồi sao? Như thế nào còn tới đây đòi người chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.