Xa xôi lắm, kinh thành cách biệtĐô nhà Thiên hủy diệt nay maiTìm đâu cho đặng người tàiChung tay, giúp sức triệt oai quân thù.
Quỳnh An nổi da gà, cuối cùng cũng từng bước một lết ra bên ngoài. Nếu biết bản thân sẽ xui xẻo gặp thêm một người nữa cũng bị mắt y chang Khổng Khuynh Thành điên khùng kia thì có chết cô cũng không đi. Bộ bịt mắt là phong trào hả? Mấy người sáng mắt sao cứ tự nhiên bịt lại làm kiểu chi vậy trời.
Bạch Mặc Tử đứng dậy, hắn phủi sạch bụi đất trên người, sau đó bước đến gần hơn với Trịnh Khinh Ái, hai người lúc nãy còn giương cung bạt kiếm đấu nhau, trong phút chốc lại về một phe, đứng đó nhìn chằm chằm Quỳnh An.
"Trang phục này là của Nhất Kiếm đảo nhỉ?" Bạch Mặc Tử cười nói.
"Ta biết." Trịnh Khinh Ái đáp lại, lưỡi kiếm sáng loáng trong nháy mắt giơ lên cao.
"Tôi là người quen của Phi Hoan giáo chủ Địa Ngục giáo, nếu hai người làm tôi bị thương, nàng chắc chắn sẽ trả thù!" Quỳnh An ôm thân, lùi về sau mấy bước. Dù tự nhiên lấy Phi Hoan ra đe doạ người khác không tốt lắm, nhưng không còn cách nào khác, cô tự hứa với lòng rằng mình sẽ xin lỗi Phi Hoan sau.
"Ồ...trùng hợp quá." Trịnh Khinh Ái mỉm cười, Bát Diện Vô Sắc kiếm ở trên tay ả xoay nhẹ một vòng, rồi dừng lại ngay trước mũi của Quỳnh An.
"Ta là mẹ nàng."
"..."
"Phụt..." Bạch Mặc Tử nhịn không được bật cười, Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn sang. Hắn liền quay chỗ khác mà ôm bụng, nhưng cuối cùng vẫn cất lên một tràng cười dài không dứt. Yêu vương bỗng nhiên vui vẻ, lập tức khiến cho chúng yêu cũng trở nên náo loạn, bọn chúng từ khắp nơi tụ lại, tò mò ngóng xem.
"Cô đó... " Bạch Mặc Tử lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều của mình. "Cô lúc nào cũng bảo bé Hoan phiền phức, vậy mà giờ cũng tự nhận là mẹ của người ta hả?"
"Đỡ hơn người có con gái cũng không dám gặp. Tự nhìn lại bản thân mình trước đi, cha của người ta."
Bạch Mặc Tử "..."
Quỳnh An "..." Hai anh chị, tôi vẫn còn ở đây mà...
Trịnh Khinh Ái bỏ kiếm xuống, nàng quay lưng, chậm rãi trở về nơi Thất Tinh dựng trại, Bạch Mặc Tử thấy thế cũng nhanh chóng chạy theo.
"Thế cô sẽ giúp ta đúng không?"
"Ồn ào."
Quỳnh An nhìn hai người kia dần đi khuất, cô cứ nghĩ là mình đã được tha rồi, ai ngờ bọn tiểu yêu ở đâu bất ngờ xuất hiện, chúng nhỏ xíu, nhưng lại vô cùng đông đúc, tụ lại thành một làn sóng nhỏ, liên tục đẩy cô đi theo hai người kia.
"Đi mau, đi mau."
"Yêu vương bảo cô đi mau."
"Nhanh lên, nhanh lên."
Hoá ra không phải tha cho mình, mà là ép mình đi theo. Quỳnh An nuốt lệ vào lòng, chậm rãi bước theo hai người đi trước mình.
Nơi mà Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Mặc Tử đến cũng không cách đây quá xa. Ở đó có một đống lửa cùng một nam một nữ mặt mũi lấm lem đang nướng thịt.
Bạch Vân ngẩng đầu lên, mày hơi chau lại. Hơi khó hiểu vì không biết tại sao Bạch Mặc Tử lại ở đây, chưa kể còn có một người khác ở phía sau nữa, mà người đó còn là... Đôi mắt Bạch Vân thoáng chốc lại mở to.
Tôn Quỳnh An.
Trịnh Khinh Ái bước đến gần Bạch Vân, nàng ta phẩy nhẹ quạt ngọc, một phiến đá nhỏ nhô lên, trên đó còn mọc một thảm cỏ làm nệm, để Trịnh Khinh Ái ngồi xuống. Bạch Mặc Tử chần chừ không ngồi, dù cho cả Thất Tinh và Bạch Vân đều ngồi bệt dưới đất. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm Trịnh Khinh Ái, nhìn đến nỗi khiến Thiên nữ phát bực. Nàng ta bất lực gấp lại quạt ngọc của mình, từ trên mặt đất, những phiến đá tương tự lại nhô lên, cả Bạch Vân, Thất Tinh và Quỳnh An đều có.
"Thịt thỏ?" Nàng bất chợt hỏi, Bạch Vân vô thức gật đầu, sau đó rất nhanh lấy dĩa ra. Đưa cho Trịnh Khinh Ái.
Nàng cầm lên dao nhỏ, chậm rãi cắt ra thịt thỏ, Thất Tinh dường như bỏ cả nhà bếp vào nhẫn không gian, nên chén dĩa hắn mang theo đều có đủ. Bạch Vân bỏ thịt thỏ vào dĩa, chìa sang cho Trịnh Khinh Ái, sau đó mới tự cắt cho mình.
"Hm, thịt này nướng vừa chín tới, Bạch Vân nướng cho ta sao?" Trịnh Khinh Ái từ tốn ăn một miếng thịt thỏ, quay sang hỏi Bạch Vân.
"Chủ nhân, là ta!" Thất Tinh vui vẻ giơ tay.
"Ừm." Thiên nữ gật đầu.
Thất Tinh "..."
Bạch Mặc Tử ăn thử thịt thỏ, thoải mái cho Thất Tinh một lời khen: "Thịt này bé Bảy nướng tốt ghê. Ta ăn vừa miệng lắm."
Thất Tinh nhìn hắn: "Ta không cần một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ khen."
"Ồ...Vậy bé Bảy cũng thấy rằng ta xinh đẹp tựa như một má đào luôn đúng không?" Bạch Mặc Tử vốn mặt dày, càng mắng hắn thì hắn lại càng vui vẻ.
Thất Tinh "..." Thất Tinh chấp nhận, người chịu tổn thương luôn là hắn.
Quỳnh An nhìn bốn người kia ăn thịt thỏ, sau đó lại nhìn trời, rồi bất chợt thở dài. Được rồi, các người có thể xem như không thấy tôi. Nhưng cũng đừng vừa ăn vừa xem như không thấy tôi chứ!
Bạch Vân nheo mắt nhìn Quỳnh An, mày khẽ nhíu lại một chút. Nàng quay sang nhìn Trịnh Khinh Ái, người kia vẫn đang chăm chú ăn từng miếng thịt thỏ mà Bạch Vân cắt cho, chẳng đoái hoài đến ai.
"Trịnh Khinh Ái. Tôi cắt thêm thịt cho nàng nhé." Bạch Vân khẽ nói.
"Ừm... ta không ăn..."
"Đợi tôi một chút." Không để Trịnh Khinh Ái nói tiếp, nàng đã cầm lên một cái đùi thỏ, chậm rãi cắt ra từng miếng cho Thiên nữ. Người kia thoáng mím môi, lại chậm rãi ăn thịt nàng cắt cho.
Cùng lúc, Bạch Vân quay sang, lấy đĩa và dao nhỏ giao cho Quỳnh An,
Bạch Vân tâm trạng chẳng hiểu sao vui vẻ trở lại, cũng bắt đầu quan tâm đến những người khác, nàng nhìn sang Quỳnh An đang ngồi đơ ra một cục, cũng bắt đầu lấy đĩa và dao nhỏ đưa cho cô.
"Chào cô, tôi là Bạch Vân." Bạch Vân mỉm cười. "Còn cô?"
"Bạch Vân..." Trịnh Khinh Ái chợt gọi, cắt ngang cuộc trò chuyện của nàng.
"Tôi lấy thêm cho nàng nhé?" Bạch Vân quay sang.
"Không..."
"Đây." Bạch Vân cắt thịt thỏ, bỏ vào đĩa cho Thiên nữ.
"..."
Quỳnh An "..." Lúc nãy còn hùng hổ lắm mà? Sao bây giờ phản kháng thôi cũng không dám vậy? Chẳng lẽ đây là đại ca của má giáo chủ Địa Ngục giáo sao?
"Một lần nữa, cô tên là gì?" Lúc này Bạch Vân mới quay lại Quỳnh An, cười hỏi.
"Tôi tên là Quỳnh An... Tôn Quỳnh An." Cô nói nhỏ, gần như không muốn những người khác nghe được.
"Thiên nữ nhà tôi bắt cô về sao?" Người kia đột nhiên cắt ngang.
"Không, Bạch Mặc Tử bắt đấy." Trịnh Khinh Ái chợt nói.
Yêu vương: "Hả? À... đúng là ta. Ta thấy cô ta nhìn buồn cười, nên mang theo để giải khuây."
"Hả?" Quỳnh An ngớ người.
"Không phải sao?" Bạch Vân vặn lại.
"À phải." Quỳnh An xuôi theo. Một người là má của giáo chủ Địa Ngục giáo, một người là con hồ ly trăm đuôi, cô làm sao dám cãi chứ...
"Không cần phải lo lắng." Người đối diện khẽ cười. "Tôi sợ Thiên nữ nhà tôi ép cô về thôi."
Quỳnh An nuốt lệ vào trong. Tại sao nói có vài câu thôi mà câu nào cũng nhắc "Thiên nữ nhà tôi" vậy? Cô có nhu cầu biết đâu.
Lúc nãy nàng ta cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt tôi đó, lúc nàng ta ép cô về có làm y chang như vậy không?
Bạch Mặc Tử chẳng biết từ đâu lôi ra một vò rượu, hắn giơ giơ lên cao, cười hỏi.
"Đang vui, uống tí rượu không? Đây là bạch dương tửu của bạch dương lâm, hương vị chắc chắn sẽ không làm các người thất vọng đâu."
Trịnh Khinh Ái không đáp, Bạch Vân yên lặng dõi theo. Chỉ mỗi Quỳnh An là người dưng, không biết nên đồng ý hay từ chối.
Giữa xuân, trời đầy sao, lòng người rối loạn.
__________________________________
Bé gái ngẩng đầu, nhìn từng tán lá bạch dương rơi xuống mặt đất, một sắc vàng tươi, nó chạy quanh dưới gốc cây, thích ý nhảy nhót. Cảm nhận từng mảng lá khô vỡ vụn giòn tan dưới chân. Bé gái vui vẻ quá mức, lại vấp phải gốc cây mà ngã xuống, nhưng may mắn thay, có một bàn tay khác đã giữ nó lại.
"Học trò nhỏ, cẩn thận một chút."
"Sư tôn, sư tôn." Bé gái dường như muốn ôm lấy người kia, nhưng cuối cùng lại không dám, nó đưa tay về trước, nhẹ nhàng nắm lấy gấu áo nọ.
"Đây là cây gì?"
"Đây là cây bạch dương. Nơi này là rừng bạch dương."
"Thế rồi, thế rồi..." Học trò nhỏ chỉ lên cao, một mảng xanh ngắt phía trên. "Mấy thứ trắng trắng trên trời là gì?"
"Là mây." Đối phương nhẹ đáp.
"Chúng ta có chạm được mây không?"
Trịnh Khinh Si nhìn học trò nhỏ, thở dài rồi chậm rãi bế nó lên.
"Chạm được, nhưng sẽ ướt lắm."
"Tại sao ạ? Mây... mây khóc ạ?" Bé gái không tin được mà nhìn vào nàng, sau đó dường như không tìm được bất kỳ sự dối trá nào, bắt đầu mếu máo.
"Mây không thích bị chạm vào ạ? V... Vậy con không chạm nữa..."
Trịnh Khinh Si bị vẻ mặt của nàng chọc cười, ả nheo nheo mắt nhìn vào học trò nhỏ, da bé gái quá trắng, có lẽ do một thời gian dài không ra ngoài ánh sáng. Nhìn không hề có chút sức sống nào, nhưng đôi mắt thì khác, to tròn, có thần, dường như lúc nào cũng đong đầy nước, hệt như một con búp bê nhỏ, quá mức đáng yêu.
Nhược điểm trí mạng của Trịnh Khinh Si luôn là sự đáng yêu, mà học trò nhỏ hết lần này đến lần khác đều trưng ra vẻ mặt mếu máo như vậy, làm sao mà ả chịu nổi.
"Học trò nhỏ đáng yêu quá, cưng chết mất." Trịnh Khinh Si không nhịn được mà thốt lên.
"Vậy nếu, vậy nếu... Sau này con lớn, con không đáng yêu nữa... Thì sư tôn không cưng con nữa ạ?"
Khoan, cái này thì phải nghĩ lại... Trịnh Khinh Si không có kinh nghiệm chăm trẻ con, tính của nàng trước giờ không coi ai ra gì, nên cũng không rảnh rỗi bận tâm suy nghĩ của kẻ khác. Tính cách kiểu này khiến cho Khinh Tham và sư phụ đều rất lo lắng. Hai người đó lo ả sẽ làm phật lòng người khác, Trịnh Khinh Si biết rất rõ, tuy vậy, ả vẫn chẳng thèm để tâm đến họ làm gì. Nhưng người trước mặt thì khác.
Bởi đây là học trò nhỏ của ả, chỉ của mỗi ả.
Trịnh Khinh Si nghĩ mình phải lựa lời mà nói, hoặc lựa lời mà lảng đi.
"Sư tôn..." Học trò nhỏ nghiêng đầu nhìn ả, mím mím môi. "Sau này sư tôn không thích con nữa ạ?"
Trịnh Khinh Si nheo mắt, tay nhéo lấy má của học trò nhỏ, mỉm cười.
"Không thích, nhưng sẽ yêu, càng ngày càng yêu hơn."
[ Hồi ức của??? ]
____________________________________. Truyện Huyền Huyễn
Cuối cùng cũng sắp được 40 chương...