Hắn từng bước bước vào ngõ Bạch Dương, mang theo mứt hoa quả bọc trong giấy, bên ngoài buộc một sợi dây nhỏ. Nơi này là chỗ ở của người nghèo, bỗng dưng có quý nhân xuất hiện, lập tức có người dừng chân quan sát, Tạ Quân coi như không nhìn thấy những ánh mắt soi mói, ao ước hay si mê của những người đó, vẫn đi thẳng, bước chân chậm rãi, thời gian nắm bắt cũng rất vừa vặn.
"Mẫu thân!" Trong một sân nhỏ truyền tới tiếng gọi buồn bã.
Tạ Quân nghĩ tới Lăng Vân sơn trang, Dịch Vân Trường nhỏ hơn hắn sáu tuổi, thông minh lanh lợi, có tình có nghĩa, là một trong những đệ tử xuất chúng của trang. Chỉ có lúc say rượi, hắn mới lộ ra thần sắc thẫn thờ, ngây ngốc nhìn ánh trăng, nhớ lại tình cảnh ngày mẫu thân hắn qua đời, ngày giỗ cũng thế, cả ngày chân mày hắn không có khắc nào giãn ra.
Hắn cũng từng có nhà cao cửa rộng, về sau gia cảnh sa sút, cậu cả của hắn coi hắn như mãnh thú, sợ dây dưa, phụ thân hắn đã vứt bỏ vợ con từ lâu, mẫu thân mang hắn tới xóm trọ nghèo này. Không lâu sau, mẫu thân hắn cũng ra đi.
Lúc hấp hối, trong mắt mẫu thân hắn mang theo vẻ hoài niệm, nàng cười nói, nàng muốn ăn mứt hoa quả ở nhất phường, miệng của nàng rất đắng. Dịch Vân Trường trông chừng hơi thở mẫu thân, sợ hắn ra ngoài một chuyến lúc trở lại nàng đã ra đi. Nhưng đó là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân hắn, cho dù mứt hoa quả là thứ quý giá tới đâu hắn cũng sẽ mua, hắn phải thành toàn cho mẫu thân. Lúc hắn lấy tiền, thấy hai mắt mẫu thân hắn đã hơi khép lại mở ra một chút, hắn nghĩ tới nhất phường cách nơi này gần nửa kinh thành, Dịch Vân Trường đột nhiên có chút tuyệt vọng.
Hắn vội vã ra ngoài, đập vang cửa nhà hàng xóm, nơi này đều là người nghèo, có gạo đủ ăn cũng là tốt rồi, hiếm có mứt hoa quả, hắn ôm chút hi vọng cuối cùng, tựa như người điên, hắn nói nguyện đem cả gia sản ra đổi mứt hoa quả.
Tới lúc hắn ngây ngốc trở về nhà, nhìn mẫu thân ngủ yên trên giường, lòng hắn hung hăng đau xót, nước mắt bỗng rơi như mưa.
Tạ Quân nhìn thấy thiếu niên mặc áo vải, đôi mắt đỏ hoe đi ra ngoài, chặn đường hắn, "Ngươi có mứt hoa quả không? Ta sẽ dùng hết tất cả những thứ ta có để đổi!" Tạ Quân mang bọc giấy đưa hắn, "Vừa khéo, ta vừa mua một ít từ nhất phường."
Thiếu niên sợ hãi chớp mắt một cái, ôm bọc giấy vào ngực, lẩm bẩm, "Là nhất phường, mứt hoa quả của nhất phường..." Sau đó hắn ngẩng đầu, phảng phất như thề với hắn, "Từ nay về sau, cái mạng này của ta cũng là của ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn đã chạy vào bên trong, run run cởi bỏ bọc giấy, nói, "Mẫu, mứt hoa quả có rồi, mẫu thân đừng ngủ nữa!"
Hắn thả một viên vào miệng nàng, hỏi nàng ăn được không. Ánh mặt mẫu thân hắn nhu hòa, mở to, nói với hắn, "Ngon lắm..."
Lời vừa dứt một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi trên vạt áo nàng, Dịch Vân Trường gật đầu liên tục, "Ngon là được, ngon là được, mẹ, vẫn còn nhiều, mẹ từ từ ăn."
Nàng khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười, "Giờ mẫu thân lại muốn ăn bánh nướng ở tiểu tây phố, tiếc là bánh nướng than đã hết, Vân Trường, con đi hỏi giúp mẫu thân, bây giờ bọn họ còn bán không..."
Tạ Quân cũng bước vào sân nhỏ, nhìn thấy thiếu niên kia ngồi xổm ngoài cửa bên tường, che mặt khóc ròng. Bên trong đã im lặng, thiếu niên cuối cùng cũng rõ, nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân thật ra chính là một giấc ngủ yên tĩnh, không có chia ly, lặng lẽ mà rời đi.
Tạ Quân lặng yên đứng nửa ngày, cho tới khi hoàng hôn buông xuống, ánh dương cuối cùng sắp tắt, thiếu niên đứng dậy, lại suýt chút nữa ngã ra đất, hắn lại gần đỡ người dậy, đưa ngân lượng cho thiếu niên, "Ngươi tới Lăng Vân sơn trang đi, gặp người gác cổng thì nói, ngươi có người quen, mẫu thân của người quen đó tên Lý Triển Vân."
Thiếu niên muốn từ chối, nói mình đã là người làm, Tạ Quân có chút đau đầu, hắn biết nếu thay đổi quá khứ sẽ có biến cố xảy ra. Người này vốn là phải xuống phía Nam tới Lăng Vân sơn trang học võ, nhưng hiện tại lại muốn một lòng cống hiến sức lực cho hắn.
"Bây giờ ngươi có bản lĩnh gì? Không bằng đi học võ, sau đó mới bàn tới chuyện ra sức vì ta."
Hẳn là quý nhân hi vọng hắn học được bản lĩnh sau đó ra sức vì người, bằng không sao có thể vô duyên vô cớ an bài tiền đồ cho hắn?
Lần này Tạ Quân tới đây chỉ vì muốn chu toàn tiếc nuối của người ta, không phải vì thi ân đồ báo [1], thấy thiếu niên đồng ý xuống phía Nam học võ, trong lòng hơi thả lỏng, quơ quơ ống áo, đôi mắt chứa mong ước, "Sông rộng núi dài, đường xá gian nguy, bảo trọng." Hắn vỗ vai thiến niên giống như trước kia.
[1] Ban ơn vì muốn được báo đáp.
A Dung ăn sáng xong bèn ôm Tiểu Bạch ra phơi nắng, gần đây không biết Tiểu Bạch làm sao, ngày thường thân cận với nàng, nhưng giờ lại đối với nàng rất hờ hững, A Dung nghĩ nên ôm Tiểu Bạch nhiều hơn, nó mới có thể mau nhớ ra nàng.
Phía trước Linh Lung cung là Tây phủ Hải Đường, bên trong rất đẹp, bước vào đó giống như bước vào đại dương mênh mông. A Dung ôm Tiểu Bạch qua rừng Hải Đường, trước mắt là một ao nhỏ, có một hành lang gấp khúc bắc ngang, núi đá giả phản chiếu trên mặt ao yên ả, vài phiến lá xanh nhẹ nhàng rơi trên mặt được, khẽ xoay tròn.
A Dung nhìn thấy một thân ảnh màu lam, nàng tới gần, hóa ra là Ngũ hoàng tỷ, A Dung tươi cười gọi nàng. Tạ Phương Nhuy quay đầu, thấy là A Dung, lập tức vui mừng, nàng ta chạy tới, nhìn Tiểu Bạch trong ngực A Dung, "Con mèo này thật đẹp!"
A Dung lại gần hơn để nàng ta vuốt ve, nàng nói, "A Dung nuôi lâu rồi, ta còn tưởng rằng Ngũ hoàng tỷ đã từng gặp nó. Tên nó là Tiểu Bạch, thông minh đáng yêu lắm, chỉ là mấy ngày trước nó bị bệnh phải tới thú y viện, lúc trở về đối với ta rất xa lạ." A Dung hơi uể oải, khẽ thở dài.
Tạ Phương Nhuy sờ đầu A Dung, nói với nàng, "Làm sao có thể như vậy? Nhất định là nó mới khỏi bệnh, tính tình không hoạt bát như xưa, thêm một thời gian nữa nó sẽ trở về như trước thôi."
A Dung cười, "Ừ, hi vọng đúng như lời Ngũ hoàng tỷ nói."
Hai người vai kề vai bước, A Dung nhìn Tiểu Bạch, nó đang nghiêng đầu kêu meo meo với Tạ Phương Nhuy, A Dung ngạc nhiên hỏi, "Tiểu Bạch hình như thích Ngũ hoàng tỷ! Nó lạnh nhạt với ta nhưng lại rất thân mật với Ngũ hoàng tỷ, ta nghĩ nó có duyên với Ngũ hoàng tỷ đấy! Ngũ hoàng tỷ có muốn ôm nó không?"
Tạ Phương Nhuy mở to mắt kinh ngạc, "Tiểu Bạch thích ta? Thật sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh [2]." Nàng ta vươn tay muốn ôm, lại nhìn thoáng thấy một người, lúng túng rút tay về.
A Dung ngẩng đầu, có thể khiến Ngũ hoàng tỷ sợ hãi như vậy, không phải là Tạ Võng Tâm sao! A Dung hừ một tiếng, nhỏ giọng, "Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!"
Tạ Võng Tâm nghe thấy, quay đầu lại, thấy hai người, lông mày chau lại, "Thật khéo." Sau đó nhìn Tạ Phương Nhuy, trong mắt có chút lãnh lẽo, "Hoàng tỷ đây là đang tìm chỗ dựa? Lợi dụng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, cũng không cảm thấy áy náy sao."
A Dung nhíu mày, muốn phản bác, lại bị Tiểu Bạch đá một cước, nàng ngã nhào ra đất, mà Tiểu Bạch nhanh như chớp, móng vuốt nhào tới Tạ Võng Tâm!
Tạ Võng Tâm sợ hãi, muốn thò tay ngăn Tiểu Bạch lại, nhưng chậm một bước, Tiểu Bạch chớp mắt đã vọt tới trước mặt nàng, móng vuốt vung lên lưu lại một vét cào thật sâu, chờ nó nhảy xuống đất, gương mặt Tạ Võng Tâm đã chảy máu.
[2] Được sủng ái nên lo sợ.
Lúc này Tạ Võng Tâm thét lên một tiếng chói tai, "A... Mặt của ta! Mặt của ta!" Từ trước tới giờ, nàng ta là Lục công chúa luôn cao ngạo, xinh đẹp, giờ lại vội vã túm lấy người hầu bên cạnh, "Đau quá..."
A Dung ngã ở chỗ cũ, quên cả đứng lên, Tạ Phương Nhuy cũng sững sờ, không biết làm thế nào.
Người hầu Tạ Võng Tâm vội vàng chạy đi mời thái y, những người còn lại xắn tay áo lên bắt mèo. A Dung kịp phản ứng, lẩm bẩm nói, "Làm sao Tiểu Bạch có thể đả thương người khác? Nó chưa bao giờ..."
Tạ Võng Tâm nhìn qua bằng đôi mắt đẫm lệ, trong mắt có oán hận sâu sắc, nàng ta nói, "Gương mặt của ta có gì sơ xuất, Tạ Chiếu Dung, ngươi nên nghĩ phải nói thế nào cho rõ đi."
A Dung khẽ hé miệng, nửa ngày không nói ra lời, Tiểu Bạch đả thương người khác là thật, nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, đúng là nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết nói thế nào. Lúc này thái y chưa tới, Tạ Võng Tâm che miệng vết thương đứng ở chỗ cũ, máu tươi chảy qua kẽ tay. A Dung nhìn nàng, trong mắt lộ rõ sự hãi hùng, tại sao vết thương của Lục hoàng tỷ lại chảy nhiều máu như vậy, sẽ lưu lại sẹo sao? Tính mạng của Tiểu Bạch làm sao bây giờ?
Toàn thân nàng cảm nhận rõ sự lãnh lẽo, trước mắt biến thành màu đen.
Một cung nữ đi tới, nhìn thấy Tạ Võng Tâm như thế hơi kinh hãi, cũng phản ứng rất nhanh, đem chính sự nói cho các nàng, "Ngũ công chúa, Lục công chúa, Cửu công chúa, Hoàng Hậu nương nương mời các người tới Tê Phượng điện, có chuyện quan trọng muốn nói."
Tạ Võng Tâm hít sâu một hơi, cười lạnh nói, "Vừa hay, bổn công chúa đang muốn tìm mẫu hậu phân xử." Nói xong nàng ta đi thẳng, không đợi thái y, mà Tiểu Bạch đã bị đám nô tài bắt được, bất luận nó giãy giụa thế nào cũng không thoát, A Dung nhìn Tiểu Bạch, nàng không sao nói ra miệng bảo bọn họ nhẹ tay chút.
Tạ Phương Nhuy lo lắng, hỏi, "Tiểu Cửu, làm sao bây giờ? Vừa rồi ta thấy vết thương của Tiểu Lục cũng không nhẹ đâu."
A Dung đứng dậy, cắn răng nói, "Chuyện rất rất kỳ quái, tính tình Tiểu Bạch ôn hòa, làm sao lại vô duyên vô cớ đả thương người khác? Chỉ là bây giờ vết thương của Lục tỷ là quan trọng nhất, chúng ta mau tới Tê Phượng điện." A Dung nghĩ tới trước đây Lục tỷ từng đá một con chó nhỏ, nàng nghi ngờ, có thể Tiểu Bạch từng bị Lục hoàng tỷ tổn thương nên ghi hận?
Trong Tê Phượng điện, hoàng tử, công chúa, phi tần đều đã tới đủ, Tạ Võng Tâm ngồi trên ghế bành, Nhâm thái y ở bên cạnh băng bó. Hoàng Hậu có ý gọi người đưa nàng ta vào trong điện chữa trị, Tạ Võng Tâm không đồng ý, nàng ta muốn thanh toán nợ nần rõ ràng.
"Vết thương này rất sâu, nhưng nếu như mỗi ngày bôi thuốc mỡ sẽ không có sẹo. Chẳng qua là vết thương do súc sinh gây ra, phải kê đơn uống thuốc, tránh ảnh hưởng dài lâu." Chẩn bệnh đã xong, Nhâm thái y hạ bút viết đơn thuốc.
Tạ Võng Tâm bình tĩnh trở lại, nói, "Đa tạ."
Thất hoàng tử vốn đang lo lắng cũng yên lòng chút ít, dù sao Tạ Võng Tâm cũng là tỷ tỷ ruột thịt của hắn, hắn không mong muốn nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng tỷ tỷ hắn không coi ai ra gì nhưng cũng không phải loại người đại ác chi nhân [3], nếu khuôn mặt này bị hủy vậy thì cả đời này của nàng ta sẽ ra sao.
[3] Người độc ác chuyên làm chuyện hại người.
Lúc A Dung và Tạ Phương Nhuy bước vào trong điện, mọi người đều nhìn qua, ánh mắt có lo lắng, có hả hê, cũng có chút khó hiểu.
Hoàng Hậu có chút đau đầu, nhẹ nhàng xoa thái dương, thấy A Dung đã tới bèn hỏi, "Tiểu Cửu, chuyện này là thế nào? Con nói rõ cho ta nghe."
A Dung bước lên một bước, cúi đầu nói, "Tiểu Bạch là mèo A Dung, nó đả thương Lục hoàng tỷ, A Dung không thể chối bỏ tội trạng, xin mẫu hậu trách phạt." Nàng quỳ hai gối xuống, chợt đưa mắt lên nhìn, "Nhưng mà Tiểu Bạch trước giờ tính tình ôn hòa, A Dung cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nếu như có thể sai người làm rõ, A Dung cũng không phải chịu phạt uổng phí, Lục hoàng tỷ cũng không có bị thương vô ích. May mà vết thương của Lục hoàng tỷ không lưu lại sẹo, bằng không A Dung sẽ xấu hổ tới mức cắn lưỡi mà chết mất."
Hoàng Hậu âm thầm gật đầu, nàng ta biết A Dung là một nha đầu thông minh.
Tạ Võng Tâm lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn qua, "Tiểu Cửu, chuyện đã ra nước này, ngươi còn muốn thoát tội? Xem bộ dạng này của ta, ngươi đã hài lòng chưa?"
A Dung quỳ ở giữa điện, không nói một lời.
Tạ Quân đứng ở một bên, nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh ở kiếp trước. Mười năm ngăn cách, hắn cũng đã quên kiếp trước có chuyện này hay không, nếu là có, thì là được giải quyết như thế nào.
"Hoàng Thượng giá lâm..." Bên ngoài truyền tới một giọng cao vút của thái giám. Tất cả người trong điện quỳ xuống, A Dung nhìn thấy người mặc long bào, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, trong mắt cũng có một chút ánh nước. Ở trước mặt người thân thiết, lòng của nàng rất nhu nhược.
Hoàng Thượng nghe rõ chân tướng, lập tức kêu thái y kiểm tra Tiểu Bạch, xem xem Tiểu Bạch có bị hạ độc không. A Dung có phần chắc chắn, nàng cảm thấy hoặc là Tiểu Bạch hạ độc hoặc là đã bị Lục hoàng tỷ khi dễ qua.
Một lát sau, thái y hơi khom người, trả lời, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, con mèo này sức khỏe rất bình thường, cũng không có uống thuốc gì lạ cả." Lúc hắn nói chuyện, Tiểu Bạch có nhìn qua Tạ Võng Tâm mà nhe năng trợn mắt, ánh mắt lộ ra sự hung ác, thái y lắc đầu, "Vi thần nhiều lời một câu, xem bộ dạng con mèo này, có lẽ đã được huấn luyện."
Lời vừa dứt, người ngồi ở đây đều sợ hãi. Huấn luyện như thế nào cơ? Chủ tử của nó chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể huấn luyện nó đả thương người khác?
A Dung lắc đầu, phản bác, "Không thể nào! A Dung chưa bao giờ dạy nó đả thương người khác!"
Tạ Võng Tâm coi như biết gì đó, lấy trong tay áo một khăn tay hình vuông, bảo người hầu đưa tới trước mặt Tiểu Bạch. Trước mặt bao người, ánh mắt nó sáng ngời, nhào về phía khăn tay, tên nô tài sợ hãi tránh đi, Tiểu Bạch vồ lấy khăn tay cắn xé!
A Dung vốn đang quỳ, lúc này ngã phịch xuống, mắt thấy mới là thật, nhưng nàng thấy cái gì? Tiểu Bạch quả thật là đã trải qua huấn luyện! Nó đối với mùi trên người Tạ Võng Tâm vô cùng nhạy cảm và căm thù, hận không thể đem vật dính mùi này xé tan thành từng mảnh!
"A Dung không có huấn luyện Tiểu Bạch, phụ hoàng..." A Dung cầu xin Hoàng Thượng, nàng hi vọng ít nhất phụ hoàng tin tưởng nàng.
Tạ Võng Tâm trừng mắt nhìn A Dung, nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu Cửu, ta chỉ tưởng ngươi là tiểu nha đầu không hiểu lý lẽ, không nghĩ tới ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này! Ta biết ngươi đối với ta trong lòng có khúc mắc, nhưng ta không ngờ lòng ngươi độc ác như thế!"