Nam Thần Máy Móc

Chương 25:




Đổng Kính Chi liếc hắn một cái, lắc đầu nói: "Vậy cũng không, Linh tông tốt xấu gì cũng là tiên môn truyền thừa gần vạn năm, nội tình thâm hậu, tổ tiên ngươi tuy rằng là kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một người, bảo vật hắn sưu tầm, Linh Tông có lẽ còn chướng mắt. "Ông trầm ngâm một lát, lại nói: "Ngươi cũng không cần tự trách, người tu chân giới phái xuống trấn an dân chúng nhất định đều là đệ tử ưu tú có thể vấn đỉnh kim đan, Lý Phi Tài ngươi giết chết kia thực lực hẳn là còn chưa tới Trúc Cơ kỳ. ”
Nói cách khác, Linh Tông không có sớm hiện thân an trí dân chúng, là có nguyên nhân khác, cùng Phong Thư Ngâm không có quan hệ. Kỷ Hành nhìn thoáng qua Phong Thư Ngâm thần sắc thoáng thả lỏng, xóa bỏ hiềm nghi phạm tội của nhân loại này.
Trong ký lục của Kỷ Hành, Phong Thư Ngâm giết chết Lý Phi Tài = báo thù diệt môn = vô tội.
Giết chết Lý Phi Tài có khả năng gần như gián tiếp hại chết người vô tội trong động đất tương đương với có tội.
Hiện có Đổng tiên sinh cung cấp lời khai, hồ sơ cá nhân của Phong Thư Ngâm đã khôi phục lại trạng thái "không có tiền án tiền sự".
Đổng Kính Chi cung cấp xong lời khai, cũng không để ý tới phản ứng của hai người trẻ tuổi trước mặt, liền nói tiếp: "Lão phu ta tuy rằng là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng chỉ là y giả, dạy không ra đồ đệ có vũ lực cường đại. Hôm nay ta dẫn các ngươi đến nơi này, nói cho các ngươi biết vị trí tứ đại tông môn giáng lâm, là muốn cho các ngươi tự mình lựa chọn, tương lai muốn dấn thân vào tiên môn nào? "Một tay ông xẹt qua lãnh thổ Đại Minh quốc, nói: "Các ngươi nếu đã đắc tội đệ tử Linh tông, Ẩn Linh tiên tông là không thể chọn. Những tiểu môn tiểu phái khác cũng không bảo vệ được các ngươi, chỉ có thể chọn từ ba cái còn lại. Tạo Hóa Tông lấy luyện đan làm căn cơ, thuật luyện khí của Thiên Công môn đăng đỉnh tạo cực, Ngự Kiếm Tiên Tông lấy kiếm nhập đạo, môn hạ đệ tử đều là kiếm tu, luận vũ lực, là cường hãn nhất tu chân giới, các ngươi có nghĩ kỹ..."
" Ta chọn Kiếm Tông!" Phong Thư Ngâm không chút do dự.
Đổng Kính Chi gật đầu nói: "Gia tộc các ngươi đích xác thiện dùng kiếm, lấy căn cốt của ngươi, nhất định có thể được chọn vào nội môn. ”
Dứt lời, ông nhìn về phía Kỷ Hành vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, cười đến hòa thuận: "Tiểu tử, còn ngươi thì sao? ”
Kỷ Hành chỉ vào hải đảo nổi lên phía nam trên sơn hà đồ, thành thật trả lời: "Tôi đến đó. ”
Đổng Kính Chi nói: "Đây là nơi Kiếm Tông chiêu thu đệ tử, ngược lại hai người các ngươi có thể đồng hành. ”
======
Bởi vì hôm qua lại mưa cả ngày, đất dưới chân vô cùng lầy lội khó đi, Phong Thư Ngâm và Kỷ Hành vừa mới xuống núi, đáy giày liền dính một lớp bùn đen thật dày.
Phong Thư Ngâm quay đầu lại nhìn lên núi một cái, phát hiện dấu vết bọn họ vừa mới đi xuống đều biến mất, đi thêm vài bước nữa, cảnh tượng rừng hạnh trên núi xanh tươi tốt cũng không thấy đâu, ở trong tầm mắt bọn họ, chỉ có một ngọn núi hoang vu.
Mặc dù đã không nhìn thấy cảnh tượng trên núi, Phong Thư Ngâm vẫn bái ba lạy về phía nhà trúc Đổng tiên sinh trên núi, hai đầu gối dập trên mặt đất, dính đầy bùn đất.
Hắn đứng dậy, không thèm để ý lấy ra một cái khăn lau sạch sẽ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hành: "Chúng ta đi thôi! ”
Lúc hai người rời khỏi Lâm Xuyên chạy trốn đến chỗ Đổng Kính Chi khoảng hai ngày, nhưng mà trở lại Lâm Xuyên lại chỉ dùng nửa ngày công phu. Mặc dù cưỡi ngựa, nhưng cũng không đạt được tốc độ như vậy, càng đừng nói đến tốc độ của Kỷ Hành khi chạy ra khỏi Lâm Xuyên quả thực có thể nói là khủng bố!
"Chuyện gì đây?" Phong Thư Ngâm tuy rằng sớm biết tu sĩ thủ đoạn cao thâm khó lường, nhưng biết là một chuyện, muốn hiểu rõ lại là một chuyện khác.
Kỷ Hành nhìn thẳng về phía trước, nói bên tai hắn: "Vị trí thay đổi. ”
"Thay đổi?" Lúc hai người xuống núi ngoại trừ một ít bạc trên người, không còn gì khác, ngựa vẫn là ngựa hoang thuần phục giữa đường, nhưng cũng chỉ đành hai người cùng cưỡi, Phong Thư Ngâm ngồi ở phía trước, Kỷ Hành ngồi phía sau. Còn nữa Kỷ Hành cao hơn Phong Thư Ngâm hai tấc*, vừa mở miệng nói chuyện hơi thở giống như có chút mập mờ bên tai hắn, làm hắn hơi không được tự nhiên giật giật tai. ( khoảng 20cm ; ụa zậy là Kỷ Hành cao 2m?)
Kỷ Hành đương nhiên không chú ý đến Phong Thư Ngâm khác thường, năng lượng còn lại của y chỉ có 8%, nhưng bầu trời lại không có chút ý tứ muốn chiếu sáng, tuy rằng đã không còn mưa, nhưng trên bầu trời mây đen tích tụ, che khuất hoàn toàn ánh mặt trời, chút tia sáng len lỏi kia, ngay cả năng lượng hao phí lúc y nói chuyện cũng không bù đủ, càng không có cách nào phân ra năng lượng dư thừa để chú ý nhân loại bên cạnh.
Nhưng dựa trên nguyên tắc hợp tác giao tiếp với con người, y không thể từ chối trả lời các câu hỏi của Phong Thư Ngâm. Vì thế đành phải hao phí năng lượng đem thứ mình dò xét chia sẻ cho hắn, "Núi rừng Đổng tiên sinh ở cũng không phải cố định, mà là tùy thời di động, phán định là một chiếc xe ngụy trang thành núi rừng. ”
"Xe!"
So với Phong Thư Ngâm khiếp sợ, thần sắc Kỷ Hành vẫn lãnh đạm trầm tĩnh như trước. Trong thế giới ban đầu của y, các hòn đảo nổi hoặc thành phố sử dụng năng lượng mới làm động cơ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Phong Thư Ngâm nói: "Nói cách khác, chúng ta theo tuyến đường ban đầu đi tìm, có lẽ sẽ không tìm được ngọn núi kia? "Hắn còn tưởng rằng theo tuyến đường năm đó phụ thân nói cho hắn biết, là có thể tìm được Đổng tiên sinh, lại không nghĩ tới vị trí ngọn núi kia tùy thời biến hóa, bọn họ lần này đánh bậy đánh bạ liền xông vào, thật sự là may mắn.
Kỷ Hành ừ một tiếng, không còn nói thêm nữa.
Hai người đến địa giới thành Lâm Xuyên, cho dù trên người có thuật pháp hộ thân do Đổng tiên sinh lưu lại, che chở bọn họ không bị đệ tử Linh Tông phát hiện, nhưng cũng cẩn thận không có lập tức vào thành, mà là ở bên ngoài thành nhìn một hồi.
Bất quá ngắn ngủi mười mấy ngày, lúc trước khi bọn họ rời đi, thành Lâm Xuyên trải đầy vết nứt đã thay đổi bộ dáng, trong lúc động đất thành lầu sụp đổ đã xây dựng lại, so với nguyên bản còn cao hơn hai trượng*, cửa thành thỉnh thoảng có người ra vào, lại không điều tra nghiêm ngặt như trước.( cỡ 9,4m)
Phong Thư Ngâm gật đầu với Kỷ Hành, hai người chậm rãi đi vào trong thành.
Trong thành Lâm Xuyên đã khôi phục phồn vinh ngày xưa, trên đường cái nhộn nhịp, dân cư tựa hồ so với lúc trước còn nhiều hơn, thật khiến người ta không thể tin được mười mấy ngày trước nơi này còn phát sinh thiên tai.
Trong thành trà lâu tửu quán tiếng người ồn ào, Phong Thư Ngâm cẩn thận lắng lỗ tai nghe, phát hiện chuyện bọn họ đàm luận đều không thể tách rời mấy từ "tiên nhân, tu luyện, tuyển chọn".
Hắn và Kỷ Hành chọn một quán trà đi vào, trong trà lâu tiếng người huyên náo, trên lầu hai có một nam tử trung niên mặc nho sam, vuốt râu đang cao giọng đàm luận, bên người vây quanh không ít người, mỗi người thần sắc chuyên chú, như si như say.
Phong Thư Ngâm nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt hướng về phía tiểu nhị đến chào hỏi bọn họ nói: "Vị kia là? ”
Bởi vì thuật pháp do Đổng Kính Chi thi triển, hình tượng Phong Thư Ngâm và Kỷ Hành trong mắt người ngoài lúc này là hai đại hán cơ bắp, thắt lưng đeo bảo đao, cực kỳ có lực uy hiếp, tiểu nhị không dám chậm trễ, lập tức trả lời: "Hai vị đại hiệp là người xứ khác vừa mới đến Lâm Xuyên đi! Vị kia là Chu lão gia, ba đứa con trai của ngài ấy đều được tiên nhân thu làm đệ tử mang đi, mỗi người đều nói mảnh đất kia của ngài trước kia có tiên nhân ở qua, dính tiên khí! Cho nên sinh con trai đều có linh căn, đều có thể tu luyện thành tiên nhân. "Chỉ mới ngắn ngủi mười mấy ngày, giống như tu đạo thành tiên từng chỉ có thể là chuyện si tâm vọng tưởng, hiện giờ ngay cả một tiểu nhị cũng có thể say sưa nói rất nhiều.
Tiểu nhị tiếp tục nói: "Chu lão gia này bởi vì có ba đứa con trai đi theo bên cạnh tiên nhân, đồ vật ngài biết so với những người khác nhiều hơn rất nhiều, người trong thành muốn có giao tình với Chu lão gia cũng nhiều hơn. "Hắn nói thì bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Hai vị đại hiệp có thể đi ngọc đài ở phía nam thành kiểm tra linh căn nha, các tiên nhân nói, hiệp sĩ có võ công tám chín phần mười có linh căn! ”
Mà lúc này, Chu lão gia trên lầu nói xong ba đứa con trai của lão, bắt đầu nói một chuyện khác, "Mọi người còn nhớ rõ mười mấy ngày trước, cái người sát hại một vị tiên sư kia? ”
Bên cạnh nói: "Ta biết ta biết, là hiệp khách họ Phong! ”
Nghe vậy ánh mắt Phong Thư Ngâm trầm xuống, giơ tay ra hiệu cho tiểu nhị an tĩnh.
Tiểu nhị trong cửa hàng kia lập tức rất thức thời ngậm miệng lại.
"Tiểu tử kia tính là hiệp khách gì?" Trên lầu có người cao giọng kêu lên: "Hắn dùng thủ đoạn quỷ quái hại chết một vị tiên sư, nói không chừng căn bản cũng không phải là người, mà là yêu ma quỷ quái biến thành! ”
Đám người xung quanh nổi lên phụ họa, vẻ mặt đầy căm phẫn. Tất cả những người này, tựa như đã quên sạch chuyện đám người Phong Thư Ngâm liều mạng cứu người trong lúc động đất.
Chu lão gia bị vây ở giữa vừa mở miệng, chung quanh lập tức lại an tĩnh lại, chỉ nghe lão nói: "Tin tức lão phu hôm nay nhận được chính là có liên quan đến tiểu tử họ Phong này. Thượng tiên giáng hạ pháp chỉ, tiểu tử họ Phong kia là yêu ma giáng thế, sinh ra chính là muốn gây họa cho nhân gian! Chúng ta phải diệt hắn! Các tiên nhân còn nói, phàm là báo tin tức, có thể trực tiếp trở thành đệ tử tiên nhân, nếu có người có thể dâng lên đầu tiểu tử kia, vậy..."
Chu lão gia không có nói tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói kia... Mọi người đều không nói ra.
Chu lão gia hài lòng nhìn phản ứng của người chung quanh, nói tiếp: "Hiện giờ Quân thượng tiên đã được quốc quân tôn sùng làm quốc sư, tin tưởng qua hai ngày nữa, thông báo truy nã tiểu tử kia sẽ dán đầy Đại Minh quốc chúng ta, mặc cho tiểu tử kia có bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt đối trốn không thoát! Cuối cùng, nhất định sẽ rơi vào kết thúc giống như hai chó săn kia của hắn..."
" Tốt!"Người chung quanh lớn tiếng quát nịnh hót, nhất thời náo nhiệt đến cực điểm.
Hô hấp Phong Thư Ngâm dần dần nặng nề, ánh mắt sắc bén như chim ưng bắn thẳng lên người tiểu nhị trước mặt.
Tiểu nhị kia bị hắn nhìn chằm chằm đến mức hai đùi run rẩy, hận không thể lập tức chạy mất dạng, sau một khắc lại bị Phong Thư Ngâm kéo cổ áo lên.
Điếm tiểu nhị giãy dụa không được, chỉ đành gào khóc cầu xin tha thứ. "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp..."
"Nói, hai người kia ở đâu?"
Tiểu nhị cửa hàng khóc nói: "Hai người nào vậy? ”
"Chính là hai đồng bọn họ Phong mà bọn họ nói!"
Động tĩnh bên bọn họ đã bị không ít người trong trà lâu chú ý tới.
Kỷ Hành thấp giọng nói, "Phía sau, bên trái, trên lầu, phân biệt có một người có võ công đang nhìn chằm chằm bên này. Mặt khác, có hai tu sĩ đóng quân ở trong thành Lâm Xuyên. ”
Phong Thư Ngâm âm thầm gật đầu, nghe thấy tiểu nhị bị hắn xách trong tay run rẩy nói: "Hai vị đại hiệp, tìm hai người kia, làm gì? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.