Edt: Mítt
~~~~~~~~
Tô Mê không muốn đi.
Nói cho cùng tối hôm qua bởi vì một câu của Niệm Như Yên mà Dạ Lăng Tuyệt liền đánh hai bàn tay của cô, nếu lúc này Niệm Như Yên cố ý vu oan giá họa, cô thiệt tình vì trinh tiết của thân thể này mà cảm thấy một vạn điểm lo lắng.
Nhưng cô có thể lựa chọn sao?
Không thể!
Không bao lâu, đoàn người đi vào Phượng Lan viện.
Bên này mới vừa vào cửa, bên kia Thúy Vân đã hướng hai nam tôi tớ đưa mắt ra hiệu, Tô Mê bị thô lỗ đẩy tới, chật vật té ngã trên đất.
“Để bọn họ đều lui xuống.” Lúc này, một âm thanh của nữ nhân dễ nghe như hoàng anh xuất cốc, lười biếng mà khàn khàn vang lên.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đóng lại, trong sương phòng to như vậy, chỉ còn Thúy Vân, Tô Mê, còn có Niệm Như Yên chậm rãi đi đến trước mặt Tô Mê.
“A…… Nơi nào có chuột chết, hôi như vậy, Thúy Vân, trong phòng không quét tước sạch sẽ sao?”
Mày tinh xảo của Niệm Như Yên nhíu lại, cử chỉ vừa đủ, quả nhiên là khí chất thanh nhã thoát tục.
Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua một thân dấu vết ái muội cố ý lộ ra bên ngoài, cùng với mặt mày hiện lên sự khắc nghiệt, tướng mạo Niệm Như Yên xác thật đủ thanh nhã thoát trần.
“Thúy Vân làm sao dám, nơi này từ sàn nhà đến cây cỏ đều là Vương gia vì ngài tỉ mỉ chọn lựa bố trí, Thúy Vân tự nhiên mỗi ngày đều quét tước không nhiễm một hạt bụi, tuyệt đối sẽ không có chuột chết gì, còn về mùi hôi, là nàng ta cái đồ tiện nô này, vừa rồi ngã vào chậu nước bẩn.”
Niệm Như Yên nhẹ câu khóe môi, không nói gì, chỉ là thấp thấp liếc Tô Mê, giống như đang xem một con kiến.
Không thể dễ dàng để lộ tính cách thật, Tô Mê nhìn thấy dấu vết trên người Niệm Như Yên, sắc mặt trắng vài độ, con ngươi màu nâu gắt gao co rụt lại.
Niệm Như Yên tựa hồ đối với phản ứng của Tô Mê thực vừa lòng, đạm thanh lên tiếng.
“Lại đây lau mình cho ta.”
Lời này đương nhiên là nói với Tô Mê, nhưng cô chỉ là hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nữ nhân này thật là ghê tởm, trên người tàn lưu lại những dấu vết trắng đục tanh tưởi đó, thế nhưng còn muốn cô lau mình cho nàng ta?
Đậu má, ai nói người cổ đại bảo thủ! (cv là đậu má nha, không phải edt tự sửa đâu)
Niệm Như Yên cười nhạt: “Ngươi là nô bộc trong Vương phủ, ta thân là Vương phi tương lai, vậy còn sai sử không được ngươi? Hay là nói, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng, muốn nếm thử tư vị thủy lao? ”
Đương nhiên không muốn, nếu vào thủy lao cô làm sao còn có mạng đi ra ngoài.
Tô Mê oán hận nghiến răng, cầm lấy khăn lụa một bên, nhúng chút nước ấm, liền chuẩn bị đi lau hạ thân cho Niệm Như Yên.
Còn chưa chờ cô đụng tới một sợi lông của Niệm Như Yên, Tô Mê liền ăn một cái tát.
“Ngươi muốn bỏng chết ta sao, không cần ngươi hầu hạ, đi đến cửa phòng phạt quỳ hai canh giờ.” Niệm Như Yên kéo lên sa mỏng trên người, lạnh giọng phân phó.
Tô Mê ước gì đi ra ngoài sớm một chút, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa ra, đang muốn đi ra ngoài, dưới chân đột nhiên bị người ta vướng một cái, Tô Mê “Ping” một tiếng, hung hăng ngã sấp xuống.
Bụng nhỏ đụng vào ngạch cửa cao cao, cái mũi đụng vào mặt đất đầy bụi ngoài cửa, trực tiếp ngã tới chảy máu.
“Một tiện tì nho nhỏ, cái giá cũng lớn như vậy, đến mắt cũng nhỏ, thật là tồn tại cũng vô dụng.”
Phía sau truyền đến âm thanh mỉa mai châm chọc của Thúy Vân, Tô Mê chỉ cảm thấy cẳng chân ăn một cái đá, đã bị nàng ta đá ra cửa, ngay sau đó cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Tô Mê hung hăng nheo mắt, đang muốn lấy tay lau máu trên mũi, đột nhiên dừng một chút, để máu lưu ở trên mặt đất ngay cửa.
Tô Mê mắt nhìn những nam tôi tớ canh giữ ở cách đó không xa, tìm vị trí có ánh mặt trời quỳ xuống liền ở trong lòng liên hệ với hệ thống: “Chuẩn bị cho ta mười bình tinh dầu.”
“Muốn tinh dầu làm gì?”
Tô Mê lạnh lùng nheo mắt: “Ta muốn Niệm Như Yên thể nghiệm một phen cảm giác bị tất cả nam nhân của Long Hề quốc thượng qua.”
“Ký chủ, loại chuyện thiếu nhi không nên nghe này thỉnh không cần nói ở trước mặt bổn hệ thống.” Hệ thống 059 méo miệng, thần sắc thực không vui.
“Đương nhiên có thể, ngươi chỉ cần dựa theo ta nói mà làm.”
Hệ thống 059 tuy rằng không quá vừa lòng cảm giác bị ký chủ chỉ định, nhưng nó còn muốn xem diễn, tùy tiện xem một chút tinh dầu có bao nhiêu thần kỳ?
“Không được ở trên người nàng ta lưu lại dấu vết, để nàng ta thể nghiệm cái loại cảm giác này là được.” Tô Mê dặn dò nói, nói cho cùng đợi lát nữa còn có một màn đau khổ tình trường cần cô diễn, có chút chứng cứ không thể lưu.
Hệ thống 059 rất là ngạo kiều: “Bổn hệ thống ra trận, cô cứ việc yên tâm.”
……
Bên này hệ thống hành động không lâu sau trong sương phòng liền truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương, chậm rãi diễn biến thành rên rỉ ẩn nhẫn.
Tô Mê ngẩng đầu nhìn nhìn, rồi sau đó lần thứ hai cuối thấp đầu, thành thật quỳ xuống trên mặt đất, máu mũi chảy giàn giụa.
Giây lát, cửa phòng bị mở ra, Thúy Vân thần sắc hoảng loạn lại bạo nộ, một chân đá vào trước ngực Tô Mê: "Tiện nữ nhân ngoan độc, ngươi rốt cuộc hạ dược gì với tiểu thư nhà ta, mau đem giải dược giao ra đây!”
Đừng nhìn Thúy Vân thân hình mỏng manh, võ công lại không dưới Tô Mê lúc trước đâu.
Một cú đá kia vừa sắc bén mà nội lực lại mạnh mẽ, Tô Mê không chịu nổi một kích, mãnh mẽ ho ra một mồm máu tươi: “Khụ khụ, ta sẽ không dùng độc, cũng không hiểu độc, càng không có hạ độc với Niệm Như Yên, ngươi đừng có ở chỗ này oan uổng người khác.”
Thúy Vân nghĩ đến thảm trạng quỷ dị của tiểu thư nhà mình, lại thấy Tô Mê mạnh miệng, tức khắc nổi trận lôi đình, một chân lại một chân dùng sức đá lên người Tô Mê.
Thẳng đến khi ám vệ canh giữ ở chỗ tối nhìn thấy Tô Mê sắp bị Thúy Vân đá chết, nhớ tới Vương gia dặn dò, lập tức hiện thân ra mặt ngăn cản.
Thúy Vân nhận ra ám vệ là người của Dạ Lăng Tuyệt, cho rằng hắn đang bảo hộ Tô Mê, tức giận chửi ầm lên: “Tô Mê cái đồ tiện nhân chết tiệt này còn muốn đem chủ mẫu tương lai của ngươi hại chết, ngươi thế nhưng còn dám giúp đỡ nàng ta, thật là ngu xuẩn!”
Ám vệ khuôn mặt lạnh lùng, vừa định nói cái gì đó, ám vệ của đế quân Phượng Vô Thương phái tới đã tìm tới nơi này.
Mấy người nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Tô Mê hơi thở thoi thóp, cầm lấy đan dược cứu mạng liền cho cô ăn vào.
Thấy Tô Mê sâu kín tỉnh lại, một ám vệ trong đó khàn khàn hỏi: “Cô là Tô Mê?”
Tô Mê thấy bọn họ hình như không có ác ý, nhưng lúc trước có Dạ Lăng Tuyệt ôn nhu lừa gạt, cô lúc này vẫn nổi lên tâm phòng bị.
“Các người là ai?”
"Chủ nhân nhà ta đựơc trưởng môn phái Thanh Thành gửi gắm, để chúng ta tiến đến mang cô ra ngoài.”
Tô Mê vừa nghe có thể đi ra ngoài, lập tức gật đầu thừa nhận thân phận của mình.
Vài tên ám vệ đang muốn đem Tô Mê mang đi, liền thấy Dạ Lăng Tuyệt bước chân vội vàng đuổi tới.
“Đứng lại, nàng ta là nô bộc trong phủ của ta, lúc này lại hạ độc với Vương phi của bổn vương, tội đáng chết, há để các ngươi nói mang đi liền mang đi!”
Dạ Lăng Tuyệt mới vừa ở phòng tiếp khách phát một đống hỏa khí, ám vệ bảo hộ Niệm Như Yên vội vàng tới báo, Dạ Lăng Tuyệt liền vội vàng đuổi lại đây.
Lúc này thấy bọn họ thế nhưng không trải qua sự đồng ý của hắn liền mang người của hắn đi, Dạ Lăng Tuyệt tất nhiên là giận không thể át.
“Vương gia muốn nói gì thì đi tìm Quốc sư, chúng ta đều là ám vệ Đế quân giao cho Quốc sư, chỉ nghe lệnh Quốc sư.”
“Làm càn!” Dạ Lăng Tuyệt lãnh mị mi mắt.
Mà đúng lúc này, Tô Mê cuối cùng hoãn khí mở miệng.
“Vương gia không nên oan uổng loạn người, ta không hiểu độc thuật, đến một sợi lông tơ của Vương phi cũng chưa đụng tới, đã bị nha hoàn đá ra, làm sao có cơ hội hạ độc hại nàng ta?”
~~~~~~