Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 339: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 11




Edit: Tinh Niệm
Đưa Tô Yên đến trước mặt căn phòng cô thuê.
Sau đó mới rời đi.
Tô Yên không phải ngày nào cũng dạy Kỷ Tinh Vũ.
Mỗi tuần ba ngày, mỗi lần học 2 tiếng.
Hôm nay là buổi dạy thứ ba.
Dựa theo đạo lý, ba ngày tiếp theo sẽ không gặp Kỷ Tinh Vũ.
Nhưng là, ở ngày thứ ba.
Sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của Kỷ Tinh Vũ.
Lúc tiếp điện thoại, Tô Yên mới vừa tỉnh.
Thế cho nên lúc nói chuyện thanh âm mềm nhẹ, có điểm ngốc.
"Alo?"
Điện thoại đầu kia lại rất sốt ruột.
"Cô giáo, kẹo sữa lần trước cô còn hay không?"
"Hả?"
Tô Yên nghi hoặc.
Kỷ Tinh Vũ khẩu khí càng ngày càng sốt ruột
"Cô giáo, tôi đã cho tài xế đến dưới lầu nhà cô, muốn mời cô tới một chuyến, còn có, mang theo kẹo sữa cho anh trai của tôi."
Tô Yên nghe được Kỷ Tinh Vũ nhắc tới Kỷ Diễn, cô rốt cuộc thanh tỉnh chút.
Sau đó lên tiếng
"Được"
Sau đó, mặc quần áo, rời giường.
Rửa mặt đơn giản, đi ra ngoài cửa, phát hiện một chiếc xe Audi màu đen dừng ở đó.
Cô mở cửa xe ngồi vào.
Hai mươi phút sau, lại lần nữa xuất hiện ở chỗ biệt thự kia.
Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn Tô Yên từ trên xe đi xuống.
Trong mắt hiện lên vui mừng, đi đến trước mặt Tô Yên, dò hỏi
"Cô giáo, mang kẹo đến không?"
Tô Yên lấy từ trong túi xách ra một viên kẹo sữa dâu tây.
"Cái này?"
Kỷ Tinh Vũ nhìn đến kẹo viên, mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, duỗi tay nhận lấy viên kẹo kia, xoay người vội vã đi vào biệt thự.
Tô Yên cũng đi theo vào ở phía sau.
Kỷ Tinh Vũ đi đến căn phòng kia, đến gần mép giường.
Kỷ Diễn đang lâm vào ngủ say.
Hắn tay chân nhẹ nhàng, chậm rãi đem viên kẹo sữa dâu tây để bên cạnh gối đầu Kỷ Diễn.
Thở mạnh cũng không dám, sau đó lại chậm rãi dạo bước đi ra ngoài.
Cho đến lúc Kỷ Tinh Vũ đi đến phòng khách, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ Trương đứng ở cạnh cửa, từ sau khi Tô Yên đi vào, lực chú ý của ông vẫn luôn ở trên người cô.
Lại không tiến lên nói chuyện.
Tô Yên ra tiếng dò hỏi
"Kỷ Diễn làm sao vậy?"
Kỷ Tinh Vũ túm túm áo sơ mi, đặt mông ngồi ở trên sô pha
Trên mặt biểu tình có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.
Hắn gãi gãi đầu
"Buổi sáng, tôi muốn đi vào cùng anh ấy nói chuyện, tối qua anh ấy dùng thuốc an thần cho nên vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc tôi đi ra, nhìn đến bên cạnh gối đầu có viên kẹo, nó đã nằm đấy 3 ngày, tôi cho rằng anh ấy không muốn ăn, liền lấy ăn luôn."
Kỷ Diễn từ trước đến nay đều không thích ăn đồ ngọt, lại bởi vì phải dùng thuốc trong thời gian dài, cho nên khẩu vị có chút thanh đạm.
Hắn nhìn viên kẹo đường vẫn luôn ở trên đầu giường, còn tưởng rằng anh trai không thích, liền thuận tay cầm lấy ăn.
Làm sao biết, hắn mới ăn xong, Kỷ Diễn liền tỉnh.
Việc đầu tiên hắn làm không phải cùng Kỷ Tinh Vũ chào hỏi, mà là tay theo bản năng sờ bên cạnh gối đầu.
Khi nhìn động tác kia của anh trai, Kỷ Tinh Vũ theo trực giác liền cảm thấy không tốt.
Nhưng rất kỳ quái, Kỷ Diễn chỉ là dừng một chút, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi trên giường phát ngốc.
khuôn mặt tái nhợt, mặc bệnh phục, đôi mắt buông xuống, mang theo cảm giác ốm yếu.
Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc,sau đó, bác sĩ Trương một đường chạy chậm vào.
Sau đó cùng Kỷ Diễn nói nói mấy câu, cho hắn uống thuốc an thần, liền ngủ.
Kỷ Diễn vừa ngủ, bác sĩ Trương liền vẻ mặt ngưng trọng bắt buộc chính mình đi tìm bằng được viên kẹo giống như đúc viên lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.