Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 16: Ngoại truyện Thời Minh Kỳ




Ta và Y Dao cùng lớn lên từ nhỏ, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Tình cảm ngầm nảy sinh.
Đáng tiếc là nàng sinh ra trong gia đình võ tướng, như là trời sinh đã thiếu mất dây thần kinh về mặt tình cảm.
Ta không muốn tùy tiện phá vỡ tấm màn mỏng đó, dẫn đến có khi đến bạn bè cũng không thể làm.
Tuy nhiên, lại có những người khác đã dễ dàng bước vào cuộc đời nàng.
Người đó tên là Kỷ Tiêu.
Hắn luôn có thể dễ dàng khơi dậy mọi cảm xúc mãnh liệt của nàng và bộc lộ khía cạnh bướng bỉnh hoặc nghịch ngợm của nàng. Họ dường như luôn có vô số điều để nói và những cuộc tranh cãi bất tận.
Trước đây, nàng ấy chỉ làm như thế này trước mặt ta.
Nhưng sau đó, nàng ấy chỉ nói trước mặt ta rằng.
"Cái tên Kỷ Tiêu này đúng là người đàn ông hai mặt âm hồn bất tán! Làm sao mà đi tới đâu ta cũng có thể gặp hắn?! Hắn thậm chí không nói một lời tử tế nào liền đối đầu với ta! Mẹ nó, thật đáng ghét!”
“Con heo Kỷ Tiêu đó chỉ biết chọc giận ta thôi, hắn không thể nói chuyện đàng hoàng sao?!!"
"Nhị hoàng tử nhất định là lấy việc công báo thù riêng! Kỷ Tiêu căn bản không có gi.ết Vương Hoài Vân. Ta ở đó cùng hắn, sao ta có thể không biết?!! “
"Tức ch.ết ta rồi! Kỷ Tiêu tin tưởng biểu muội của mình như vậy, nhưng nàng ấy lại nói lỡ miệng, hại Kỷ Tiêu bị bắt vào thiên lao!”
Kỷ Tiêu Kỷ Tiêu, từ khi nào mà chủ đề giữa ta và nàng ấy chỉ có thể là về Kỷ Tiêu?!
Về sau trong lời nói của nàng có vẻ chua chát rõ ràng.
"Kỷ Tiêu đã rửa sạch oan khuất, đã nói là uống không say không về nhưng hắn lại về sớm như vậy. Ta nghĩ hắn chỉ nóng lòng muốn quay lại gặp biểu muội của hắn mà thôi!”
"Ta hảo tâm mà đưa cho hắn một phương thuốc mà hắn cũng nói ta này kia. Ngươi nói có phải là hắn nhìn ta không vừa mắt a? Có phải là...? “ Chưa nói hết những lời còn dang dở, ta nghe ra được những cảm xúc thẹn thùng của thiếu nữ mà nàng ấy ngại nói với người khác.
Đau thấu tận xương.
Thịnh Vãn Ý nói với ta rằng ta cần phải tìm cách khác.
Ta đổi.
Nhưng ta đã thử hàng nghìn cách nhưng vẫn không có cách nào để ánh mắt của nàng nhìn về phía ta.
Nàng ấy dường như chỉ coi ta như một người bạn tốt, người luôn có thể tâm sự mọi chuyện trên đời với nàng.
Nàng ấy sẽ ghen tị trước mặt ta: “Kỷ Tiêu bị bầm tím trên môi nên ta đã hỏi hắn một chút, hắn liền mừng rỡ như cái gì ấy, đến một câu cũng không nói với ta.
Ta làm theo cách của Thịnh Vãn Ý, muốn xem liệu nàng ấy có cảm thấy hụt hẫng vì ta dù chỉ một lát hay không.
Thế nhưng không có.
Cảm giác bất lực dần dần xâm chiếm toàn thân.
Thịnh Vãn Ý nói: "Nếu ngươi muốn ai đó bị thu hút bởi một người không hề có hứng thú với ngươi, ngươi phải sử dụng những phương pháp đặc biệt và mạnh mẽ để nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của nàng ấy, để nàng ấy chỉ có thể nhìn thấy ngươi. Ví dụ như -"
Ta nghĩ rằng ta hiểu.
Nhưng ta không thể làm những việc tổn thương nàng ấy.
Chúng ta đã ở bên nhau, làm bạn hơn mười năm, ta luôn bảo vệ nàng ấy khỏi những khó khăn, vấp ngã, làm sao ta có thể trở thành khởi nguồn cho nỗi đau của nàng đây?
Cho đến khi nàng chạy đến gặp ta với đôi mắt đỏ hoe và nói:
"Hắn từ chối chạm vào ta ngay cả sau khi bị hạ mị dược... Hắn gọi ta là Vãn Ý, hắn đang gọi chính là biểu muội của mình... Ta lẽ ra sớm phải biết rằng người hắn thích là Thịnh Vãn Ý, chứ không phải ta...”
Ta nghe vậy mặt lạnh lùng, khống chế không nổi nắm chặt lấy tay của nàng, hỏi nàng: "Hạ mị dược gì? Nàng đã làm cái gì?”
"Ta cái gì cũng không làm! Là thế tử... Hắn biết ta thích Kỷ Tiêu nên đã tự tiện chủ trương hạ mị dược cho Kỷ Tiêu mà không nói cho ta biết, rồi lại lừa ta đi gặp Kỳ Tiêu."
Kỷ Tiêu......”
Đôi mắt nàng đỏ hoe vì khóc, bộ dáng vẫn mười phần xinh đẹp.
"Hắn rõ ràng cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng hắn vẫn đẩy ta ra. Hắn không thích ta chút nào... Hắn không thích ta chút nào...”
"Sư ca Thịnh Vãn Ý giống như có chút thích ngươi, ngươi đến gần nàng, câu dẫn nàng có được hay không? Cứ như vậy, Kỷ Tiêu sẽ là của ta...”
Ta làm mặt lạnh, không đáp lại dù chỉ một lời.
Nàng ấy đã khóc gần như suốt đêm, khóc mệt liền ngủ thiếp đi.
Ta cụp mắt xuống nhìn nàng ấy, đưa những ngón tay lạnh giá của mình vuốt ve đôi má đẫm nước mắt của nàng ấy. Nàng ấy dường như cảm thấy lạnh và co rúm lại trong vòng tay ta.
Trên đôi lông mày hơi nhíu lại có chút buồn bã, đẹp như giấc mơ mà ta trằn trọc mỗi đêm. Ta nhìn nàng ấy và ngồi đó suốt đêm.
Y Dao, nàng đã không chịu nhìn ta, không chịu yêu ta, ta lại có cái gì không làm được đâu?
Vào ngày Kỷ Tiêu rời khỏi Kinh thành, dưới sự khuyến khích của ta, nàng ấy đã dũng cảm theo đuổi tình yêu, nắm bắt cơ hội cuối cùng, để lại một lá thư cho gia đình rồi nhanh chóng rời khỏi Kinh thành. Ta chặn nàng ấy trên con đường nàng nhất định phải đi qua.
Mời nàng ấy uống một chén rượu ly biệt.
Sau ba ly rượu, ta hỏi nàng ấy: “Ta thích nàng, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
Nàng kinh ngạc như vậy, lại bối rối như thế: “Ngươi biết, ta thích Kỷ Tiêu, huống chi, không phải ngươi cổ vũ ta cố gắng tranh thủ sao?”
Ta nhếch khóe môi và mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, chính xác là cần cố gắng tranh thủ.”
"Không chỉ là nàng, mà còn cả ta nữa."
Nàng hôn mê bất tỉnh.
Ta đưa người về nhà và nhốt nàng vào một ngôi nhà riêng ở ngoại ô Kinh thành.
Căn nhà riêng này do người hầu của ta đứng tên, ngay cả phụ thân ta cũng không biết.
Màn đêm buông xuống, ta liền cư.ỡng b.ức nàng.
Trong cơn đau đớn cùng cực, nàng tỉnh dậy với khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt sợ hãi.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy rõ sự tồn tại của mình trong mắt nàng ấy, không thể coi thường.
Ta đã giam nàng ấy hai tháng, ngày ngày cho nàng ăn nhuyễn cân tán.
(nhuyễn cân tán: Loại chất độc không mùi, không vị. Không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng lại khiến họ mất sạch võ công, trở thành những người bình thường yếu ớt, không còn khả năng kháng cự. Loại độc dược này nguy hiểm ở chỗ rất khó lòng phòng bị. Nó có thể phát tán trong không khí, nước uống hoặc đồ ăn, khiến người trúng độc thậm chí không biết lý do tại sao "gặp họa".)
Dưới sự khẩn cầu hèn mọn của nàng, cùng với vô số lần cam đoan sẽ không còn tiếp cận Kỷ Tiêu nữa, ta mới đồng ý thả nàng về kinh thành.
Chúng ta thuận lý thành chương liền đính hôn.
Nhưng ta biết, trong lòng nàng, càng nhiều hơn chính là oán, là hận.
Thậm chí nàng ấy yếu đuối đến mức không muốn sống nữa, chỉ sau khi ta dùng Kỷ Tiêu đe dọa nàng, nàng mới chịu nghe lời.
"Luận võ, ta tự nhiên không sánh bằng hắn, nhưng hắn tin ta, coi ta là bạn, ta có vô số loại biện pháp có thể để hắn c.hết đi.”
Ánh sáng trong mắt nàng tựa hồ cũng dập tắt.
Ta yêu nàng ấy như vậy, không muốn gánh chịu mọi hận thù của nàng ấy.
Vì vậy, ta cố tình dẫn hướng suy nghĩ để Khương Y Dao hận Thịnh Vãn Ý, dù sao cũng còn hơn là để nàng ấy trút hết hận thù lên mình.
Có được ngọn nguồn cho sự căm ghét và oán hận, nàng sẽ không còn chán nản, ấm ức nữa. Hơn nữa, chỉ cần loại hận ý này còn tồn tại, liền có thể giúp nàng có khát vọng sống sót.
Về phần suy nghĩ và hoàn cảnh của Thịnh Vãn Ý, không liên quan gì đến ta.
Đó là việc của Kỷ Tiêu.
Nhị hoàng tử không có duyên làm thái tử nên đã lên kế hoạch bức vua thoái vị.
Ta với Kỷ Tiêu và các thành viên khác trong vây cánh của Thất hoàng tử, chúng ta đã vạch trần và bắt giữ Nhị hoàng tử đúng lúc, hộ giá có công.
Vào ngày nhị hoàng tử bị xử t.ử, hoàng đế hỏi chúng ta muốn phần thưởng gì.
Kỷ Tiêu vẫn là bộ dáng hăng hái như trước, dường như không có gì thay đổi.
"Thần muốn phong cho biểu muội của thần một phong hào cáo mệnh để cho nàng có thể nở mày nở mặt gả cho thần."
Hoàng đế cười ha ha, đồng ý với hắn.
Kỷ Tiêu và Thịnh Vãn Ý đính hôn muộn hơn ta và nàng ấy, nhưng họ lại tổ chức hôn sự trước chúng ta.
Ta và nàng cùng nhau tới tham gia hôn lễ của bọn hắn.
Cặp vợ chồng mới cưới trong hôn lễ, trai tài gái sắc, quả thực là một cặp đôi ông trời tác hợp cho. Ta nhịn không được nhìn Y Dao nhẹ giọng nói: “Hắn đã kết hôn rồi, nàng nên buông tay đi.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, tựa hồ lung lay sắp đổ.
Không một lời nào được nói ra.
Ta biết nàng ấy giận ta, nàng ấy hận ta.
Nhưng không quan trọng.
Nàng sẽ giận ta một đời, hận ta cả một đời.
Điều đó cũng có nghĩa là nàng sẽ là người của ta đến hết cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.