Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 1: Một ly rượu độc




Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia.
“Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế.
Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng.
Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?”
Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.”
“Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!”
“Dạ!”
Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!”
“Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này.
“Đừng!”
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!”
Choang!
Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ.
“Vương gia!”
Nhìn thấy người tới, đáy lòng tĩnh mịch hồi lâu của Quý Du Nhiên đột nhiên giật mình, không ức chế được khẽ gọi ra tiếng. Bỗng nhiên, trái tim chua xót từng cơn, hai hàng nước mắt trong suốt dần lăn xuống từ trong khóe mắt, rơi lên mặt đất, hòa làm một thể với rượu bên chân.
“Quý Du Nhiên!” Một phát siết chặt cổ tay nàng, người tới bất mãn kêu to, “Nàng lừa gạt bổn Vương! Nàng lại lừa bổn Vương!”
“Không lừa chàng, sao có thể để cho chàng cam tâm tình nguyện rời đi?” Quý Du Nhiên cười khẽ, định đẩy tay hắn ra, không ngờ đối phương đã buông tay trước, hơn nữa đặt mông dưới đất, miệng há ra, oa một tiếng khóc lớn lên.
Tiếng khóc to rõ thoáng chốc tràn khắp cả cung điện, đâm vào lỗ tai người đau nhức.
Thấy thế, người trong điện lập tức sững sờ, Hoàng đế giận mà hung ác chụp long ỷ: “Hoang đường! Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài, bưng một ly rượu độc khác ra!”
“Oa oa oa, ta không muốn ta không muốn! Ta không muốn đi! Ta cũng không muốn nàng chết! Oa oa oa...” Nghe vậy, Dật Vương khóc càng ác hơn, một tay ôm lấy bắp chân Quý Du Nhiên, hai chân dùng sức đạp lung tung. Dáng vẻ kia, náo loạn như tính khí con nít.
Thể diện của thân là Đế Vương bị đánh, Hoàng đế giận hơn, càng lớn tiếng kêu.
“Không cần!” Lúc này, Quý Du Nhiên quát to một tiếng, thản nhiên ngước mắt nhìn thẳng Hoàng đế, “Nếu Vương gia đã đến, vậy để cho chàng lưu lại đi! Chúng ta vốn là phu thê, ta đi đường nào, kết cục ra sao, chàng có quyền biết.”
Hoàng đế trợn mắt: “Càn rỡ! Trong điện Kim Loan, há có thể do ngươi tùy ý?”
Quý Du Nhiên cười khẽ, “Nếu phụ hoàng có lòng tin có thể giữ chặt Vương gia, nhi thần không còn lời nào để nói.”
Hoàng đế lập tức cứng họng.
Quý Du Nhiên cúi đầu, đột nhiên lạnh mặt: “Đừng khóc!”
Người đang khóc đến khàn cả giọng lập tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nước mắt loang lổ trên gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, xem ra thật đáng thương đáng yêu.
Quý Du Nhiên không hề nhúc nhích, vẫn lạnh giọng quát lên: “Đã lớn như vậy, còn khóc cái gì? Nhanh đứng lên, không cho kêu loạn!”
“Nhưng mà, bọn họ...” Dật Vương lặng lẽ nhìn người phía trên.
Quý Du Nhiên lại thờ ơ: “Đứng lên.”
Dật Vương khẽ run, ngoan ngoãn đứng lên ngay ngắn.
Lúc này mới ngoan sao! Quý Du Nhiên cuối cùng nở nụ cười, sờ đầu hắn: “Vậy không tốt sao?” Rồi cởi ví tiền bên hông nhét vào trong tay hắn, “Đây là kẹo quế hoa, ta tự mình làm từ trước, chàng sang bên cạnh ăn đi!”
“Ừ, tốt!” Giống như khóc lớn lúc trước là ảo giác của mọi người. Có kẹo trong tay, Dật Vương thu lại toàn bộ nước mắt, trong nháy mắt mặt mày hớn hở.
Thấy hắn ngoan ngoãn đi sang một bên, Tể tướng nắm chặt thời cơ nháy mắt với thái giám, nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh nhanh lên!”
Thường công công lại bưng ra một ly rượu độc nữa.
Thật đúng là cấp bách ghê gớm. Quý Du Nhiên die enda anle equ ydonn không hề cự tuyệt nữa, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Phù!
Trừ Dật Vương đang tập trung tinh thần ăn kẹo quế hoa ra, những người khác đều thở dài một hơi. Nhưng mà, tại lúc này -
“Ha ha ha, ha ha ha!” Một loạt tiếng cười to phóng đãng truyền đến, làm cho người ta kinh hãi run sợ. Mà nguồn gốc trận cười này- đương nhiên là Quý Du Nhiên vừa mới uống rượu độc!
Trong lòng cực kỳ run sợ, Tể tướng Quý Thúc miễn cưỡng quát lên: “Quý Du Nhiên, ngươi còn cười cái gì?”
“Ta cười phụ thân ngài, ta cũng cười thái tử phi muội muội!” Chịu đựng cơn đau nhức trong bụng càng lúc càng nghiêm trọng, Quý Du Nhiên cười tươi như hoa, “Các ngươi thật sự cho rằng diệt trừ được ta, các ngươi có thể vô tư rồi hả? Muội muội, nói thật cho ngươi biết, loại đi một ta, phía sau còn ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân chờ, cả đời ngươi đều không thể nào thanh nhàn. Ngươi cho rằng ngươi có một phụ thân là Tể tướng chống đỡ phía sau thì sẽ mạnh mẽ sao? Thân là nữ nhân, thân là nhất quốc chi mẫu sau này, không có nhi tử bên thân, ngươi sao gây dựng được gốc rễ? Huống chi... Ha ha, đời này của ngươi, ngay cả nữ nhi cũng không sinh được!”
“Ngươi nói cái gì?” Vẻ tự mãn trong mắt mất đi, sắc mặt thái tử phi nhanh chóng thay đổi.
Quý Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, “Ban đầu lúc lại mặt, mẫu thân ngươi đưa cho ta ly trà tuyệt tự, bị ta thay xà đổi cột đưa vào trong bụng ngươi. Một năm rồi, bụng của ngươi vẫn chậm chạp không có động tĩnh không phải là minh chứng tốt nhất sao?”
Trong nháy mắt huyết sắc trên mặt tụt xuống, thái tử phi lảo đảo mấy cái: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
“Quý Du Nhiên!” Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi, Tể tướng Quý Thúc chộp lấy vạt áo đại nữ nhi, “Ngươi lại độc ác đến vậy!”
Quý Du Nhiên nghe vậy chỉ muốn cười. Chỉ có điều, nàng đau đến cả người căng cứng, hoàn toàn không cười nổi, “A, nói ác độc, rốt cuộc là ai ác độc trước? Hai mẫu tử này, trước bức tử mẫu thân ta, đuổi huynh trưởng của ta đi, đoạt tất cả thuộc về ta, bây giờ ngay cả tính mạng của ta cũng không nguyện lưu lại. Chén trà tuyệt tử kia cũng do họ chuẩn bị, ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi, sao lại nói ác độc?”
Quý Thúc sững sờ, hai tay buông lỏng, Quý Du Nhiên lui về sau một bước, cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Cho nên, muội muội, ngươi giết chết ta, ngày sau sẽ có nhiều nữ nhân đến tranh đoạt địa vị với ngươi. Hoàng gia không thể so sánh với Quý gia, nữ nhân không sinh được nhi tử, kết quả như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng!”
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!” Lắc đầu, ra sức lắc đầu, thái tử phi lẩm bẩm, cuối cùng càng kêu to hơn, kêu to ngưng hẳn, chạy như điên ra ngoài.
“Du Dung!” Quý Thúc không ngừng kêu to. Lúc quay đầu lại thì trong mắt đã sớm hiện đầy oán độc, “Quý Du Nhiên, ngươi thật sự quá ác độc rồi!”
“Ác độc nữa cũng chỉ ác độc như ngươi.” Quý Du Nhiên cắn môi, nhẹ nhàng lau dịch đỏ tươi chảy ra từ trong lỗ mũi, “Hùm dữ còn không ăn thịt con, ngươi vì nữ nhân này đuổi đi nhi tử ruột, ép nữ nhi mình chết. Bây giờ, ngươi tuổi gần năm mươi, vẫn không có một con bên thân, đây là báo ứng ông trời cho. Đời này ngươi nhất định cô đơn đến già, không ai phụng dưỡng, chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không ai cúng bái!”
Bốp! “Ngươi câm miệng cho ta!”
Bốp! Bốp bốp! Bốp bốp bốp!
Sau một tiếng tát tai vang dội, lại một loạt tiếng vang liên tục truyền đến kinh sợ lòng người. Bàn tay và gương mặt đụng chạm kịch liệt sinh ra tiếng vang, chỉ nghe thôi, đã khiến gò má người nghe đau nhức.
“Người xấu! Ngươi là người xấu! Ngươi dám đánh Vương phi của bổn Vương, bổn Vương đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!” Tát mười mấy tát tai còn chưa đủ, sau khi đạp ngã người ta, Dật Vương dieendaanleequuydonn lại đá mấy cước. Vừa đánh, trong miệng còn lớn tiếng kêu gào.
Tính cả Hoàng đế bên trong, tất cả mọi người nhìn ngây người. Một lúc sau, vẫn là Thái tử kịp phản ứng: “Người đâu, mau kéo Dật Vương ra! Nhanh lên một chút!”
Không chờ bọn hắn ra tay, Quý Du Nhiên đã sớm vô lực ngã xuống đất chậm rãi vươn tay: “Vương gia...”
Lúc này chân Dật Vương đã đưa ra vội thu hồi, xoay người đi tới bên cạnh nàng. Lập tức, thù địch trong mắt biến mất, thay vào đó là nước mắt tròn vo lấp lánh. “Ái phi, ái phi!” Luống cuống tay chân ôm lấy nàng, hắn lau lung tung tơ máu chảy ra từ khóe miệng và lỗ mũi của nàng, nhưng cho dù hắn lau như thế nào, máu tươi vẫn không ngừng trào ra bên ngoài liên tục, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng loang lổ.
“Vương gia, đừng khóc.” Trong bụng đau như đao xoắn, cảnh trước mắt cũng dần mơ hồ. Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói xong, đưa tay cầm lấy hai tay hắn. Dật Vương lắc đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Quý Du Nhiên vô lực cười nhẹ, “Chàng ấy, rõ ràng vóc người cao lớn, nhưng vì sao tâm trí không trưởng thành theo vóc người đây?” Cười, nàng cũng rơi lệ theo rồi.
“Ái phi, nàng làm sao vậy? Nàng sao rồi hả?” Mắt thấy nàng càng lúc càng không có sức lực, nước mắt Dật Vương chảy ác liệt hơn, “Người đâu, nhanh đi tìm thái y! Nhanh lên!”
“Vương gia, Vương gia ngốc của ta.” Lại phun ra một búng máu, Quý Du Nhiên lẩm bẩm kêu, đôi tay vuốt ve gương mặt hắn, khóe miệng cũng khó khăn nhếch lên nụ cười nhạt, “Chàng đối với ta thật tốt. Ta sống mười sáu năm, trừ mẫu thân và ca ca, cõi đời này chỉ có chàng để ta vào trong lòng. Có phu quân như thế, ta thỏa mãn. Nếu như thời gian có thể quay lại, ta vẫn nguyện ý gả cho chàng, làm Vương phi của chàng, ở bên chàng, sống cùng chàng qua ngày.”
“Chỉ có điều -” mắt liếc quét một vòng nơi xa, “Nếu như có kiếp sau, ta sẽ không để người ta bắt nạt như vậy Ai dám động đến một cọng tóc gáy của ta, ta chắc chắn để cho hắn chết không nơi nương thân!”
Ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch, khóe miệng thấm máu tươi nhếch cao, còn có tuyên cáo có khí phách, không hề không biểu hiện quyết tâm kiên định của nàng. Thêm vào đó lời này từ miệng người sắp chết nói ra, càng có lực rung động, dù là mấy nam nhân cũng không nhịn được cùng run lên, cảm giác gió lạnh xông tới mặt, lạnh thấu xương.
“Oa! Ái phi, ái phi...” Nước mắt chảy xuống dầm dề, Dật Vương khóc như đứa bé sắp mất đi tất cả.
“Vương gia.” Quay đầu lại, Quý Du Nhiên khẽ mềm giọng, “Chàng không cần đau lòng, kể cả ta chết rồi, cũng sẽ ở dưới đất chăm sóc chàng. Người nào dám gây bất lợi cho chàng, ta nhất định sẽ để cho hắn nhận lại gấp trăm lần! Chàng yên tâm, ta sẽ để cho chàng sống không buồn không lo, cả đời.”
“Vương gia, Vương gia ngốc của ta...” Nói xong, nước mắt không kiềm chế được chảy ra ngoài, Quý Du Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng của cuộc đời này, đôi tay nhẹ nhàng tô vẽ hàng mi nét mày của hắn, “Nếu như có thể, ta thật sự muốn cùng chàng, gắn bó làm bạn, nắm tay, đầu bạc... Đến, lão...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.