Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 18: Tà mị điên cuồng




Lâm Thu im lặng đối mặt với con rắn này.
Giờ phút này, chân của nàng cách mặt đất ước chừng khoảng một thước, như bị gió quấn lấy,hay bị một lực lượng không nhìn thấy được lôi kéo lướt về phía trước. Gió thổi mái tóc nàng rối loạn, vài sợi tóc vướng lung tung mất trật tự trên mặt, toàn bộ thần sắc khí chất trên người cũng lộ ra một cảm giác vô cùng quỷ dị.
Huyết xà run run thoáng một phát, đầu cách xa nàng không ít.
" Không phải! " Lâm Thu nóng nảy, " Ta không có âm mưu bậy bạ mà, ngươi mới là tên nghĩ bậy bạ còn gì...! Ngươi còn lo ta làm gì ngươi sao?! "
Huyết xà nhìn nàng càng sâu kín, tốc độ cũng chậm xuống.
Lâm Thu có dự cảm không ổn—— thằng này giống như định đạp nàng xuống xe ghê.
Quả nhiên, thân thể bỗng dưng bị thả lỏng, con huyết xà đang quấn trên người bỗng nhiên " xoạt " một tiếng, trực tiếp thả lỏng thân ném nàng ra! Nếu không phải nàng kịp thời bám lấy thân rắn, toàn bộ cơ thể không chừng đã rơi thẳng tắp xuống mặt đất rồi!
" Này! Ngươi không thể bội tình bạc nghĩa như vậy...! " Lâm Thu phát ra âm thanh gào thét, tức giận không cam lòng.
" Híz-khà-zzz——" Tế Uyên phát ra tiếng hút không khí như bị đau răng.
Con huyết xà điên cuồng vặn vẹo thân thể to lớn, muốn vứt bỏ Lâm Thu đang bám trên người nó cục keo dán da trâu.
Lâm Thu liều chết bám lấy cái thân tròn của huyết xà như chơi kéo co, hai cái chân mảnh khảnh đang bị quăng quật cao thấp như bay múa trong gió, nhưng mới được vài cái liền kiệt lực.
" Ngừng, dừng một chút! " Nàng dùng ngữ khí thương lượng nói với hắn, " Ta có thể không quấn vào ngươi nữa, nhưng ngươi phải đưa ta đến địa phương nào an toàn một chút rồi mới thả ta xuống chứ. "
Huyết xà Tế Uyên: "......" Ngươi bỏ đi!
Lâm Thu tốt bụng khuyên bảo: " Ngươi xem, ngươi vừa đoạt ta vào lòng ngực......"
" Bổn tọa không có! " Huyết xà Tế Uyên thốt ra.
Lâm Thu thấy hắn đang thảnh thốt, phối hợp lên án nói: " Hiện tại đã muốn quăng bỏ ta! Nếu ta cứ như vậy trở về, mặt mũi còn để chỗ nào chứ? "
Huyết xà Tế Uyên: "......"
" Chuyện do chính ngươi đã làm, chẳng lẽ không muốn phụ trách sao? " Lâm Thu khóc thút thít, " Ta đã nói rồi, ta sẽ không dây dưa ngươi, chỉ cần ngươi tiễn ta quay về chỗ an toàn...... Ai da, ngươi làm sao có thể làm như thế này vậy! Bắt ta tới đây, lại muốn bỏ ta xuống giữa đường, ngay cả lộ phí cũng không cho ta......"
" Ngừng, " Huyết xà Tế Uyên lạnh lùng nói, " Bổn tọa chưa bao giờ giết nữ nhân, không nên ép ta phá lệ. "
" Vậy được rồi, " Lâm Thu biết nghe lời phải, " Vậy ngươi chậm rãi thả ta xuống đi. "
Huyết xà Tế Uyên thái độ sống không có gì lưu luyến mà ngừng lại sau một ngọn đồi cát nhỏ.
Nó đứng thẳng người dậy, có chút im lặng mà nhìn Lâm Thu nói ra: " Thôi được rồi. Nhìn ngươi cũng thấy tội nghiệp, tựa như những...nữ nhân đã bị bổn tọa vứt bỏ, không làm khó ngươi nữa. Ngươi cứ đợi ở chỗ này, Ngụy Lương tuy nhiên chướng mắt ngươi, nhưng thật sự hắn sẽ không bỏ mặc ngươi đâu, sớm muộn gì cũng tìm tới đây. Bổn tọa phải đi, sau này không gặp lại. "
Lâm Thu tranh thủ một chút thời gian níu kéo cái đuôi của nó: " Ngươi có thể để lại đây một chút mùi và vân vân gì đó không, để đám Ma tộc đi ngang qua đây nể mặt không ăn sống ta? "
Huyết xà Tế Uyên mặt mũi tràn đầy im lặng: " Ngươi nhắm mắt lại, đừng nhìn lén. "
Lâm Thu lấy tay che mặt, vụng trộm liếc liếc qua khe hở ngón tay nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cái con rắn này nhếch cái đuôi lên, như con chó nhỏ đi tè ở chỗ cột điện vậy, để lại bên người nàng một ít vết bẩn mà một lời khó nói hết.
Lâm Thu: "......" Quả nhiên, tà mị điên cuồng và vân vân đều là lừa gạt người! Những thứ nam nhân bí mật thế này, một người lại một người càng giống con thú cảnh trong nhà hơn!
" Ngươi, nữ nhân Nhân tộc này quả nhiên thật kì quái. " Huyết xà Tế Uyên lui lại mấy bước, cẩn thận đánh giá nàng, " Tuy ngươi ngấp nghé sắc đẹp của bổn tọa, làm bổn tọa rất không thoải mái, nhưng chẳng biết tại sao, bổn tọa lại cảm thấy trên người của ngươi có một cái mùi rất ư là thân thiết, hơi giống mùi mẫu thân của bổn toạ lúc trước. "
Lâm Thu: "......" Ta xem ngươi thành đối tượng yêu đương, ngươi lại muốn làm con của ta.
" Ơ! " Huyết xà Tế Uyên đột nhiên kinh hô lên một tiếng nho nhỏ, một cơn rùng mình thoáng một phát dọc theo thân thể, cười quái dị nói, " Ngụy Lương thật bản lãnh! "
Ngụy Lương? Chắc là bên kia đã giải quyết xong?
Huyết xà Tế Uyên ngạo kiều mà nghiêng nghiêng đầu, " Bổn tọa đi đây! "
Nó " xoạt" một phát trượt vào trong lòng đất, đi vô cùng dứt khoát.
Lâm Thu im lặng nhìn lên trời.
Ông trời ơi..., nàng đến cùng đã cầm được cái kịch bản hiếm hoi gì thế này?!
Đại sư huynh đáng lẽ chết nhưng lại được hồi sinh không hiểu sao lại thống hận nàng, nam chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục mỗi ngày đều muốn ăn nàng, mà đại nhân vật phản diện tà mị điên cuồng nghiêng nước nghiêng thành, đã ngậm nàng vào trong mồm rồi còn muốn làm nhi tử của nàng? Quả nhiên, làm nữ xứng còn không xứng có được nhân vật phải diện thô bạo mà.
Ngoại trừ nữ chủ Liễu Thanh Âm vẫn chán ghé mình giống y như nội dung trong sách, quan hệ với tất cả người khác thật đúng là loạn thành tổ ong vò vẽ.
Nàng nhích người cách cái đống vết bẩn không rõ kia xa xa một chút, ôm đầu gối, đáng thương vô cùng mà ngồi xổm trong gió.
......
......
Bên kia, Ngụy Lương phát hiện Lâm Thu bị bắt đi, trên người tức khắc bộc phát ra hàn ý kinh thiên.
Chỉ trong một hơi thở, toàn bộ lửa ma đang bốc cháy trên người nghĩa ma vô thanh vô tức mà tắt lịm.
Lại qua một hơi thở nữa, con nghĩa ma kim cương đỉnh thiên lập địa kia, bắt đầu đông lạnh từ dưới chân lên, cơ hồ là ngay lập tức liền đông lạnh tới trên đầu.
"Xôn xao —— sát ——"
Nghĩa ma vỡ thành hạt băng đầy trời. Con ngươi Tế Uyên co chặt, mũi chân khinh khinh xảo xảo mà đứng trên đầu vai rách nát của nghĩa ma một chút, thân thể giống một con bướm đỏ thẫm bay lên, loé sáng hai cái liền biến mất ở trong tầm nhìn.
Ngụy Lương cũng không đuổi theo, hắn khoanh tay lướt trở về mặt đất, hạt băng ở phía sau hắn nổ tung, phảng phất như một đóa pháo hoa băng sáng lạn. Hắn cũng không quay đầu lại, tay áo rộng phất một cái, lập tức lướt về phương hướng Lâm Thu biến mất.
Mộ Dung Xuân ngơ ngác nhìn một màn ngay trước mắt này, chấn động đến nói không nên lời.
Khi nào, kiếm ý của sư tôn lại có thể so sánh được với "ý" của ma tu?! Là...... vừa mới đột phá sao?! Sư tôn lại đột phá?!
Khi hắn đang sững sờ m, chỉ thấy phi kiếm bị Ngụy Lương quên đi lâu ngày từ trên mặt đất bắn lên tới, anh anh kêu lên, chỉ về hướng Liễu Thanh Âm biến mất.
Mộ Dung Xuân không cần nghĩ ngợi lướt lên thân kiếm, phi kiếm nhẹ nhàng nhoáng lên, hóa thành một chút ánh sáng mỏng manh biến mất ở phía chân trời.
Huyết xà bắt Liễu Thanh Âm đi thì tận lực dốc sức hơn nhiều.
Nó cuốn nàng ta, nhanh như điện chớp lược lướt về hướng Nam của Thiên Kỳ Giam.
Một khi lướt qua khỏi lãnh địa của Thiên Kỳ Giam, phần kế tiếp chính là lãnh địa của Ma tộc, cho dù Ngụy Lương là một cao thủ tuyệt thế như vậy cũng sẽ không tùy tiện đặt chân.
Mộ Dung Xuân thúc tu vi lên tới cực hạn, lòng nóng như lửa đốt đuổi theo về hướng Nam, càng đuổi, tâm càng trầm xuống.
Thực hiển nhiên, mục đích từ lúc bắt đầu của Tế Uyên là Liễu Thanh Âm chứ không phải Lâm Thu. Đồng thời bắt đi cả hai người các nàng, một phương diện là để thỏa mãn thú vui chơi ác của hắn, phương diện khác chính là điệu hổ ly sơn —— Tế Uyên biết rõ lấy tính tình của tên Ngụy Lương kia, nhất định sẽ cố ý tránh sự đem phe trong thiên hạ mà không chọn Liễu Thanh Âm.
Mộ Dung Xuân đang nôn nóng, bỗng nhiên cảm giác kiếm dưới chân hơi hơi hạ xuống, giống như muốn thoát khỏi hắn.
Tâm niệm hắn vừa động, trở tay triệu ra bội kiếm của bản thân, giơ chân bước ngang qua m.
Liền thấy phi kiếm của Ngụy Lương chợt bốc cháy lên một tầng ánh sáng bạc, thân kiếm khẽ run lên, lấy một loại tốc độ gần như đâm thủng cả hư không, trong khoảnh khắc liền mất hút khỏi tầm nhìn.
Mộ Dung Xuân toàn lực đuổi theo.
Phía sau đám Ma tộc tụ tập càng ngày càng nhiều, nhưng hắn đã mất đi suy nghĩ phải làm như thế nào để thoát thân, một lòng chỉ nghĩ cứu tiểu sư muội trở về.
Thực mau, ở đường chân trời xuất hiện một dãy núi nguy nga tráng lệ, chạy dài từ phải qua trái, vô biên vô hạn.
Ở phía trước, một toà pháo đài cổ xưa màu xanh nhạt nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Thiên Kỳ Quan, tới rồi!
Đám Ma Tộc đang cuồng cuộn không ngừng từ Thiên Kỳ Quan dũng mãnh tiến vào trung tâm bình nguyên, Mộ Dung Xuân nghe phía sau truyền đến tiếng rít gào vô cùng mãnh liệt, lại nhìn nhìn đại quân Ma tộc phía trước như thủy triều vọt tới, không khỏi âm thầm nắm chặt quyền, trong lòng nổi lên một tia anh khí lừng lẫy.
Hôm nay, rất có thể sẽ tử vì đạo.
Bỗng nhiên, ánh mắt của đại kiếm tiên hơi ngưng, bình tĩnh nhìn thẳng bên trái phía trước, nơi đang bùng lên một mảng kiếm quang.
Một người mặc áo trắng một tay nắm hàn kiếm, một tay kia ôm lấy Liễu Thanh Âm, mỗi nhát kiếm chém ra liền có hào quang sáng trắng bạc hình quạt đẩy ra, trong khoảnh khắc chạm vào, hào quanh xanh lá của Ma tộc liền tan thành tro bụi.
"Sư, sư tôn?" Trong lòng Mộ Dung Xuân vui mừng, vội vàng lướt xuống.
Tới gần rồi mới phát hiện nam tử mặc áo trắng kia cũng không phải sư tôn Ngụy Lương, mà là đại sư huynh Tần Vân Hề.
"Đại sư huynh!" Mộ Dung Xuân không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lướt vào trong trận, thay Tần Vân Hề ngăn trở công kích từ phía sau lưng.
"Mang nàng đi, ta cản phía sau." Thanh âm thanh lãnh trầm thấp của Tần Vân Hề vang lên, chân thật đáng tin.
Trong nháy mắt, Mộ Dung Xuân lại có loại ảo giác, cho rằng người cùng mình đang sóng vai chiến đấu là sư tôn.
Cũng thanh lãnh, cũng trấn định, cũng làm người an tâm.
Mộ Dung Xuân nắm chuôi kiếm thật mạnh, thầm nghĩ, ' hôm nay nếu có thể sống sót, nhất định phải khổ tâm tu luyện, để được giống như sư huynh cùng sư tôn, trở thành người đáng tin cậy! '
Khi tiếp nhận thân hình mềm mại như nước của Liễu Thanh Âm, Mộ Dung Xuân bỗng nhiên cảm thấy tâm tĩnh như nước.
Hắn phát hiện mình cùng Liễu sư muội kỳ thật một chút cũng không hợp, nàng ta nên cùng người như đại sư huynh ở bên nhau.
Ba người vừa đánh vừa lui, mà Ma tộc cũng càng bu càng đông.
......
Khi ba người Tần Vân Hề, Mộ Dung Xuân cùng Liễu Thanh Âm thành công gặp nhau, Ngụy Lương cũng vừa lúc tìm được Lâm Thu.
Nàng nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, chật vật ngồi ở một cái đồi cát nhỏ bên dưới.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo như đóng băng vạn năm của Ngụy Lương kia, thần sắc nhanh chóng biến ảo kịch liệt.
Cuối cùng, mặt mày hắn nhàn nhạt, đi về hướng Lâm Thu, ngưng thần đánh giá một phen.
"Không có việc gì chứ?" Hắn hỏi.
Lâm Thu nhìn về phía hắn ngọt ngào cười.
Ngụy Lương cúi người, bóng dáng cao lớn như muốn hoá thành thực chất, nặng nề áp xuống trên người Lâm Thu.
Ánh mắt hắn vô cùng nguy hiểm: "Ta chọn ngươi rồi, ngươi tính chết như thế nào đây."
Lâm Thu ngẩn ra m, bỗng nhiên nhớ tới mình vì muốn chừa chút mặt mũi cho bản thân mà vừa rồi hô lên câu "Ngươi dám chọn ta ta liền chết cho ngươi xem".
Nàng lại sửng sốt một chút.
Ngụy Lương không đi cứu nữ chủ, mà là tìm nàng? Này......
"Hử?" Ngụy Lương lại kề sát vào chút, hơi thở lạnh lẽo nhào vào trán Lâm Thu, tiếng nói trầm thấp ám ách, "Chết như thế nào?"
Lâm Thu cảm thấy giờ phút này Ngụy Lương thật giống một ngọn núi lửa bị đóng băng lâu năm giờ đang sắp phun trào bất cứ lúc nào.
Nàng lại lúng túng thêm, chột dạ mà giương mắt nhìn hắn một chút, thấp giọng biện giải nói: "Ta chỉ là muốn chừa cho mình một chút thể diện, cũng tìm giùm ngươi một cái bậc thang, nên lúc nãy mới cố ý nói như vậy."
Ngụy Lương hung hăng cười một cái, hắn vươn một bàn tay, bỗng dưng kiềm chặt cằm của nàng.
Khuôn mặt tuấn tú như băng thanh ngọc trác tiến đến bên tai nàng, nam nhân này gằn giọng, khàn khàn hung ác phun ra hai chữ cho nàng.
Lâm Thu cực chậm cực chậm mà hít ngược một ngụm khí lạnh thật lớn.
Nàng khó có thể tin, quay đầu lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn Ngụy Lương.
Chỉ thấy một góc đôi môi mỏng kia gợi lên nửa mang tính xâm lược, nửa lại mười phần ý cười, ánh mắt hắn sáng quắc, giống như sói đang nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Thu: "......??!!"
Nàng vừa rồi, thật sự thật sự không có nghe lầm sao?
Hai chữ kia, thật sự là từ trong miệng Ngụy Lương nhảy ra sao?
Tên Ngụy Lương là hàng giả đi!
Không phải là Tế Uyên đổi ý, giả thành Ngụy Lương tới trêu đùa nàng?!
Ngay cả Tế Uyên, một tên cuồng ma phóng đãng, khốn khiếp đến như vậy, cũng chưa từng trắng trợn nói với Liễu Thanh Âm cái loại lời nói này a a a ——
Ngụy Lương lại cười cười, vươn bàn tay to bắt được bả vai nàng, đem nàng xách lên, sau đó có thể nói là ôn nhu mà vén vén mớ tóc rối đang dừng trên khuôn mặt nàng ra sau lỗ tai, ngón tay vừa cố ý vừa vô tình, nhẹ nhàng cọ qua vành tai nàng.
Lâm Thu: "......"
Da đầu tê dại!
Muốn mệnh nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.