Nạp Thiếp Ký I

Chương 261: Bình phản án oan




Tống Tình hừ một tiếng, lại xoay người đi giả vờ ngủ.
Dương Thu Trì ép sát vào lưng nàng, hỏi: "Sao vậy? Uống dấm chua rồi à? Ai bảo nàng... đừng có gấp mà, hai chúng ta rồi cũng có cục cưng thôi!"
Tống Tình dùng gối che đầu, không thèm nghe lời hắn nữa.
Dương Thu Trì lắc lắc vai nàng: "Nàng không phải vậy chứ, giống như búp bê vậy, tính tình như trẻ con."
Tống Tình xoay mặt lại, giận dỗi: "Tính thiếp trẻ con vậy đó, hừ! Nhiều ngày không gặp như vậy, gặp rồi là nói đến người khác, trong lòng chàng căn bản chẳng có Tình nhi!" Nói xong, ngoảnh mặt đi chẳng lý gì hắn nữa.
Dương Thu Trì nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bảo: "Ta sao lại không lý gì đến nàng chứ, ta vừa về chẳng phải là ở cùng với nàng hay sao?"
"Hừ....!" Tống Tình xoay người lại, trợn mắt nhìn hắn, "Còn dám nói vậy nữa, vừa rồi Hồng Lăng hầu hạ chàng tắm rửa trong này, cả nửa ngày cũng không chịu ra, ai biết hai người trong này làm cái gì, hừ!" Nói xong lại xoay lưng lại.
"Ha ha! Một hủ dấm chua thật là bự nha! Ha ha ha!" Dương Thu Trì cười lớn.
"Chàng còn cười! Hừ, không thèm để ý gì đến chàng nữa!" Tống Tình kéo gối che đầu.
Dương Thu Trì cố sức mím miệng, nhưng vẫn nhịn không được cười khì khì, bảo: "Nàng, nàng ấy chẳng phải là do nàng bảo đến phục thị ta tắm rửa hay sao? Sao tự nàng lại... ha ha... nàng lại đi ghen rồi... ha ha..."
Tống Tình chuyển thân, đánh mạnh một quyển lên vai Dương Thu Trì: "Thiếp bảo em nó phục thị chàng tắm rửa, chứ đâu có bảo nó cùng chàng... nếu hôm nay đến lượt em nó hầu hạ, thiếp tự nhiên sẽ không nói hai lời, nhưng chàng rõ ràng biết là hôm nay Tình nhi hầu hạ, thế mà chàng còn cùng em nó... Chàng hay lắm sao còn mắng thiếp!" Nói đến đây, lời lẽ của Tống Tình bắt đầu nghẹn ngào.
Dương Thu Trì lúc này mới biết là Tống Tình cho đó là thật, vội vã bảo: "Tình nhi, nàng hiểu lầm rồi! Ta và Hồng Lăng không có làm chuyện đó!"
"Thiếp không tin!"
"Thật đấy! Nói cho đúng ra thì lúc đó ta rất muốn cùng nàng ấy làm chuyện đó, bản thân nàng cũng biết mà, ta lâu lắm rồi đâu có đụng đến nữ nhân đâu. Nàng bảo em nó phục vụ ta tắm rửa, ta không phải là gỗ đá, nhưng em nó không chịu, nói hôm nay đến lượt của nàng, còn nói nàng rất nhớ ta, em nó không thể để cho nàng thương tâm. Ta chỉ còn biết ráng nhịn, đến nỗi máu mũi sắp chảy ra rồi đây này, nàng còn oan uổng cho ta!"
Tống Tình phì cười: "Thật không?"
"Thật hay không thì chúng ta thử coi là biết liền!" Dương Thu Trì lại hôn lên đôi môi hồng của nàng, hôn lên từng thốn da thịt của nàng, trong tiếng ngâm xướng đầy hạnh phúc của nàng mang theo vẻ hơi thô bạo tiến nhập vào thân thể nàng.
Dương Thu Trì dìu Tống Tình đến bến bờ của ái tình, hết lần này đến lần khác khiến Tống Tình kêu rít hân hoan đến cực điểm...
Sáng sớm hôm sau, khi kẻng báo thức còn chưa nổi lên, thì Dương Thu trì đã ngồi dậy bên mép giường, được Hồng Lăng hầu hạ mặc quần áo.
Tống Tình biết hắn mong ngóng rõ chuyện Tần Chỉ Tuệ có mang hay là không, ngủ không được. Nhưng nàng đang ngáy ngủ muốn ngủ thêm chút nữa, Dương Thu Trì đêm qua khiến nàng cả đêm không an giấc, vừa rồi có hỏi Hổng Lăng, mới biết Tần Chỉ Tuệ còn chưa dậy, bèn bảo Hồng Lăng lưu tâm, chừng nào Tần Chỉ Tuệ dậy thì bảo cho nàng biết để cùng dậy, rồi cùng Dương Thu Trì đưa Tần Chỉ Tuệ đi tìm lang trung.
Dương Thu Trì mặc xong y vào, cúi xuống nựng nịu và hôn lên gương mặt bầu bĩnh của Tống Tình, sau đó bước ra phòng khách.
Phòng khách chỉ có hai mẹ con Bạch Tố Mai đang ngồi nói chuyện, thấy hắn sáng sớm đã dậy, đều có phần ngạc nhiên.
Dương Thu Trì hơi kỳ quái, nhìn xung quanh hỏi: "Chỉ Tuệ đâu? Còn chưa dậy à?" Tần Chỉ Tuệ thường thức dậy rất sớm, nếu bình thường thì đã dậy rồi, hôm nay làm sao ấy?
Bạch Tố Mai cùng Bạch phu nhân đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu. Dương Thu Trì cho Hồng Lăng đi xem coi có chuyện gì.
Hồng Lăng nhanh chóng đi nghe ngóng tình hình, theo lời thiếp thân tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền thì thiếu phu nhân của cô bé còn chưa ngủ dậy, mấy ngày gần đây thân thể của nàng ta thường mệt mỏi, nhưng không có vấn đề gì, hãy bảo thiếu gia yên tâm.
Dương Thu Trì reo thầm trong lòng: có cửa rỗi! Xong hứng chí trùng trùng xông tới phòng của Tần Chỉ Tuệ.
Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền thấy Dương Thu Trì tới, làm lễ vạn phúc: "Nguyệt Thiền ra mắt thiếu gia!" (Chú: Lễ vạn phúc dành cho nữ, thường chấp hai tay một bên eo bung nhún người chào)
Dương Thu Trì khẽ vén rèm nhìn vào trong, thấy màn trướng của Tần Chỉ Tuệ bỏ rũ, còn chưa thức dậy, liền nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt Thiền, nhị phu nhân của ngươi sao vậy?"
"Nhị phu nhân thân người hơi mệt mỏi, muốn ngủ nhiều thêm một chút, hay là để nô tì gọi nhị phu nhân dậy?"
"Không, không cần đâu, trước hết để nàng ta ngủ một lúc, ta ra thiêm áp phòng làm việc một chút, chờ nhị phu nhân của các ngươi dậy rồi, hãy lập tức báo cho ta hay ngay."
"Dạ, thiếu gia."
Dương Thu Trì mừng rỡ đi ra, chào hỏi với hai mẹ con Bạch phu nhân xong, liền cùng cân ban, sư gia và hộ vệ đến thiêm áp phòng của nha môn làm việc.
Kim sư gia tối qua đã đem chuyện của Vương điển sứ mô tả tường tận vào công văn báo cáo và ý kiến sơ thẩm, sau đó dùng "tứ bách lý" khẩn cấp báo lên trên.
Sau đó, kinh qua việc báo cáo lên trên rất nhanh cùng sự ngự phê trực tiếp của Minh thành tổ, lấy tội mưu sát, tham ô, vu khống xử Vương điển sứ "trảm lập quyết" (chém đầu chấp hành ngay), nhà cửa sung vào vật bồi thường cho Vân Lăng.... Đây là chuyện về sau, không cần phải nói nữa.
Dương Thu trì hai ngày trước có sai phái bộ khoái đi điều tra những thôn trấn gần hiện trường Triệu Thanh Lam bị hại, xem coi nơi ả ta đi mua đồ có dấu hiệu gì bất thường hay không. Những bộ khoái này hiện giờ đã trở về huyện nha, báo cáo là không phát hiện được điều gì có giá trị cả.
Điều này càng làm Dương Thu Trì thất vọng, xem ra, án Triệu Thanh Lam bị giết quả thật là án không còn đầu mối gì, chỉ còn cách là tra xét lại sổ sách xem trước đây có những án đại loại như vậy hay không, nhằm tìm chút manh mối.
Dương Thu Trì triệu tập các bộ khoái trong nha môn tiến hành họp khẩn cấp, giản đơn nói rõ phân tích của bản thân, xác định hung thủ gây án với Triệu Thanh Lam có khả năng đã thực thi những án tương tự trước đó rồi. Xong hắn cho đại bộ phận các bộ khoái đến các huyện lân cận, đến các nha môn điều tra lý giải xem coi có hay không những án đại loại như vậy. Nếu như có, cẩn phải đem mọi tài liệu và vật chứng đưa về, nghiên cứu xong nếu như có khả năng là của cùng một người làm ra, sẽ báo thỉnh lên thượng cấp, thỉnh cầu xử lí án này.
Bộ khoái môn vâng lời tản đi, hiện giờ chỉ còn chờ tin của họ.
Bận rộn giải quyết xong chuyện này, thì trong huyện nha còn rất nhiều chuyện chờ Dương Thu Trì xử lý, đều là nhưng chuyện vô cùng rối rắm linh tinh. Dương Thu Trì không thích những công tác hành chính phiền phức này, chủ yếu giao cho Long sư gia phụ trách, còn hắn coi xét lại, ghi vào đó chủ ý của bản thân là coi như xong.
Đến lúc này, hắn lại nhận được công văn khẩn cấp của triều đình phát xuống, mở ra xem thì đó là thông cáo của Đại lý tự liên quan đến án của Vân Lăng.
Ở thời cổ đại không có công cụ thông tấn hiện đại, toàn bộ đều là nhờ tốc độ của ngựa, nhưng vẫn rất chậm. Tuy nhiên, do quan đề hình án sát sứ của Hổ Quảng là Thi đại nhân biết thân phận đặc thù của Dương Thu Trì, sau khi chỉ điểm qua cho Trấn Viễn tri châu, cho nên án của Vân Lăng được ưu tiên xử lý, nửa điểm kéo dài thời gian cũng không có, nhanh chóng được báo lên cho thượng cấp ở đại lý tự (Chú: Đây là cơ quan tương đương với tòa án nhân dân tối cao hay Pháp viện tối cao ngày nay).
Thứ án tử hình do nhìn nhận sai người này rõ ràng là một án oan, đại lý tự sau khi tra xét rồi đưa ý kiến phúc thẩm, báo lên cho Minh thành tổ quyết định.
Minh thành tổ biết cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ do mình khâm điển phá án như thần này lại phát hiện ra một án oan, hơn nửa lại kèm theo chứng cứ xác thực, càng không có điểm nghi ngờ gì, long nhan đại nộ, hạ chỉ cho Đại lý tự triệt tiêu phán quyết tử hình đối với Vân Lăng, công bố vô tội. Đồng thời, do suy xét đến tính đoàn kết dân tộc, để an phủ Miêu chúng, nên đã miễn hoàn toàn tội trạng xông vào nha môn của Vân Thiên Kình. Nhân vì hiện giờ hoàng thượng và đại lý tự còn chưa biết Vương điển sứ đã bị bắt về quy án, Triệu Thanh Lam đã bị giết chết, cho nên còn phát xuất lệnh truy nã trên toàn quốc đối với Vương điển sứ và Triệu Thanh Lam, nhất định phải bắt cho được về quy án.
Ngoài ra, Minh thành tổ còn hạ chỉ cho Đại lý tự đối với những phạm nhân liên quan đến án này nhất luật xử trị.
Kinh qua đại lý tự chuyên án thẩm tra, quyết định triệt chức điều tra đối với Giang tri huyện đang chuẩn bị cáo lão về quê, để rồi nhanh chóng phát hiện ra lão dùng khốc hình đốt thịt lột da, ép buộc Vân Lăng khai nhận tội đại, sau đó định thành tử tội, suýt chút nữa giết nhầm người tốt, gây ra rắc rối xung đột dân tộc không đáng có. Sau đó, họ phán quyết Giang tri huyện cố ý khép tội cho người, đánh tám chục hèo, đày đi ba nghìn dặm, nhưng do niên kỷ đã lớn, cho phép nạp thục miễn hình.
Đối với ngỗ tác bị định thành tội nghiệm thây không chính sát, bỏ sót tội của người, đánh tám mươi hèo, đày ba năm. Còn đối với cân ban Tiền Quý của Vương điển sứ, lấy tội vu cáo phạt đánh trăm hèo, lưu đày ba nghìn dặm, phạt thêm lao dịch ba năm.
Trấn Viễn tri châu thẩm tra không nghiêm, làm chưa trọn chức trách, đánh tám mươi hèo, phạt thái một năm. Hồ Quảng đề hình án sát sứ Thi đại nhân và quan viên phụ trách thẩm hạch vụ án ở hình bộ, đại lý tự bị phát thái nửa năm, dùng đó làm tiền bồi thường cho Vân Lăng.
Ngoài ra, Dương Thu Trì lần trước ở Vân Nam bắt được Kiến Văn dư đảng là Ngô Dương Tuấn bị định tử tội, đã bị lăng trì xử tử. Ngoài ra, sau khi Dương Thu Trì thông qua cẩm y vệ mật báo lên, cho thấy Bạch phu nhân và con gái là Bạch Tố Mai có công trong việc bắt tội phạm phản nghịch của Kiến Văn du đảng, nên Minh thành tổ hạ chỉ cho đại lý tự đặc xá cho Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai tội liên can, miễn hình phạt lưu đày.
Dương Thu Trì sau khi xem xong công văn của đại lý tự, mừng rỡ vô cùng, lập tức thăng đường, cho đưa Vân Thiên Kình và Vân Lăng lên, tuyên đọc phán quyết cuối cùng của đại lý tự đối với án sát nhân của Vân Lăng cùng chuyện Vân Thiên Kình mang người xông vào công đường, tuyên bố Vân Lăng vô tội lập tức được thả ra, miễn tội cho Vân Thiên Kình, thả cho về nhà.
Hai người nghe lời tuyên phán xong, đối với Vân Lăng bị oan cải thành vô tội tuy đã có sự chuẩn bị trước, nhưng giờ chân chính nghe lời phán cuối cùng, mừng qua mà khóc, chừng nghe đến hoàng thượng tự thân hạ chỉ cho đại lý tự xá miễn tội cho Vân Thiên Kình, thì hai cha con mừng rỡ như được lên trời, cùng quỳ xuống dập đầu hô vang ba lần vạn tuế khấu tạ hoàng ân, sau đó lại dập đầu lạy Dương Thu Trì, lần nữa đa tạ cái ơn cứu mạng của hắn.
Dương Thu Trì nâng hai người dậy. Vân Thiên Kình nhỏ đầy lệ nóng, khẩn khoản cầm tay Dương Thu Trì, thưa: "Dương đại nhân, ngài là ân nhân tái tạo cho cả nhà ta, Vân mỗ đời này kiếp này không dám quên ơn, sau này có gì sai khiến, xông vào biển lửa cũng quyết không chối từ!"
Dương Thu Trì nghe lão nói, lòng chợt động, hoàng thượng hoài nghi Kiến Văn ẩn tàng trong vùng núi rừng hiểm trờ mấy trăm dặm này. Nếu như có Miêu chúng trợ giúp, phát hiện dấu vết của họ xem ra không khó lắm.
Nghĩ thông chuyện này, Dương Thu Trì sai bày tiệc rượu, chúc mừng cho Vân Thiên Kình và Vân Lăng, lại phái nha dịch đến Miêu trại thông tri tin tức vô tội của hai người, để người Miêu đến nghênh tiếp trại chủ của họ về trại.
Điều này quả là vượt ra ngoài dự liệu của Vân Thiên Kình, thậm chí khiến lão có chút thụ sủng mà kinh.
Trên tửu yến, Dương Thu Trì nói với Vân Thiên Kình về ý nghĩ của mình. Vân Thiên Kình phát thệ nhất định sẽ điều động mọi lực lượng trợ giúp cho Dương Thu Trì tìm kiếm tung tích của Kiến Văn. Chỉ cần Kiến Văn đích xác ở trong vùng núi rừng mấy trăm dặm này, lão nhất định sẽ điều tra ra được tung tích.
Dương Thu Trì mừng rỡ, có được hàng vạn Miêu chúng trợ giúp thế này, núi rừng bao la chập trùng thế kia chỉ sợ chẳng còn là chốn dung thân cho Kiến Văn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.