Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 5:




Thời điểm Lục Can tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Lục Quỳnh đang ôm di động ngồi phát ngốc.
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Lục Quỳnh không tốt, Lục Can vội vàng đi tới sờ vào trán đệ đệ.
"Ta không sao, chỉ là có chút lo lắng." Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Can, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to hơi chứa hơi nước, bộ dáng này rõ ràng là đã bị khi dễ, nhưng lại cố nén, không muốn cho ca ca biết.
Tim Lục Can lập tức như bị nhéo một cái, hắn ôm Lục Quỳnh vào trong ngực, ôn hòa hỏi, "Tiểu Quỳnh đang lo lắng cái gì?"
"Là...... Lục Bạch." Lục Quỳnh gian nan nói ra cái tên này, "Ngày đó Lục Bạch cứ như vậy mà đi rồi, ở trong trường học hắn cũng không có bằng hữu, có thể hay không rất đau buồn?"
"Ngươi lo lắng cho hắn làm gì?" Lục Can giúp Lục Quỳnh đắp chăn lên, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn trên di động của hắn, lập tức nhăn mày.
Lục Quỳnh thấy thế liền giấu điện thoại đi, không muốn cho Lục Can xem, trong miệng lại thay Lục Bạch giải thích, "Có lẽ là trùng hợp gặp được. Cẩm Thiên ca là người tốt, có thể là Lục Bạch đang có vấn đề gì đó khó giải quyết."
Nghĩ vậy, Lục Quỳnh giữ chặt tay áo Lục Can, khuyên hắn "Ca, khi nào ngươi đi trường học thì qua xem hắn một chút đi. Dù sao, hắn cũng ở Lục gia nửa năm."
Lục Can nhăn mày, sắc mặt âm trầm, gật đầu.
Lục Quỳnh thiện lương đơn thuần, nên mới có thể cảm thấy Lục Bạch đáng thương. Nhưng mà hắn lại không ngốc. Lục Bạch sẽ không vô duyên vô cớ đi cùng Hạ Cẩm Thiên, hắn cần phải nhanh đi xem Lục Bạch muốn làm cái gì.
Lúc này, Lục Bạch sau khi rời khỏi phòng học, hắn cùng Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên tìm một cơ hội, muốn nói tiếp chuyện cần thỉnh giáo Lục Bạch, "Về giá cả......"
Lục Bạch xua tay, "Không cần."
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy như vậy không được, Lục Bạch đột nhiên dùng bút chì trong tay gõ lên đầu Hạ Cẩm Thiên.
"Học trưởng, đừng có khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu mà."
Ngữ khí của Lục Bạch tràn đầy ý cười, ý cười từ khóe môi đến mặt mày, dường như không có chút u ám nào.
Hạ Cẩm Thiên nhìn, không tự chủ được liền cười theo.
"Cười rộ lên càng soái." Lục Bạch chớp chớp mắt, không đợi Hạ Cẩm Thiên phản ứng, liền kéo ghế dựa vào ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu giảng giải.
"Thật ra từ ngày hôm qua ta đã đại khái đoán được vấn đề của ngươi là ở chỗ nào."
"Cái này rất đơn giản." Bút chì xoay vài vòng trên đầu ngón tay xinh đẹp, Lục Bạch đi thẳng vào vấn đề, tinh tế cấp Hạ Cẩm Thiên giảng giải phương pháp vẽ tranh cùng kỹ xảo.
"《 office building 》 là tác phẩm tương đối dễ để bắt chước. Không theo đuổi ý cảnh, chỉ theo đuổi kỹ xảo, vẫn là rất dễ dàng."
Hạ Cẩm Thiên lấy bút ký ra, muốn đem lời nói trọng điểm của Lục Bạch nhớ kỹ. Kết quả bị Lục Bạch đè lại tay.
"Học trưởng, vẽ tranh không phải học bằng cách nhớ, mà phải cảm thụ."
"......"Đầu ngón tay hơi lạnh ấn trên mu bàn tay Hạ Cẩm Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ da thịt tiếp xúc kia hơi nóng lên.
May mắn là Lục Bạch rất nhanh đã bỏ tay ra.
"Chúng ta nói lại từ đầu." Bỏ bức tranh của Hạ Cẩm Thiên sang một bên, Lục Bạch thay đổi giấy vẽ mới. Đồng thời cầm lấy bút chì ở bên cạnh giảng giải từng chút một cho Hạ Cẩm Thiên.
"《 office building 》bức họa này dùng chính là luật thấu thị cơ bản nhất để tái hiện lại toàn bộ hình ảnh."
"Cái gì là luật thấu thị?"
"Dùng quy luật thị giác để biểu hiện lại hình ảnh —— luật thấu thị"
(Edit: chỗ này mình dịch theo sự tìm hiểu các cơ sở của yếu tố mỹ thuật thôi nên có thể sẽ không sát nghĩa)
"Lấy cái ví dụ đơn giản" Lục Bạch dùng vài nét bút, liền vẽ ra một cái cảnh tượng nhỏ.
Một phòng ngủ bình thường, cửa sổ, một chiếc ghế đặt ở mép giường, một chiếc bàn học, còn có một góc giường đệm.
Đơn giản, lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm giác được sự bình yên, thậm chí khi nhìn lâu, còn làm người muốn đi vào trong bức tranh, nằm trên chiếc giường mới chỉ lộ ra một góc, mơ màng sắp ngủ.
Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc nhìn Lục Bạch.
Lục Bạch cười cười, dùng cán bút gõ gõ giấy vẽ, ý bảo hắn chú ý nghe.
"Luật thấu thị là kỹ xảo cơ bản nhất trong hội họa, từ đó có thể tạo nên rất nhiều kỹ xảo khác nhau. Như bức tranh của ta, coi đây là cơ sở, biểu đạt sự yên lặng cùng bầu không khí thân mật trong nhà, đồng thời cũng có thể làm cảm xúc của ta an tĩnh lại."
"Nhìn thấy không? Mặt bàn, ghế dựa, cửa sổ, đường cong kéo dài ra ngoài, kỳ thật đều biến mất ở cùng một điểm. Đây là điều cơ sở nhất của Luật thấu thị."
Lục Bạch giảng giải ngắn gọn lại rất sinh động. Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, tức khắc liền thông suốt, biết vì sao chính mình làm như thế nào cũng đều vẽ không được.
"Vậy làm như thế nào để tìm được góc độ?"
"Rất đơn giản, đặt bút chì ở giữa ngón cái và ngón trỏ, bảo trì khoảng cách một bàn tay. Hiện tại đem nó đặt chuẩn, để phần thân bút chì song song với đường mà ngươi định vẽ. Cánh tay từ từ di chuyển đến gần vải vẽ tranh, bảo trì góc độ ổn định, sau đó vẽ ra góc độ của bút chì."
Thì ra là vậy! Hạ Cẩm Thiên đang muốn nói để ta thử xem, thì nghe thấy tiếng chuông tan học truyền đến. Bất tri bất giác, tiết học buổi chiều đã kết thúc, đã đến giờ ăn cơm chiều.
Vì thế Hạ Cẩm Thiên quay ra nói với Lục Bạch, "Làm phiền ngươi cả buổi chiều, ta mời ngươi ăn cơm!"
"Được a!" Lục Bạch cũng không từ chối, hai người thu dọn dụng cụ vẽ tranh, sau đó liền cùng nhau rời khỏi trường học.
Hạ Cẩm Thiên cố ý chọn một tiệm cơm ngon ở gần trường học.
Hai người ngồi xuống, Lục Bạch cũng không ngượng ngùng, cầm thực đơn chọn hai món mà mình thích ăn. Hạ Cẩm Thiên lại chọn thêm hai món nữa, trong lúc đợi cơm mang lên, hai người ngồi nói chuyện phiếm.
Ngoài dự kiến của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch cũng không phải mặt dày mày dạn, không học vấn không nghề nghiệp như trong lời đồn, thậm chí ưu tú hơn rất nhiều so với con cháu thế gia mà hắn đã từng gặp.
Lời nói chân thành, ngôn ngữ cử chỉ thích hợp, săn sóc nhưng có chừng mực, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Người này, hoàn toàn khác biệt so với lời đồn. Cũng hoàn toàn khác với hình tượng mà chính mình đã từng nhìn thấy. Hạ Cẩm Thiên thậm chí có ảo giác, chính mình đã từng thấy một Lục Bạch tự ti, âm trầm, tất cả đều là ảo giác của hắn sau khi nghe tin đồn nhảm nhí mà tự tạo nên.
Hạ Cẩm Thiên nhất thời tràn ngập tò mò đối với Lục Bạch, nhưng ngại rằng quan hệ hai người không thân cận, liền đè ở đáy lòng.
Vừa khéo, bên ngoài có hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, một người có thể là đã uống say, thanh âm rất to, truyền tới trong phòng.
"Ta nói, cái tên Lục Bạch năm hai kia, dán Lục tam thiếu không bỏ, thuốc cao bôi trên da chó, quả thực là quá nham hiểm."
"Ngươi nói nhỏ chút, còn đang ở bên ngoài đó!" Người đi cùng cũng đã uống say, nhưng rõ ràng càng cẩn thận hơn một chút. Đáng tiếc sự cẩn thận này, ở trước mặt một người đang nóng lòng muốn phát tiết, căn bản là không có tác dụng. Càng khuyên hắn, hắn càng muốn nói to ra, mắng cũng càng thêm khó nghe.
"Bên ngoài thì sao, có cái gì mà ta không dám nói!"
"Lục Bạch, chính là đồ ngu ngốc! Lưu manh! Rác rưởi!"
"Ta nếu là có mặt ở đó liền đánh chết hắn."
"Quá nham hiểm......"
"Mẹ nó, ngươi biết vì sao Lục Quỳnh lại vào bệnh viện không? Chính là do hắn gây ra!"
"Ngọa tào! Thật hay giả?" Người bạn cũng bị cái tin tức này làm cho hoảng sợ. Lục Quỳnh chính là bảo bối của Lục gia, nếu thật sự là Lục Bạch đã làm gì hắn thì tại sao lại có thể còn đứng được ở nơi này?
Ba huynh đệ Lục gia, ai cũng không phải người chết a!
"Tại sao không phải là thật? Chính là bởi vì Lục Quỳnh bệnh nặng nằm viện, nên mới không có ai đi chỉnh đốn Lục Bạch!"
"Quá ghê tởm." Người nọ sắp nôn ra, ngữ khí hàm hồ, "Lục Quỳnh là người tốt, chúng ta đều chỉ có thể trộm thích hắn, sợ làm bẩn nam thần. Còn cái vương bát đản này......"
Hai người làm ra động tĩnh không nhỏ, lại đứng ở cửa phòng của hai người Lục Bạch.
Lục Bạch cùng Hạ Cẩm Thiên đều nghe được rõ ràng, không khí trong phòng cũng trở nên xấu hổ.
Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, muốn mở miệng an ủi Lục Bạch. Tai nghe thấy cũng không hẳn là thật, Hạ Cẩm Thiên cũng không căn cứ vào lời đồn đãi mà phán đoán một sự kiện, chỉ nhìn chân tướng. Nhưng hắn lo lắng Lục Bạch sẽ thấy khổ sở trong lòng.
Lục Bạch lại không nói một tiếng mà đứng lên.
"Cho ngươi xem cái này rất thú vị." Sau đó hắn đột nhiên mở cửa phòng ra.
"Nói chuyện rất vui vẻ?"
Lục Bạch nói nhẹ nhàng, nhưng hai người ở bên ngoài nghe thấy thì lập tức sắc mặt đều trở nên khó coi.
Nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt gặp, uống rượu say đều đã tỉnh một nửa. Nhưng lại nghĩ, hắn làm gì mà phải sợ Lục Bạch, liền dữ tợn mà nhìn thẳng vào Lục Bạch, mắng, "Tiểu nhân đê tiện."
Nhưng còn chưa nói xong, Lục Bạch đã cầm ấm trà dự phòng ở bên cạnh rót xuống đỉnh đầu hắn.
"Lục Bạch, ngươi điên à!" Người bạn ở bên cạnh cũng không nhịn được. Hắn đột nhiên đẩy Lục Bạch một cái, liền lao vào đánh nhau.
Nhưng động tác của Lục Bạch càng nhanh hơn, hắn nhấc chân đá vào bụng nhỏ của người nọ, đột nhiên bùng nổ lực lượng thế mà đá người đi ra tận hai mét.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Có người phục vụ nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh tới, Hạ Cẩm Thiên thấy tình huống không đúng lắm, cũng đi từ trong phòng ra, nắm lấy cánh tay của Lục Bạch.
"Hiện tại đang là ở bên ngoài." Hạ Cẩm Thiên trầm giọng nói.
Lục Bạch "Ừ" một tiếng, không có tiếp tục. Hai người kia còn muốn xông lên. Lại bị ánh mắt hung ác của Lục Bạch dọa sợ, giống như đang bị một con sói nhìn thẳng.
"Biết vì sao ta lại đánh ngươi không?"
Hai người không nói chuyện.
Lục Bạch đơn giản nói ra những gì mà bọn họ đang nghĩ, "Cho rằng chính mình đã nói xấu ta cho nên ta thẹn quá thành giận?"
Hai người không nói, nhưng biểu tình lại có thể nói lên tất cả.
"Sai rồi. Chỉ là bởi vì ngươi đem ta và Lục gia đặt vào chung với nhau."
"Nhớ kỹ, từ nay về sau, đừng đem mấy thứ của Lục gia dính lên trên người ta, nếu không ta nghe thấy một lần, liền đánh ngươi một lần."
Nói xong, Lục Bạch bỏ tay Hạ Cẩm Thiên ra rồi lập tức đi xuống lầu.
Hạ Cẩm Thiên vội vàng tính tiền, đơn giản giải quyết tốt hậu quả, liền đuổi theo. Hắn vẫn cảm thấy vừa rồi thần sắc của Lục Bạch không thích hợp lắm, trong lòng vô cùng lo lắng. Động tác cũng càng nhanh.
Nhưng ngoài dự đoán, Lục Bạch chưa có đi xa, ngược lại ngồi ở bên cạnh bồn hoa nhìn hắn.
Bởi vì vừa rồi đánh nhau, cúc áo sơmi của Lục Bạch bị cởi ra hai hàng đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh. Hắn nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, đèn đường chiếu vào đáy mắt, giống như đang chức muôn vàn tia sáng.
Lục Bạch ngồi một mình tại đây, không khỏi có chút tịch mịch.
"Ngươi......" Hạ Cẩm Thiên muốn hỏi hắn vì sao lại đột nhiên đánh nhau.
Nhưng mà Lục Bạch lại ngữ nhẹ nhàng đánh gãy lời hắn định nói, "Ngươi không hiếu kỳ về chuyện bọn họ vừa nói hay sao?"
"Chuyện Lục Quỳnh sinh bệnh sao?"
"Phải." Lục Bạch gật đầu, "Hạ Cẩm Thiên, ta nói cho ngươi một bí mật được không?"
Lục Bạch dùng loại ngữ khí thiên chân vô ta, đắc ý nói, "Bọn họ nói không sai, là ta đã dọa Lục Quỳnh làm cho hắn phải vào bệnh viện."
Hắn dùng ánh mắt khiêu khích gần như là mạo phạm nhìn Hạ Cẩm Thiên, như muốn xé xuống mối quan hệ giữa hai người.
Hạ Cẩm Thiên không nói chuyện. Hắn xem nhẹ sự gay gắt từ Lục Bạch, chỉ là đơn thuần chờ đợi lời giải thích.
Bình tĩnh như vậy, cuối cùng cũng làm Lục Bạch thu lại ý cười. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng lần nữa, thanh âm rất nhẹ, "Ta chỉ là muốn biết, chẳng qua chỉ khác nhau một chữ, vì sao các ngươi đều thích Lục Quỳnh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.