Quân sư đứng giữa đài xòe quạt
Mãnh tướng kia miệng quát, vung thương
Càn khôn quạt ngọc phi thường
Khiến cho thành vỡ quân vương kinh hùng
_______________________________
Giữa xuân, trời tờ mờ sáng.
Bạch Vân tự rót cho mình một ly trà, hơi ấm quẩn quanh thành ly rồi phút chốc bay lên không trung. Trà được pha bằng nước linh tuyền ngay trong khuôn viên nhà, cảm giác giàu có tự cung tự cấp này khiến cho Bạch Vân thỉnh thoảng lại gật đầu vì hài lòng.
Thất Tinh đang dọn xe ngựa, nhìn thấy nàng ngồi chơi xơi nước thì chau mày, hắn bực dọc càu nhàu. Nhưng Bạch Vân đã quen việc nghe tai này ra tai kia, thế nên cũng không lấy gì làm phiền lòng.
Ai lại rảnh rỗi đi tranh cãi với một con ngựa đực chứ. Đúng không.
Nàng ngồi thêm một chút nữa rồi, khi thấy trời đã sắp sáng hẳn mới đi bắt đầu đi gọi Trịnh Khinh Ái. Đi vào ban trưa thì sẽ rất nóng, mà Trịnh Khinh Ái có vẻ không thích nắng gắt cho lắm, Bạch Vân dù biết nàng ta sẽ không càm ràm, nhưng cũng cố tình lấy đó làm lý do.
Bạch Vân chưa từng trông thấy dáng vẻ khi ngủ của Trịnh Khinh Ái, dù cho hai người từng ngủ cùng vài lần. Thiên nữ ngủ một mình thì ngủ quên cả thời gian, nhưng ngủ cùng nàng thì thức sớm vô cùng. Thế nên Bạch Vân sẽ tranh thủ lúc này để xem nàng ta có gì mà phải che giấu.
Thế nên vì sợ Trịnh Khinh Ái càm ràm mình, nên Bạch Vân sẽ đi gọi nàng ta dậy.
Nàng dừng trước cửa phòng, khẽ hắng giọng vài lần, rồi gõ cửa.
"Trịnh Khinh Ái, nàng đã dậy chưa?"
Không có ai đáp lại, Bạch Vân nghi ngờ đứng nhìn cánh cửa đóng chặt kia. Từ bên trong phòng truyền ra những âm thanh thở dốc nặng nề, như thể chủ nhân của nó đang cố gắng kiềm lại, rồi lại vì không thể kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ. Chỉ là tiếng kêu này quá mức yếu ớt, lại ngọt ngào, khiến cho Bạch Vân không tự chủ được mà đỏ mặt.
Trong thoáng chốc, Bạch Vân chợt nhớ lại tiết tiểu mãn nọ, Trịnh Khinh Ái dường như phát bệnh, cả người run rẩy, lại liên tục lẩm bẩm những câu từ kỳ lạ.
Nghĩ thế, nàng đẩy mạnh cửa, nhanh chóng bước vào trong..
Phòng của Trịnh Khinh Ái lúc nào cũng chìm trong bóng tối, bây giờ chỉ có duy nhất một ngọn nến đặt trên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Bạch Vân còn kịp cất lời, lại vô tình trông thấy một giọt mồ hôi của người kia chảy xuống từ cằm.
Trịnh Khinh Ái vươn tay, đem ngọn nến duy nhất trong phòng bóp tắt.
"Ra ngoài." Giọng nói của nàng ta cũng không như bình thường nhẹ nhàng, mà tràn ngập một cảm giác đè nén đau đớn, Bạch Vân ngơ ngác nhìn vào trong bóng tối kia, nàng rõ ràng biết Trịnh Khinh Ái ở bên trong đó, nhưng cũng không dám bước vào. Bạch Vân có cảm giác mình không nên tiến thêm. Cuối cùng, đối diện với ánh bạc lấp lánh tỏa ra từ bên trong, chẳng phân biệt rõ là ánh mắt hay mồ hôi, nàng đóng cửa lại, rồi lại ngay lập tức gõ cửa.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân cất tiếng, giọng vừa lo lắng vừa dịu dàng.
"Nàng có ổn không? Có cần tôi giúp không?"
Bên trong phòng vang lên một tiếng thở nhẹ, không quá lâu, Trịnh Khinh Ái đáp lại.
"Vào đi."
Bạch Vân bước vào, Trịnh Khinh Ái hơi ngoảnh đầu. Ngay khi ánh sáng vừa ập vào bên trong, nàng hít một hơi sâu, vội vàng đóng lại cánh cửa sau lưng mình.
Vấn đề cũng không phải là Trịnh Khinh Ái lúc này quá mức đáng sợ, mà là... Nàng ta đang khỏa thân.
"Có chuyện gì sao? Bạch Vân có vẻ hơi... Hoảng sợ." Trịnh Khinh Ái vén tóc sang bên, dù chỉ có vài ánh sáng le lói hắt vào cửa, Bạch Vân vẫn có thể thấy rõ mồn một từng đường cong ẩn hiện trên cơ thể người kia.
Trước mặt nàng giờ đây là một thân thể vô cùng hoàn mỹ. Bạch Vân trước đây là sát thủ, việc giết người lúc người ta đang tắm rửa cũng không phải ít. Thế nhưng giờ đây, đứng trước cơ thể người này, Bạch Vân cũng không tránh nổi việc phải sững sờ trong vài giây.
Nàng đột nhiên thấm thía cái gì gọi là nhiều một tấc sẽ thừa, thiếu một phân sẽ ít. Mỗi một chỗ đều hoàn mỹ đến độ khó miêu tả, khiến cho Bạch Vân có cảm giác vô cùng thỏa mãn, nhưng rồi lại tự đặt nghi vấn cho sự tồn tại huyền diệu kia.
"Không! Tỉnh lại đi!" Bạch Vân tự tát vào mặt mình, nàng vốn định bước đến gần nhưng rồi lại tự lùi xa ra.
Bình tĩnh nào Bạch Vân, cả mày và nàng đều là nữ mà.
"Bạch Vân?" Trịnh Khinh Ái khó hiểu nhìn nàng, sau đó chậm rãi rời giường, Bạch Vân vô thức hít một hơi sâu. Nàng ta ở trên giường còn đỡ, nhưng khi bước xuống thì mọi thứ lại hiện ra không gì che chắn.
Dáng người của Trịnh Khinh Ái trước giờ luôn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng yểu điệu, thướt tha đến nỗi có cảm giác gần như là gầy ốm yếu đuối, thế nhưng giờ đây khi nhìn thấy rõ cơ thể này trước mặt, Bạch Vân mới thấy mình đã lầm. Vòng eo của Trịnh Khinh Ái rất nhỏ, lại mảnh mai. Thỉnh thoảng vài múi cơ do tập võ lâu năm lại lộ ra mỗi khi nàng ta cử động. Bạch Vân vô thức gãi nhẹ lòng bàn tay, nàng cũng muốn sờ xem vòng eo đó có bao nhiêu nhỏ.
Xương quai xanh nhô cao, thấp xuống dưới lại là đôi gò bồng căng đầy, nhẹ nhàng điểm xuyết một độ cong không thể hoàn mỹ hơn. Trịnh Khinh Ái quay lưng về phía Bạch Vân, sống lưng hệt như một rãnh suối, chảy thẳng từ vùng gáy thon đến tận bên dưới, nàng nuốt nước bọt, ánh mắt có chút không thể rời khỏi cánh mông căng đầy kia.
Trịnh Khinh Ái khoác lấy áo dài, che khuất lại thân thể tuyệt mỹ của mình.
Bạch Vân "A!"
"Có chuyện gì sao?" Trịnh Khinh Ái cầm trên tay Càn Khôn phiến, cây quạt ngọc đó luôn bất ngờ xuất hiện trên tay nàng, chẳng biết lấy từ đâu ra.
"Không... Tôi chỉ... Hơi thất vọng về bản thân thôi..."
"Ồ... Thật lạ khi có người nhìn người khác khỏa thân rồi tự thất vọng về bản thân đấy." Nghe Trịnh Khinh Ái nói xong, Bạch Vân chỉ biết á khẩu nhìn nàng. Trịnh Khinh Ái khoác nhẹ một chiếc áo ngoài, kì lạ thay, kiểu ăn mặc qua loa này không làm nàng trở nên luộm thuộm, mà ngược lại mang theo cảm giác lười biếng, thanh tao.
Bạch Vân mím môi, đột nhiên chẳng biết phải nói thêm gì. Trong phút chốc, cảm giác xấu hổ dường như bao trùm cả hai lại.
"Bạch Vân... Đã chuẩn bị xong chưa?" Trịnh Khinh Ái khẽ hắng giọng, như để xua tan sự khó xử đang phủ kín căn phòng, nàng ta cười hỏi.
Bạch Vân nhìn nụ cười chẳng rõ vui buồn trên mặt người kia, trong chốc lát lại để ý đến mảnh vải trắng nọ.
"Ừm... nàng đi ngủ không cởi vải che mắt ra sao?"
"Bình thường là vậy." Trịnh Khinh Ái không nổi giận dẫu Bạch Vân chẳng thèm để ý đến lời nàng nói. "Không đeo thì phiền lắm."
"Phiền?"
"Đến đây." Trịnh Khinh Ái gấp lại Càn Khôn phiến, vờ như không nghe đối phương hỏi gì, nàng ta ngồi xuống ghế, lưng quay về phía Bạch Vân. Sau đó chậm rãi kéo xuống mảnh vải đang bịt mắt chính mình. Tóc Trịnh Khinh Ái vốn rất dài, trước giờ vẫn luôn bị vải che mắt kia giữ lấy một phần. Bạch Vân có vài lần đùa vui vuốt lấy tóc nàng ta, lát sau rời đi, tay vẫn còn thoang thoảng hương hoa cúc.
Giờ đây suốt tóc đó kéo dài đến eo, mảnh vải trắng kia cũng chẳng còn nữa. Bạch Vân có cảm giác chỉ cần nàng tiến thêm vài bước nữa, đem mái tóc nọ cột lên gọn gàng, sẽ thấy rõ ràng khuôn mặt của người kia.
Nhưng nàng không dám.
"Đến chải tóc cho ta, được không?."
Bạch Vân hít vào một hơi, Trịnh Khinh Ái cũng không quay lại, vị Thiên nữ chỉ cho nàng biết rằng có một cây lược gỗ trên giường. Bạch Vân cầm lấy lược gỗ, từng bước từng bước đến gần mái tóc nàng ta. Tóc xen vào răng lược, tay nhẹ nhàng chải xuống, nhìn qua như đan tay vào một làn sóng nước. Chải đến tận đuôi, chẳng sợi nào vướng lại.
Bạch Vân vô thức chạm vào tóc Trịnh Khinh Ái, nhẹ nhàng vuốt dọc theo từng sợi tóc của nàng ta. Trịnh Khinh Ái vẫn không quay lại. Nàng ta chìa tay về sau, đưa cho nàng mảnh vải trắng. Bạch Vân vẫn đứng đấy, bàn tay cầm mảnh vải ấy rồi chậm rãi từ phía sau che lại đôi mắt của người kia. Bạch Vân biết, nếu mình làm điều này, thì có thể cả đời nàng sẽ chẳng bao giờ nhìn được đôi mắt của má đào này nữa.
Chẳng hiểu tại sao. Bạch Vân bị bối rối trong chính cảm giác của mình. Rõ ràng Trịnh Khinh Ái đã giải thích rõ về đôi mắt của nàng ta, nhưng hết lần này đến lần khác, Bạch Vân đều muốn tiến đến và gỡ xuống mảnh vải đó, gỡ xuống mặt nạ của vị Thiên nữ này, xem phía sau nụ cười chẳng rõ vui buồn của nàng ta là một đôi mắt như thế nào, một khuôn mặt ra sao.
Sẽ là:
Ngàn sầu vương lại mắt nàng
Trong làn thu ấy dịu dàng trót thương
Hay:
Mày ngài mắt phượng má hồng
Lướt qua một khắc mà lòng đắm say.
Bạch Vân muốn biết, nàng muốn biết đến chết đi được. Ấy vậy mà giờ đây, chính nàng lại là người che lại đôi mắt mà mình muốn nhìn thấy nhất.