Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 43: Cố chấp




Diệp Lạc còn chưa biết phải phản ứng thế nào, thì Quân Hồng Tụ đã tiến lên ôm nàng: “Công tử!” Nước mắt của nàng ấy làm ướt sũng áo nàng, nhưng trên mặt nàng lại là nụ cười sáng lạn khiến người khác đau mắt.
Diệp Lạc ngửa đầu, không biết làm thế nào, trong đầu còn có một ý nghĩ kỳ quái. Cho dù nàng mặc giáp mỏng bảo vệ, nhưng chỗ đó thực sự bằng phẳng hả, ôm như vậy mà không có cảm giác gì à?
“Hồng Tụ!” Nhàn Vân Vương gia có phản ứng, vốn dĩ sắc mặt đã không dễ nhìn, bây giờ lại trở nên xanh mét. Đường đường là Quận Chúa, ôm một nam tử khóc trước công chúng như vậy, còn ra thể thống gì!
Nhưng lúc này Quân Hồng Tụ làm gì còn quan tâm tới thân phận với thể thống nữa, nàng chỉ biết nàng đã tìm được vị công tử áo trắng nhanh nhẹn kia rồi.
“Diệp Tri, ngươi buông tay ra cho Bổn Vương.” Nhàn Vân Vương gia chỉ có thể gào lên với Diệp Tri.
Diệp Lạc thật muốn thở dài, Vương gia đại nhân, con mắt nào của ngài nhìn thấy ta ôm khuê nữ nhà ngài không buông hả?
Nàng giơ tay nắm vai Quân Hồng Tụ, hơi lùi lại mấy bước tạo khoảng cách. Thân thể Quân Hồng Tụ cứng đờ, lập tức túm lấy vạt áo của nàng: “Công tử!”
Nhìn hai mắt nàng trong suốt đẫm lệ, Diệp Lạc nhẹ giọng: “Yên Nhiên, ngươi buông tay ra trước đi, chúng ta nói sau được không?”
Lúc này Quân Hồng Tụ mới nhớ tới hoàn cảnh, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở một bên, nhưng bàn tay thì vẫn giữ chặt vạt áo của Diệp Lạc.
“Diệp Tri, ngươi quen Hồng Tụ hả?” Ánh mắt Quân Hoằng phức tạp khó hiểu, mà bên phía Nhàn Vân Vương gia cũng đang nhìn nàng chằm chằm.
Lúc này Diệp Lạc mới nghiêng đầu nhìn Quân Hồng Tụ, nghi hoặc: “Lúc ta quen nàng ấy, nàng ấy là Yên Nhiên.”
“Công tử, ta chính là Yên Nhiên.” Tuy nàng cũng là Quận Chúa Quân Hồng Tụ, nhưng ở trước mặt công tử, nàng tình nguyện là nha đầu Yên Nhiên kia.
Đó là việc một, hai năm trước. Nàng từ Kinh thành về Thương Vụ Môn, đang rối loạn vì việc giao dịch với hoàng đế nên dừng chân tá túc một đêm tại một thành nhỏ. Nửa đêm không ngủ được, nàng ngồi trên nóc nhà hứng gió
Sau đó, tiếng khóc của một nữ tử đã hấp dẫn của nàng lực chú ý.
Cách đó không xa là phố hoa nổi tiếng, nàng ngồi trên nóc nhà, nhìn thấy rõ rang mọi việc. Một đám nam nhân giữ một nữ tự quần áo hoa lệ, tú bà tay chống nạnh, sai người đổ cái gì đó vào miệng nữ tử kia.
Nàng ấy rất cương quyết, sau khi bị ép uống xong thì bị ném xuống đất. Nàng ấy quay ra đập đầu vào vách tường, lại bị một tên hán tử to khỏe cản lại, bị ấn ngã trên mặt đất, lại bị dẫm lên chân.
Nàng ấy không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng rơi nước mắt.
Lúc đó, có lẽ do truyệt vọng của nàng ấy cuốn hút nàng. Nàng cách phố hoa không xa cũng có thể cảm nhận được nước mắt kia, nóng bỏng dội thẳng vào lòng nàng.
Cả đời nàng chưa bao giờ làm chuyện xúc động.
Nàng nhảy tới đó, trong lòng tràn đầy bi phẫn.
Lúc đó, Quân Hồng Tụ nằm trên đất, chờ đợi vòng tra tấn tiếp theo. Phương pháp tra tấn của kỹ viện vẫn chú trọng dáng vẻ, không làm bị thương ở mặt và người nhưng lại khiến người ta đau đến chết đi sống lại
Rất nhiều nữ tử trinh liệt ở đây không chịu được tra tấn nên bất đắc dĩ sa vào phong trần.
Nhưng ngay tại lúc tú bà định dừng kim đâm vào người nàng thì bên tai vang bỗng có tiếng hét thảm.
Nàng mở mắt ra, liền thấy một vị công tử áo trắng che trước người nàng, trong tay là một thanh bảo kiếm lóe sáng, chỗ nào thanh kiếm lóe lên, là máu đỏ rơi lả tả, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Máu trên mũi kiếm chảy xuôi xuống, nhưng vị công tử kia, vẫn áo trắng xuất trần như trước, sợi tóc nhẹ bay. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, cởi ngoại sam xuống, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, trong mắt có ánh sáng nhè nhẹ, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì nữa đâu!”
Hắn ôm nàng, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mùi hương trên người hắn, thanh nhã như trúc xanh khiến người khác an tâm.
Hắn cũng không cao lớn lắm, lúc ôm nàng đến khách sạn còn hơi thở hổn hển. Nhưng mà không biết vì sao, đã ba ngày nàng không chợp mắt từ khi bị lừa bán đến kỹ viện, lại có thể thả lỏng tinh thần mà ngủ.
Khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình đang di chuyển, cuống quít mở mắt ra, mới thấy là nàng nằm trong xe ngựa. Vội vàng xốc màn xe lên, công tử ngồi ở vị trí xa phu quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn dật phi thường là nụ cười ôn hòa: “Tỉnh rồi à? Trong xe ngựa có đồ ăn, tự chiếu cố mình.”
Y phục trên người nàng đã được đổi, nàng túm chặt y phục, cắn chặt môi dưới.
Vị công tử kia cười cười: “Là lão bản nương đổi y phục và bôi thuốc cho ngươi, yên tâm đi.”
Nàng nhìn hai bên đường, lại nhìn hắn, vậy mà hắn lại hiểu được ý nàng, nói: “Chúng ta phải đi Hàm Dương, đường không dễ đi, ngồi trên xe ngựa không được thoải mái lắm.” Nói tới đây, bộ dáng có chút ngượng ngùng: “Ta lạc đường.”
Nàng hơi hơi hé miệng, lại ngồi lại trong xe ngựa.
Sau đó, nàng mới biết được, công tử không đi đường lớn không phải vì lạc đường, mà vì hôm trước hắn ra tay quá nặng, trong kỹ viện có mấy người bị trọng thương đã chết.
Mà ngày đó, là lần đầu tiên trong đời công tử giết người.
Mấy ngày sau, nàng vẫn không nói một lời, không chịu nói lai lịch của mình, cũng không nói nơi mình muốn đi.
Công tử chiếu cố nàng rất tốt. Mà nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới một nam tử lại có thể cẩn thận như vậy, ngay cả khi nào nàng cần uống nước, khi nào cần đi ngoài hắn đều biết. Xe ngựa cứ đi một thời gian, hắn sẽ bảo nàng xuống dưới đi lại, sau đó xoay người cách nàng một khoảng.
Hai người đồng hành bảy tám ngày, trong một lần công tử bưng nước rửa mặt đến cho nàng, nàng rốt cục mở miệng: “Công tử, nếu, ta là nói nếu, tương lai ngươi cưới nữ tử ngươi yêu làm vợ, nhưng nếu nàng chết, ngươi có cưới người khác không?”
Công tử sửng sốt, không hỏi vì sao nàng lại hỏi vấn đề không đầu không đuôi này, chỉ nghĩ nghĩ rồi trả lời nàng: “Lúc nàng còn sống, ta nhất định không hai lòng. Nhưng nếu nàng đã mất, ta có lẽ sẽ dùng cả đời để hoài niệm, nhưng không thể cam đoan không có một người khác đi vào lòng ta. Mấy chuyện này, không thể chắc chắn được.”
Nàng chậm rãi cúi đầu, ôm đầu gối suy nghĩ.
Công tử cũng không tiếp tục với vấn đề này, mà nhìn nàng một lúc mới nói: “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu nào?”
Trong mắt có hơi nước bay lên, nàng kìm nén không cho nước mắt chảy ra: “Ta không có nhà, công tử lấy cho ta một cái tên đi.”
Phụ thân đã muốn cưới Vương phi mới, không cần nàng nữa, nên nàng không có nhà.
Công tử nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu cô nương phải cười nhiều mới đáng yêu. Yên Nhiên, ngươi lấy tên là Yên Nhiên đi!”
“Ta không phải tiểu cô nương, ta mười năm tuổi rồi.”
Trên mặt công tử xuất hiện nụ cười: “Được, ta đã biết, Yên Nhiên tiểu thư.”
Đó là thời gian tự do vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng. Không cần phải cười không lộ răng, không cần học lễ nghi. Không có quần áo hoa mỹ làm vướng víu. Công tử dẫn nàng theo đi rong chơi khắp chốn.
Bọn họ từng ngồi thuyền một ngày một đêm, cả người chật vật trôi nổi mới đến được một cái đảo nhỏ, chỉ vì công tử bảo cá ở đó ăn ngon, nên dẫn nàng đi nếm thử.
Bọn họ cũng từng lẻn vào Diêm bang, trốn dưới giường bang chủ nghe chuyện tình cảm của người ta một đêm, mặt đỏ tai hồng chui ra khỏi dưới giường người ta, chạy đi đùa một con vẹt. Vì công tử bảo con chim anh vũ kia là con vẹt ngu nhất mà hắn từng gặp, chỉ biết nói một câu nói duy nhất là: “Ngươi ở đây nghe lén, nghe lén!”
…….
Tất cả đều kết thúc, đều chấm dứt khi bọn họ tới trấn nhỏ nơi biên quan, nàng bị thị vệ Vươbg phủ tìm được.
Nàng vốn là vì phụ thân muốn cưới Vương phi mới mà bỏ nhà ra đi. Sau khi thị vệ Vương phủ tìm được nàng, sợ nàng lại bỏ đi, đành phải dùng thủ đoạn ép buộc mang về.
Nàng chỉ tới kịp nói cho lão bản khách sạn là nàng muốn gặp người nhà.
Nhưng từ lần từ biệt đó, nàng hoàn toàn mất tin tức về công tử, không còn dịp gặp lại.
Lúc này mới nhớ tới, bọn họ cũng không biết danh tính đối phương, liền ngay cả Yên Nhiên cũng là công tử đặt.
Đã hơn một năm rồi, nàng lúc nào cũng không ngừng tìm kiếm, không nghĩ tới, hôm nay lại gặp lại ở vương phủ.
Nghe Quân Hồng Tụ nói xong câu chuyện này, phản ứng của mọi người trong sảnh không giống nhau.
Nhưng sắc mặt của Nhàn Vân vương gia lại dịu đi. Dù sao, nếu không nhờ Diệp Tri, thì lúc trước nữ nhi nhà mình đã phải chịu nhiều thương tổn rồi, có khi còn chết không minh bạch ở kỹ viện.
Nghĩ đến đây, độ hảo cảm của hắn đối với Diệp Tri tăng mạnh. Nhìn Diệp Tri vài lần lại thấy bộ dáng tiểu tử này khá tốt, còn có cái đầu không ngốc. Ý tán thưởng tự nhiên mà xuất hiện trên mặt.
Phong Gian Ảnh ở bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hắn dám dùng phấn hóa thi của mình đánh cược, bộ dạng hai mắt tỏa sáng của vị Vương gia này, tuyệt đối là kiểu nhạc phụ vừa lòng với hiền tế.
Diệp Thập Nhất không quản nhiều như vậy, hắn lo lắng, tục ngữ nói khó tiêu nhất là mỹ nhân báo ân, tiểu thư nhà hắn thì càng không tiêu được.
Quân Hoằng nghe xong, lạnh lùng “Hừ!” một tiếng. Đi đến trước mặt Diệp Tri, nhìn nàng, rồi lại nhìn Quân Hồng Tụ, mới nói: “Diệp Tri, ngươi dám giết người!”
Diệp Lạc nhất thời đầu đầy hắc tuyến,“Điện hạ, hiện tại ngài muốn truy cứu tội giết người của thần năm đó hả?”
“Dù sao cũng là không đúng. Nếu ai cũng như ngươi, thì quan phủ, hình pháp để chỗ nào?” Quân Hoằng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Xác thực, Quân Hoằng nói rất đúng, nhưng mà lúc này, muốn nàng đi đền mạng sao? Diệp Lạc bất đắc dĩ: “Điện hạ, lúc ấy thần không phải cố ý giết người. Không khống chế được mà lỡ tay, cho dù muốn truy cứu cũng phải chờ xử lý xong chuyện này đã, được không?”
Quân Hoằng không vừa lòng lắm gật đầu: “Biết là tốt rồi, về sau không thể xúc động như vậy.”
Nói xong, Quân Hoằng mới quay đầu nhìn về phía Nhàn Vân vương gia: “Vương thúc, không biết chín ngàn người này có thể cho Bản Cung mượn tạm không?”
Nhàn Vân vương gia cao giọng cười: “Nguyện cược nguyện chịu thua, bổn vương nói được thì làm được. Chính là tạm thời Diệp Thị Lang không đi được?”
“Vì sao?”
“Diệp thị lang đã đáp ứng bổn vương, muốn bố trí phòng vệ lại cho Vương phủ, tất nhiên không thể đi rồi.”
“Không được, năm ngày sau Bản Cung đăng cơ, Diệp khanh phải theo Bản Cung hồi kinh.”
Nhàn Vân Vương gia lúc này mới nhìn về phía Diệp Tri: “Không biết ý Diệp thị lang thế nào?”
Diệp Lạc cười cười, Diệp Thập Nhất đem bản vẽ trình lên: “Phòng vệ trong phủ ta đã vẽ xong rồi, Vương gia chỉ an bài theo là được.”
“Công tử!” Quân Hồng Tụ nắm chặt tay: “Ngươi ở nơi nào, ta sẽ theo nơi đó.”
Sắc mặt Diệp Tri như gặp nạn. Trong tình cảnh này mà đưa Quận Chúa về phủ thì tất nhiên không phải là cử chỉ sáng suốt: “Thật có lỗi, Quận Chúa, ta còn có việc, không thể đưa ngài về phủ được. Chờ xong việc, Diệp phủ luôn hoan nghênh Quận Chúa giá lâm.”
Quân Hồng Tụ nhìn nàng, nở nụ cười: “Công tử, ta chỉ là Yên Nhiên thôi.” Lúc này, nàng đã biết, công tử tên là Diệp Tri. Biết công tử là Diệp Tri, tất nhiên là biết Phó Thanh Nguyệt, nữ tử mà đa số nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ ghen tị.
“Công tử, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, không có ý gì cả.” Cho dù, chỉ có thể đứng ở rất xa bên cạnh ngươi, có thể ở cùng ngươi, nhìn ngươi, là đủ rồi.
Nhàn Vân vương gia cũng hiểu được, vì cái gì cả một năm nay, Hồng Tụ thà chết chứ không chịu thành thân rồi. Diệp Tri này, và phát ngôn kinh hãi thế tục kia, hắn đương nhiên cũng biết rồi.
Ý định mới xuất hiện, hắn đã mở miệng: “Thái tử, tình thế hiện nay trong kinh đang nguy cấp, chỉ có mấy ngàn thị vệ trong Vương phủ, chỉ sợ không đủ.”
“Vương thúc còn có đề nghị gì sao?”
Nhàn Vân Vương gia hơi hơi cong khóe môi: “Hồi môn của Hồng Tụ, là một nửa binh phù chỉ huy thân binh ở đất phong của bổn vương.” Ánh mắt như có như không quét về phía Diệp Lạc.
“Cha!” Quân Hồng Tụ vừa tức vừa vội: “Con không thành thân đâu.”
Khuê nữ ngốc này, Nhàn Vân Vương gia làm bộ như không nghe thấy, bình tĩnh chờ Quân Hoằng trả lời.
Quân Hoằng quả nhiên nhíu mày, sau đó, quay sang Quân Hồng Tụ: “Hồng Tụ, hồi môn của muội có thể cho mượn dùng tạm không?”
Chỉ có trên mặt Diệp Lạc lúc đỏ lúc trắng, thật lâu mới thốt ra một câu: “Vương gia, ý ngài là, ai cầm nửa khối binh phù kia, sẽ phải cưới Quận Chúa?”
“Đương nhiên, bổn vương đã chiêu cáo thiên hạ rồi.”
Chiêu cáo thiên hạ? Diệp Lạc khóc không ra nước mắt, sao nàng chưa từng nghe qua chứ.
Nàng vô lực vỗ trán nói: “Vương gia, tiêu chí chọn Quận Mã, có nhất định phải có thân phận dòng dõi không?”
Nhàn Vân Vương gia mở miệng, vô cùng vừa lòng: “Không cần.”
“Nếu cầm hồi môn của Quận Chúa mà không cưới thì thế nào?”
“Xuất toàn lực của Nhàn Vân Vương phủ, giết không tha.”
Nguy rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Diệp Lạc bất lực vung tay: “Thập Nhất, nghe được chưa?”
Diệp Thập Nhất cong chân quỳ xuống, lấy trong lòng ra một vật giơ cao trên đỉnh đầu, rõ ràng đó là nửa khối binh phù của Nhàn Vân Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.