Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 67: Diễn viên quần chúng quậy tung ngành giải trí (18)




Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~
Không biết rốt cuộc Quân Mạc Thâm hạ mê dược gì cho cô nữa, tóm lại, Tô Mê vẫn là bị ma quỷ ám ảnh, đáp ứng để hắn ở lại.
Tiễn Quân Mạc Thâm đi, Tô Mê dựa theo sự phát triển của nguyên cốt truyện, tính toán thời gian, thời gian cô có thể ở tại vị diện này là ba năm.
Vì để có tư cách trở thành con dâu Quân gia, cô nỗ lực hồi tưởng lại dãy số kia, thẳng đến nhập sai chín lần, cuối cùng điện thoại vô tuyến truyền đến âm thanh khàn khàn quen thuộc, Tô Mê  không chống cự nổi ý thức lưu lại của nguyên chủ, mang theo tiếng khóc nức nở đầy phức tạp từ cõi lòng gọi một tiếng: 
“Tây Nguyên…….”
Bên kia, Phó Tây Nguyên đang bực bội, vốn dĩ ma xui quỷ khiến tiếp dãy số xa lạ này, vừa nghe tiếng phụ nữ, trực tiếp muốn cắt điện thoại.
Tô Mê ổn định tâm thần, vội vàng nói một câu: “Tôi có thể giúp anh nhìn thấy Lý gia lão gia tử.”
Phó Tây Nguyên dừng động tác mặt mày nhíu chặt, lạnh giọng hỏi: “Cô rốt cuộc là ai, vì sao tôi phải tin tưởng cô?”
“Anh không phải muốn tập đoàn Phó thị từ trong tay Phó Lâm Kiệt sao, tôi có thể giúp anh.”
“Điều kiện?”
Tô Mê cười khẽ: “Nếu tôi có thể giúp anh ngồi lên vị trí kia, tôi muốn 5% cổ phần tập đoàn Phó thị.”
Nếu cô nhớ không lầm, lúc này Phó lão gia tử vừa mới qua đời không lâu.
Trước khi lâm chung ông ấy đã từng nói, chỉ có người có thể mang đến huy hoàng cho tập đoàn Phó thị mới có tư cách trở thành người thừa kế của ông ta.
Cho nên để đám nguyên lão cùng ông ta tranh đấu giành thiên hạ chứng kiến, nếu trong kỳ hạn ba tháng ai mang đến cho công ty một tỷ tiền đầu tư, thì người đó lập tức có được 50% cổ phần của ông ấy, trở thành người lớn nhất dẫn đầu tập đoàn Phó thị.
Mà lúc này, Phó Lâm Kiệt vừa lúc tán đổ được Thẩm Như Nguyệt thiên kim Thẩm gia, trở thành rể hiền Thẩm gia, thành công lấy được năm trăm triệu tiền đầu tư.
Phó Tây Nguyên chẳng qua chỉ mới vừa du học trở về, ở nước ngoài lại học mỹ thuật hội họa, sao có thể trở thành đối thủ của Phó Lâm Kiệt kinh doanh đã nhiều năm.
Nhưng Tô Mê biết rõ cốt truyện, một ngày trước thời hạn ba tháng kết thúc, Phó Tây Nguyên bị đuổi khỏi Phó gia gặp được Lý lão gia tử bệnh tim tái phát, vội vàng đem ông ấy đưa tới bệnh viện, cứu ông ấy một mạng.
Lý lão gia tử kia tung hoành Thượng Hải nhiều năm, lại là người thu thập có tiếng, một tỷ bất quá chỉ là tiền mua mấy tấm quốc hoạ mà thôi.
Lập tức cho Phó Tây Nguyên một tỷ tiền đầu tư, giúp hắn thuận lợi đạt được vị trí người thừa kế.
Mà lúc này, khoảng cách kỳ hạn ba tháng chỉ còn bảy ngày, vốn dĩ có người giật dây, tìm được chỗ ở của Lý lão gia tử nhưng ông ấy vẫn luôn đóng cửa không gặp, Phó Tây Nguyên gấp đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng Phó Tây Nguyên cũng không ngốc, ở thời khắc mấu chốt này, hắn không có khả năng tin tưởng bất kì kẻ nào, càng hoài nghi người này chính là do Phó Lâm Kiệt phái tới quấy rối.
Không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng không bao lâu, một tin nhắn được gửi tới, Phó Tây Nguyên vừa thấy liền nhận ra dãy số của người phụ nữ vừa rồi, lập tức xóa tin nhắn đi.
Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ, nội dung tin nhắn là: Tôi là người duy nhất có thể giúp anh, nếu bị đuổi khỏi Phó gia, cùng đường hãy gọi cho tôi.
Phó Tây Nguyên kéo môi xùy một tiếng, cho dù không trở thành người thừa kế của Phó gia, Phó Lâm Kiệt tuyệt đối cũng không dám đuổi hắn ra ngoài.
……
Tô Mê bị cúp điện thoại cũng không nhụt chí.
Đồng thời cũng tin tưởng, chỉ có lúc Phó Tây Nguyên chật vật nghèo túng giúp hắn một phen, mới đạt được tín nhiệm của hắn, cho nên cô cũng không sốt ruột.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 
[HBNmoemoe]
Đang nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm nhận điện thoại.
Không đợi cô nói chuyện, bên kia liền truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Tôi là Quân Giai Kỳ, ở quán cà phê Mèo Lười dưới lầu chờ cô.”
“Ngại quá Quân tiểu thư, chúng ta hình như không có quan hệ thân thiết đến mức có thể ngồi uống cà phê cùng nhau.” Tô Mê hơi kinh ngạc nhướng mày, không tưởng tượng được Quân Giai Kỳ vậy mà sẽ chủ động tìm tới cô.
Quân Giai Kỳ thấy cô không thức thời, âm thanh trực tiếp lạnh lùng: “Cô rất nhanh sẽ trở thành thím nhỏ của tôi, chẳng lẽ không thể xuống gặp cháu gái tương lai một chút?”
Tô Mê cong môi, vừa kinh ngạc khó hiểu lại vô tội: “Cháu gái? Mạc Thâm không phải chỉ có hai cháu trai ruột là Tử Càn và Vô Khâm sao, sao tôi lại không biết Quân gia còn có một vị thiên kim vậy?”
Lời này của Tô Mê là đang biến tướng châm chọc cô ta ở Quân gia chẳng qua chỉ là đứa con gái nuôi không có địa vị đúng không?
Quân Giai Kỳ ở quán cà phê bên kia mắt phượng nhíu lại, tay bưng cà phê không ý thức siết chặt, khớp xương có chút trắng, ngữ khí lập tức lạnh đi vài độ: “Cô đây là chột dạ, sợ gặp tôi?”
“Tôi cũng chưa gặp qua cô, vì sao phải sợ cô?” Tô Mê cười nhạo một tiếng.
Nhưng mà giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô lập tức bật ghi âm trên điện thoại.
Quả thực, lại nghe thấy Quân Giai Kỳ giễu cợt nói: “Không hiểu tại sao chú nhỏ có thể tìm tới cô, cô không hoài nghi sao, nghe nói đôi mắt của cô và tôi rất giống nhau, ha hả, anh ấy chẳng qua chỉ xem cô là thế thân của tôi mà thôi, thật ra người anh ấy chân chính yêu chính là tôi, cô tốt nhất nên tự giác rời khỏi anh ấy đi.”
“Tuy rằng Quân tiểu thư là con gái nuôi của Quân gia, nhưng Mạc Thâm vẫn là chú nhỏ trên danh nghĩa của cô, mời Quân tiểu thư tam quan đứng đắn một chút, đừng tưởng tượng những chuyện loạn luân cấm kỵ như vậy.”
“Cô thì tính là loại cẩu vật gì, cùng lắm chỉ là một diễn viên nhỏ bò được lên giường của chú nhỏ, có tư cách gì mà phê phán tôi, có tin trong vòng vài phút tôi khiến cô ở giới giải trí lăn lộn không nổi hay không!"
Quân Giai Kỳ bị chọc trúng chỗ đau một chút liền nổi giận.
Tô Mê cũng không nổi giận, chỉ là chính nghĩa nghiêm đáp về: “Cho dù Quân tiểu thư uy hiếp tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không khuất phục, nhưng cũng xin cô bận tâm đến thể diện Quân gia, đừng chỉ toàn bôi đen Quân gia, ném mặt mũi của người Quân gia.”
Nói xong, Tô Mê trực tiếp cúp điện thoại.
“Hệ thống, hiện tại Quân Giai Kỳ là nữ phụ nghịch tập mau xuyên giả?”
“Ô ô ô, ký chủ chỉ số thông minh của cô tăng lên rồi đấy.”
“Cô ta đã tích cực tìm tới cửa như thế, ta có thể không nghi ngờ sao?” Tô Mê trợn trắng mắt với nó.
“Yên tâm, lúc này nữ phụ không trâu bò như lần trước, cô cứ việc lớn mật mà chơi.” Hệ thống 059 mặc áo sơ mi bông, nằm trên ghế ở bãi cát, vừa uống nước dừa vừa nói.
Tròng mắt Tô Mê vừa chuyển, cười lạnh lấy iPad ra tìm kiếm WeChat, gửi cho Quân Mạc Thâm một tin nhắn: “Nghe nói anh thích cháu gái?”
Quân Mạc Thâm đang mở cuộc họp, vừa thấy Tô Mê gửi tin nhắn WeChat, khóe miệng cong cong.
Nhưng click mở một chút, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Hội nghị tạm dừng.”
Bàn giao một câu, Quân Mạc Thâm đi ra phòng họp, gọi điện thoại cho Tô Mê.
“Mê Mê em đừng hiểu lầm, anh là chú nhỏ của Giai Kỳ, sao có thể thích cô ấy.”
Nghe hai chữ “Giai Kỳ”, Tô Mê lập tức khó chịu một trận: “Phải không? Vậy vì sao vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho em, nói em có đôi mắt giống cô ấy, nói anh xem em trở thành thế thân của cô ấy, còn chạy đến quán cà phê dưới lầu nhà em muốn gặp em, nói nếu em không rời khỏi anh liền phong sát em?”
Cô cũng không phải phụ nữ thiện lương gì, bị người ta uy hiếp đến một báo cáo nhỏ cũng không nói, một mình nén giận, càng không phải người khác nói cái gì liền một mình suy nghĩ lung tung, cuối cùng sinh ra hiểu lầm.
Nếu chuyện liên quan đến Quân Mạc Thâm, như vậy cô muốn chính miệng hỏi rõ ràng.
Nhưng Quân Mạc Thâm lại nói: “Có phải có hiểu lầm hay không, cô ấy không phải loại người này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.