Dương Thu Trì hỏi: "Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Viên Tuệ là vào thời điểm nào?"
Viên Giác ngẫm nghĩ, đáp: "Dường như là ba ngày trưóc, hôm đó cùng ăn cơm tối, tâm tình của cô ấy dường như rất tốt, cười hi hi suốt, tôi hỏi vì sao cao hứng, cô ta không đáp."
"Ban đêm ba hôm về trước?" Thời gian này trùng vói thời điểm hắn suy đoán người chết tử vong, như vậy xem ra, người chết có lẽ chết vào đêm hôm đó. Hắn lại hỏi tiếp: "Sau đó ngươi không nhìn thấy cô ta nữa, không cảm thấy kỳ quái hay sao?"
“Chẳng thể nào, nếu không phải là ngày tụng hay giảng kinh, mọi người đều ở thiền phòng của mình ngồi thiền niệm kinh, một hai ngày không thấy nhau cũng là chuyện chính thường.”
"Vậy ăn cơm thì sao? Các ngươi dù sao cũng phải ăn cơm cùng với nhau mà?"
"Dùng chay chung nhưng không điểm danh, tôi cũng không chú ý ai có ai không. Có lúc bế quan đả tọa tu hành cần phải tích cốc ( nhịn đói, đặc biệt là nhịn ăn cơm để điều hòa tinh lực, là một cách tu luyện của đạo gia hoặc thiền, tích cốc là một thú khống chế ẩm thực, đồng thời dùng phương pháp thổ nạp (hít thở) để đạo dẫn, tu hành ) mấy ngày không ăn cơm là chuyện rất bình thường."
Dương Thu Trì hỏi: "Cô Viên Tuệ đó trước đây có tích cốc chưa?"
“Tôi không chú ý, chuyện này thường mọi người không ai nói ai, tự bản thân tu luyện mà thôi, do đó dù sao cũng có người không đến ăn cơm nhưng mọi người cũng không hỏi."
Ngôi chùa này quả thực là kỳ quái! Dương Thu Trì lại hỏi: "Nói cả nửa ngày đều nói về người khác, hiện giờ bổn quan hỏi ngươi, lần cuối cùng khi ngươi nhìn thấy Viên Tuệ vào đêm hôm đó, ngươi đang làm cái gì?"
"Tôi..., tôi ở thiền phòng đọc kinh thư một lúc rồi đi ngủ."
"Có ai làm chứng không?"
"Làm chứng?" Viên Tuệ cảm giác bản thân bị hoài nghi phạm tội, hơi hoảng loạn, "Tôi..., chúng tôi đều chia nhau ngủ ở thiền phòng, làm sao làm chứng được a?"
"Như vậy có thể nói, ngươi không có chứng cứ chứng minh ngươi không giết chết Viên Tuệ?"
Dương Thu Trì trực tiếp hỏi người bị tra xét xem coi có chứng cứ chứng minh bản thân không phạm tội hay không, thực ra là một thủ đoạn điều tra hình sự. Giai đoạn điều tra và giai đoạn pháp quan nhận định thường khác nhau. Điều tra muốn tra ra tội phạm, do đó thường sử dụng những phương pháp suy đoán có tội để tiến hành suy xét. Nó thường hoài nghi mọi thái độ, và nếu phát hiện có điểm nào không phải thì phải truy cho tới cùng, để tận khả năng phát hiện bất kỳ dấu vết nào có tổn tại. Trong khi đó, pháp quan nhận định phạm tội thường không theo cách trên. Họ phải nghiêm cách thẩm ra chứng cứ, xem coi có đủ chứng cứ xác thực chứng minh người hiềm nghi có cấu thành tội phạm hay không. Do đó, cách suy luận cơ bản thường là suy xét vô tội ( Trước mắt thì luật tố tụng hình sự không đề xuất ra phương pháp suy xét vô tội này, chỉ có đề cập phương cách cực kỳ đơn giản, đó là phương pháp định tội "Thực sự cẩu thị ), nếu như chứng cứ không đủ chứng minh phạm tội rõ ràng, thì sẽ không có quyền nhận định kẻ hiềm nghi là có tội.
"Nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự không có giết cô ta a."
"Có hay không có giết cô ta, bổn quan sẽ tra ra cho rõ ràng," Dương Thu Trì lạnh lùng nói, "Hiên giờ ngươi trở về thiền phòng, không cho phép tùy ý đi đâu, ta sẽ cho người trông coi ngươi?
Viên Giác đi rồi, Dương Thu Trì ra lệnh cho người đưa Viên Thông lên. Hộ vệ ra ngoài một lúc trở vào thưa, Viên Thông mang theo hai ni cô hạ sơn hóa duyên từ ba ngày trước, hiện giờ còn chưa quay về.
“Hạ sơn hóa duyên rồi sao? Sao lại tấu xảo đến thế? Vừa khéo đúng ngay ngày đó hạ sơn đi hóa duyên, chẳng phải là bỏ trốn hay sao?”
Dương Thu Trì hỏi các ni cô về địa phương mà họ thường đi hóa duyên, rồi phái một đội cẩm y vệ hạ sơn tìm kiếm, cần phải tìm cho được ba ni cô có Viên Thông này, đưa họ trở về am.
Ngoại trừ ba ni cô hạ sơn chưa tiến hành hóa nghiệm tìm nhóm máu, trong chín ni cô trong am, có ba người có nhóm máu O trùng với nhóm máu do dịch nước bọt lưu lại RT (tiếng lóng chỉ đầu v*, núm vú) của Viên Tuệ, chia ra là Viên Giác, Viên Diệu và Viên Tính. Viên Diệu đã từng phát sinh mâu thuẫn với Viên Tuệ đã chết, có động cơ sát nhân, do đó, Dương Thu Trì quyết định tiếp theo sẽ đề thẩm Viên Diệu.
Viên Diệu được đưa lên, bước vào trong đại điện, chắp tay thi lễ với Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nhìn thấy Viên Diệu, lòng không khỏi ngầm tán thán. Viên Diệu này không ngờ lại là một tiểu ni cô xinh đẹp, khoảng chừng hai chục tuổi, mặt trái xoan, mắt to, da thịt trắng trẻo, thanh tú ẻo lả. Hiện giờ nàng ta đã cạo trọc đầu mà còn xinh đẹp như vậy, nếu để tóc dài, mặc áo quần nữ nhân, nhất định sẽ làm không ít nam nhân chết mê chết mệt.
Nhưng tiểu ni cô này tuy đẹp, vẫn chẳng thể nào bì được lãnh diễm mỹ nữ Liễu Nhược Băng đứng sau lưng Dương Thu Trì, và cũng không sánh được Hồng Lăng vũ mị tuyệt luân. Tuy có hai đại mỹ nhân ở bên cạnh, Dưong Thu Trì vẫn muốn nhìn cho kỹ Viên Diệu một chút, vì trong đôi mắt của nam nhân, nữ nhân mỹ lệ chính là một phong cảnh đẹp, và đã thế thì nhất định phải chiêm ngưỡng, bởi vì phong cảnh mỗi nơi mỗi khác!
Viên Diệu phát hiện Dương Thu Trì nhìn mình chằm chằm, trên gương mặt hiện lên chút đỏ ửng, cúi đầu xuống. Dương Thu Trì nhanh nhẹn ho khan một tiếng, bấy giờ mới nghiêm mặt, thẳng thừng hỏi: "Ngươi có biết Viên Tuệ bị ai giết không?"
Những vấn đề cực kỳ rõ ràng và đơn giản thường khiến người ta không ngờ, và như thế có thế dựa vào để phát hiện chỗ hở của đối phương.
Viên Diệu lắc đầu, đáp: "Bần ni không biết."
“Bổn quan thì lại biết," Dương Thu Trì nhìn Viên Diệu không chớp, gằn mạnh từng lời: "Kẻ giết Viên Diệu ... chính là ngươi!" Dương Thu Trì tiếp tục sử dụng phương thức đoán có tội để tìm kiếm chỗ hở của Viên Diệu.
Thân hình của Viên Diệu khẽ giật, nhưng vẫn ngẩng đầu, từ từ đáp: "Bần ni oan uổng, thỉnh đại nhân minh xét."
"Ngươi không thừa nhận? Ta hỏi ngươi, mấy ngày trước, ngươi có đuổi Viên Tuệ ra khỏi phòng hay không?"
"Có."
"Vì sao?"
Viên Diệu hiển nhiên không nghĩ kỹ là nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cô ta cũng không ngờ tri huyện đại nhân sẽ hỏi như vậy, trì nghi một lúc, có chút hoảng loạn đáp: "Không... không vì cái gì cả...., chẳng qua là cãi nhau vài câu.'
"Vì lẽ gì?"
"Nhân vì...., nhân vì cái gì thì bần ni quên rồi."
"Quên rồi?" Dương Thu Trì cười lạnh, "Mới có mấy ngày mà sao ngươi lại quên rồi? “Trên Thiên Chỉ Phong này không có chuyện gì lớn khác, sao ngươi có thể quên được chứ?"
"Bần ni... bần ni quả thật là quên rồi...."
"Vậy thì tốt, bổn quan cứ cho là ngươi đã quên, ta hỏi ngươi tiếp, lần cuối cùng ngươi gặp Viên Tuệ là lúc nào?"
"Đêm vào ba ngày trước, lúc ăn cơm tối." Lần này Viên Diệu trả lời rất nhanh, dường như đã dự liệu Dương Thu Trì sẽ hỏi câu này.
"Tối hôm đó, ngươi làm cái gì?"
"Một mình tôi ở trong thiền phòng đọc kinh văn, cho đến đêm khuya rồi đi ngủ."
Dương Thu Trì cười lạnh: "Viên Diệu, trí nhớ của ngươi thật tốt a. Nếu như người khác tự nhiên hỏi ta ban đêm vào ba ngày trước ta đang làm cái gì, ta phải nhớ lại cả nửa ngày mới trả lời được, còn ngươi dường như đã biết ta sẽ hỏi câu này, cho nên mới nhớ rất rõ như vậy.
Thân hình Viên Diệu hơi chấn động một chút, cúi thấp đầu không hồi đáp.
Dương Thu Trì vỗ bàn, quát: "Nhân vì đêm hôm đó ngươi giết chết Viên Tuệ, đoán là khi tra án thế nào cũng hỏi câu hỏi này, cho nên ngươi đã sớm nghĩ ra câu trả lời, đúng hay không?"
Dương Thu Trì cảm thấy bản thân nói chuyện với một tiểu ni cô xinh đẹp theo kiểu như vậy có phần quá lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng, khi làm nghề điều tra hình sự nhất định phải có tính cách lạnh lùng, nếu như có lòng đồng cảm thương người, thì tốt nhất là đi làm giáo viên nuôi dạy trẻ mà chiếu cố cho các cô chú bé thôi.
"Bần ni... oan uổng!" Viên Diệu hồi đáp hắn, đã có chút hoảng loạn.
"Ngươi còn kêu hàm oan?" Dương Thu Trì nói với Viên Diệu: "Ngẩng đầu lên, như không làm chuyện xấu, cúi thấp đầu làm cái gì? Chột dạ hay sao?"
Viên Diệu vội vã khẩn trương ngẩng đầu lên, khẽ liếc nhìn Dương Thu Trì, xong cụp mắt lại nhìn xuống đất.
Duơng Thu Trì nhìn kỹ gương mặt trái xoan kiều diễm của Viên Diệu, lòng thầm than: Thật là một mỹ nhân xinh dẹp, khiến người ta yêu, sao lại đi xuất gia vậy cà?
Hắn hỏi: "Quan hệ của ngươi và Viên Tuệ thế nào?"
Viên Diệu do dự một chút rối mới hồi đáp: "Rất tốt a."
"Đương nhiên là tốt rồi, nếu không ngươi sao lại hôn lên ngực của người ta được!"
Thần sắc của Viên Diệu đại biến, gương mặt xinh đẹp biến thành đỏ gay, kinh hoảng thất thố nhìn Dương Thu Trì, rồi cúi đầu hoảng loạn nói: "Bần ni... bần ni không có... bần ni sao lại làm chuyện xấu xa cục xúc đó chứ!
"Ha ha ha," Dương Thu Trì cười mấy tiếng, bảo: "Có làm hay không tự tâm ngươi biết rất rõ," Hắn vỗ mạnh bàn, quát: "Rõ ràng là ngươi cùng Viên Tuệ yêu nhau phản lại luân thường, làm chuyện ác xúc ghê tởm đó rồi, trong lòng cả thẹn, vì để diệt khẩu mới giết chết người ta, đúng hay không? Còn không chịu thành thật khai ra, chẳng lẽ muốn bổn quan động hình hay sao?
Viên Diệu càng hoảng loạn, mặt đỏ hồng cứ kêu oan liên tục.
Dương Thu Trì tuy nói là sẽ dùng hình, nhưng thật ra là không thật sự ra tay với một người đã xuất gia như vậy. Hơn nữa, Dương Thu Trì cũng không khẳng định là do Viên Diệu làm, đây chỉ là những gì hắn suy đoán, cố ý nói như thế để xem coi phản ứng của Viên Diệu thế nào.
Phản ứng của Viên Diệu dường như không phải phẫn khí vì bị người ta đổ oan mà là hoảng loạn, điều này thật không bình thường, vì nếu như một người không phải là đồng tính luyến ái, thường sẽ không có hảo cảm gì đối với chuyện này, và một khi bị người ta vu oan cho mình là kẻ đồng tính, thì phản ứng đầu tiên thường là rất phẫn nộ. Trong khi đó, phản ứng của Viên Diệu hầu hết là hoảng loạn, giống như một đứa bé làm chuyện gì xấu rồi bị người ta bắt giữ được phơi bày ra vậy. Nhận xét này khiến đầu óc Dương Thu Trì sáng lên, xem ra, sự suy đoán của bản thân là đúng rồi.
Nhưng mà, tra án không thể dựa vào suy đoán, mà phải tìm được chứng cứ mới ổn.
Nếu như chuyện này là do Viên Diệu làm, thì hiện trường có thể là ở phòng của Viên Diệu. Am ni cô chỉ có khoảng mười người, nếu như khoanh tròn được phạm vi nhỏ như thế này, Dương Thu Trì tin rằng có thể tra ra được theo kiểu nước cạn đá lòi.
Dương Thu Trì quyết định khám tra thiền phòng của Viên Diệu. Được sự dẫn đường của chủ trì Tĩnh Từ, hắn lập tức đến đó.
Căn phòng này rất sạch sẽ, trần thiết giản đơn, thậm chí cổ phần giản lậu. Ni cô am dành cho người xuất gia, đương nhiên không thể bày như khuê phòng của hoàng hoa đại khuê nữ rồi.
Dương Thu Trì cẩn thận tìm kiếm mọi chỗ có thể lưu lại dấu vết, đặc biệt là ở trên giường. Hắn muốn tìm chứng cứ chứng minh Viên Diệu và Viên Tuệ làm chuyện đó, như vậy mới có thể đột phá phòng tuyến tâm lý cùa Viên Diệu, cuối cùng mới phá được án.
Ánh mắt của Dương Thu Trì giống như điện, cẩn thận dò tìm từng chút một khắp trên mặt giường. Đúng như lời hắn từng nói, bất kỳ phạm tội gì cũng đều lưu lại dấu vết, chỉ cần xem người có thể tra ra hay không mà thôi. Cho dù Viên Diệu làm chuyện đó không thể coi là hành vi phạm tội, nhưng về đạo lý thời này thì là như vậy. Và đã có hành vi thì sẽ có dấu vết.
Cuối cùng, hắn tìm được trong khe gối một sợi lông cong cong uốn khúc, óng ánh dưới ánh đèn. Từ ngoại hình mà xét, rõ ràng đây là một sợi âm mao.
Dương Thu Trì cầm lên, đưa ra trước mặt Viên Diệu: "Của ngươi đây sao?"
Viên Diệu đương nhiên nhận thức đó là cái gì, tức thời vừa thẹn vừa túng quẫn, mặt đỏ như gấc, chỉ liếc nhìn một cái chứ không dám nhìn kỹ, hoảng loạn cúi đầu không nói.