Edit: Qing Yun
Tiết trời vào tháng sáu, thời tiết khô nóng, ngồi trong phòng học cũng có thể nghe thấy tiếng ve ồn ào náo động ngoài kia, ồn ào đến mức khiến lòng người phiền não, quạt trần trên đỉnh đầu quay phần phật, chút gió phe phẩy trong không khí cũng bị nhiệt độ ngoài trời nung nóng.
Là thời gian thi đại học, trong trường học vô cùng an tĩnh, các phụ huynh tụ tập đông đúc bên ngoài trường thi, mọi người nâng cao ô che ánh mặt trời nắng chói, cho đến khi tiếng chuông vang lên, học sinh đổ xô ra ngoài cổng, các phụ huynh lập tức xôn xao lên.
"Ở đây, ở đây..."
"Thi có tốt không? Mà thôi, thi được hay không cũng không sao, chúng ta về nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ đến thành tích đâu!"
"Con vất vả rồi, mau đến đây, mẹ mua nước ô mai cho con đấy, vẫn còn lạnh, mau uống đi."
Các thí sinh vừa ra ngoài lập tức bị phụ huynh vây quanh, hỏi han ân cần.
Việt Khê chen chân đi len ra khỏi dòng người, thở ra một hơi thật dài.
Triệu Lộ hỏi: "Việt Khê, cậu thi thế nào?"
Việt Khê thật thà trả lời: "Dù sao có thể làm tớ đều làm hết, cũng nghe lời các cậu, dù không làm được cũng không bỏ trống... Tớ làm hết sức rồi, còn lại thì tùy vào ông trời thôi. Các cậu thì sao, thi có tốt không?"
Cô là hỏi Triệu Lộ, Từ Vi và Hàn Húc, Hà Kiến Nhất mới học lớp mười một, cậu ta khá thông minh, không biết mượn được cái xe đạp điện ở đâu, cậu ta đặt một cái rương ở sau xe, bên trong đều là kem và đồ uống, bây giờ đang đứng ngay ngoài cổng trường để bán, còn buôn bán khá tốt nữa.
"Hôm nay nóng quá, tôi vẫn luôn đứng dưới gốc cây thế mà mồ hôi còn nhễ nhại..." Hà Kiến Nhất lau mồ hôi trên mặt, lây kem trong thùng ra đưa cho bọn họ, vui vẻ nói: "Số kem này căn bản là không đủ bán, mấy cái này là cố ý để lại cho mọi người đấy!"
Chuyện buôn bán này là Hàn Húc kiến nghị với cậu ta, cậu ta muốn mua đồ nhưng không có tiền, Hàn Húc bèn nghĩ cách cho cậu ta, chỉ hai ngày ngắn ngủi cũng kiếm lời được vài trăm.
Việt Khê không thích ăn kem, cảm thấy vị quá ngọt, cô thích ăn đá bào hơn, cảm giác đá lạnh tan trên đầu lưỡi kia thật sự rất tuyệt.
"Ba mẹ tớ đặt bàn ăn ở nhà hàng Trạng Nguyên rồi, đã gọi đồ ăn lên, chúng ta đến đó ăn cơm đi." Triệu Lộ đề nghị, ba mẹ cô vẫn luôn chờ ở trong xe, họ đã đặt chỗ ở nhà hàng Trạng Nguyên từ sớm rồi.
Khoảng thời gian này, nhà hàng Trạng Nguyên buôn bán rất tốt, nhà ai có con đi thi cũng hy vọng có được thành tích tốt, nhà hàng Trạng Nguyên lại có cái tên như vậy nên rất nhiều phụ huynh đều muốn đến đây ăn.
Nghe vậy, Từ Vi cũng kinh ngạc nói: "Ba mẹ tớ cũng đặt bàn ở nhà hàng Trạng Nguyên..."
Chuyện này quả thật là trùng hợp, hai nhà bèn đặt luôn một bàn lớn, cả hai nhà cùng ăn mừng cũng tốt.
"Đầu tiên, chúc mừng các con đều thi xong đại học, dù thi tốt hay không thì đây cũng là chuyện đáng chúc mừng. Thi đại học xong rồi thì đồng nghĩa với việc các con đã là người trưởng thành, phải biết chịu trách nhiệm, đặc biệt là mấy bạn nam..." Ba Triệu cầm chén rượu cười tủm tỉm nói mấy câu, ngữ khí hài hước, không khí lập tức trở nên sôi động.
"Được rồi, bắt đầu ăn đi, các cháu không cần khách khí, cứ ăn thoải mái cho chú, chú có tiền!"
Triệu Lộ ngồi bên cạnh Việt Khê, vừa ăn vừa nói chuyện: "Lớp trưởng nói muốn đi du lịch sau khi thi đại học xong, nơi đến cũng đã chọn xong rồi, là một vùng ven biển ở phía nam tỉnh G, nghe nói nơi đó có làng chài nhỏ, phong cảnh rất đẹp... Tớ hỏi Hàn Húc, cậu ấy không muốn đi, nhưng nếu cậu đi thì cậu ấy nhất định sẽ đi theo cậu."
"Đi du lịch?"
"Đúng vậy, vất vả lắm mới tốt nghiệp được, chúng ta có hai tháng để nghỉ ngơi, đương nhiên không thể lãng phí... Việt Khê, cậu cũng đi đi, bạn bè mấy năm, mọi người cùng đi chơi, về sau mỗi người trời nam đất bắc, chưa biết có cơ hội gặp lại hay không."
Việt Khê hơi suy nghĩ, thật ra cô cũng không qua quen thân với các bạn học trong lớp, ngày thường cũng không nói chuyện nhiều, cô hỏi: "Có bao nhiêu người muốn đi?"
"Lớp có 35 người, ngoài cậu và Hàn Húc ra thì ai cũng muốn đi cả... Chủ nhiệm lớp và mấy thầy cô bộ môn cũng đi, tớ quyết định lần này đi chơi sẽ mang máy ảnh của ba tớ đi, chụp nhiều ảnh để làm kỷ niệm." Triệu Lộ rất hào hứng với chuyến đi này.
"Nếu mọi người đều đi thì tớ cũng đi vậy." Thật ra Việt Khê cảm thấy đi hay không cũng được, tuy nhiên đây là lần du lịch cuối cùng với các bạn cùng lớp cấp ba, nên cô cũng không định từ chối.
Chủ yếu là khi nghe thấy Triệu Lộ nói về chuyến đi này, trong lòng cô lại có dự cảm có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Khả năng chuyến du lịch này sẽ gặp được chuyện gì, nhưng dường như chuyện này không quá nguy hiểm. Tóm lại, đi cùng mọi người thì khi xảy ra chuyện cô cũng có thể nhanh chóng giải quyết được.
Nhận được câu trả lời của cô, Triệu Lộ lập tức hô một tiếng, sau đó quay đầu nói với Hàn Húc: "Hàn Húc, Việt Khê nói cậu ấy cũng muốn đi du lịch cùng mọi người, cậu xác định mình sẽ không đi sao?"
Hàn Húc thản nhiên nhìn cô ấy một cái, sau đó hỏi Việt Khê: "Sư phụ muốn đi à?"
Việt Khê nói: "Dù sao cũng là lần cuối cùng mọi người đi chơi với nhau nên đi cũng được."
Hàn Húc à một tiếng, nói: "...Vậy tôi cũng đi, dù sao thì thi đại học xong rồi, tạm thời tôi không bận việc gì hết."
Người lớn nghe được bọn họ nói chuyện, mẹ Từ cười nói: "Đi du lịch à... Ý tưởng này không tồi, chờ khi sau này các con lớn tuổi, khi nhớ lại chuyện này thì sẽ nhận ra nó là hồi ức vô cùng quý giá, đáng để các con nhớ cả đời. Tuy nhiên các con ra ngoài thì phải chú ý an toàn, đặc biệt là con gái... Nhưng mà có Việt Khê và Hàn Húc ở đây, mẹ cũng coi như yên tâm."
Ba mẹ Triệu cũng gật đầu, tán đồng lời nói này.
Triệu Lộ có chút không phục, cô nói: "Việt Khê và Hàn Húc cũng bằng tuổi bọn con thôi mà, sao mọi người lại yên tâm về hai cậu ấy như vậy à?"
Ba Triệu thoáng trầm tư: "Không giống nhau, tuy rằng tuổi bằng nhau nhưng tâm lý thì cách xa nhau, Việt Khê và Hàn Húc trưởng thành hơn các con rất nhiều."
Nhìn từ khí chất, hai người khác mấy người Triệu Lộ rất nhiều, khí chất của hai người có phần giống nhau, trong trầm tĩnh lại có thần bí, khiến cho người ta có cảm giác tin phục. Hơn nữa bọn họ đều từng chứng kiến bản lĩnh của Việt Khê, cho nên bốn phụ huynh đều rất yên tâm.
Bữa cơm này ăn rất lâu, chờ ăn xong đã là 9 giờ tối. Tuy rằng ba mẹ Triệu và ba mẹ Từ mới gặp nhau lần đầu nhưng con cái hai bên lại là bạn tốt, nên quan hệ của bọn họ cũng gần hơn rất nhiều. Lúc đi tính tiền, hai bên cứ mãi giành nhau trả tiền.
"Mọi người không cần đùn đẩy, bữa cơm này để cháu mời đi..." Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi đến, cười nói với bọn họ sau đó quay ra nói với nhân viên: "Đơn của bọn họ tính cho tôi đi."
Nhân viên lập tức nói: "Vâng, giám đốc."
Người đàn ông được gọi là giám đốc xoay người lại, anh nhìn ba Triệu rồi mới nhìn bọn Việt Khê đứng sau ông, sau đó cười nói: "Cháu nhớ hình như năm nay Triệu Lộ học lớp mười hai đúng không? Nếu đúng thì có lẽ là vừa mới thi đại học xong, bữa cơm này để cháu mời, coi như chúc mừng em ấy kết thúc thi đại học."
"Thì ra là Đông Sinh, thằng bé này... Chú nghe ba cháu nói cháu muốn kết hôn?" Ba Triệu nói chuyện với anh ấy, ngữ khí rất quen thuộc, xem ra là người quen.
Triệu Lộ nhỏ giọng nói với Việt Khê: "Anh ấy tên là Đông Sinh, đặt tên như vậy hình như là vì anh ấy sinh ra vào mùa đông... Nhà họ Đông và nhà tớ là hai nhà thân thiết mấy đời, hai bên thường xuyên gặp mặt, chuyện làm ăn cũng có hợp tác."
Nói xong, cô ấy cười ngâm ngâm nhìn Đông Sinh, vui vẻ nói: "Thì ra là anh Đông Sinh sắp phải kết hôn ạ? Em chúc mừng anh trước. Hì, rõ ràng năm ngoái em vẫn luôn nghe bác than thở anh muốn độc thân cả đời, thế mà mới đó anh đã muốn kết hôn rồi."
Mẹ Triệu trừng cô một cái, nói: "Con bé này, đừng có trêu ghẹo anh con."
Đông Sinh không để ý, anh cười nói: "Này không phải duyên phận đến rồi sao, vốn dĩ anh cũng nghĩ cả đời này sẽ không kết hôn, ai biết lại gặp được người kia, anh lại cảm thấy kết hôn cũng không có gì không tốt..."
Nói xong, không biết anh ấy nghĩ đến cái gì, vẻ mặt có chút mơ màng, nhưng ngay lập tức hồi thần, anh ấy nói: "Dù sao nhóc con em nhất định phải đến uống rượu mừng của anh đấy, nhớ dẫn cả bạn học của em đến nữa."
Triệu Lộ cười gật đầu.
Đông Sinh không nói gì với bọn họ nữa, anh nhìn đồng hồ trên tay, có lẽ là có việc gấp, bèn hàn huyên hai ba câu nữa với ba Triệu rồi nhanh chóng rời đi.
Khi anh ấy đi qua người, Việt Khê cảm thấy có một luồng gió mát lạnh thổi qua, Việt Khê hơi sửng sốt, cô không khỏi quay đầu nhìn theo.
Triệu Lộ hỏi cô: "Việt Khê, làm sao vậy?"
Nói đến đây, cô ấy nhớ tới năng lực của Việt Khê, lập tức trở nên khẩn trương: "Chẳng lẽ trên người anh Đông Sinh có cái gì à?"
Việt Khê lắc đầu, sau lại gật đầu, cô suy tư nói: "Tớ ngửi thấy mùi tuyết trên người anh ấy..."
"Cậu nói gì? Mùi tuyết?"
"Là tuyết, tuyết trắng..." Cô nhắm mắt lại, hơi thở thở lạnh lẽo giống như gió tuyết lạnh buốt kia, khiến cô bất giác nghĩ tới tuyết bay rợp trời.
Mấy người Triệu Lộ nghe vậy thì đều không hiểu ra sao, cái gì tuyết trắng với không tuyết trắng, trên cơ thể người sao lại có mùi tuyết được?
Việt Khê hồi thần, cô nói: "Không có gì, dù sao cũng không có gì không tốt."
Nhiều nhất thì cô cũng chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Đông Sinh đi ra khỏi nhà hàng Trạng Nguyên, nhà hàng nhà hàng Trạng Nguyên này được anh ấy mở từ lúc còn học đại học, lúc đó cũng không phải có hùng tâm tráng chí gì mà chỉ đơn thuần là muốn thử chơi thôi, không nghĩ rằng nhờ cái tên và tay nghề của đầu bếp mà qua mấy năm, nhà hàng đã có được chút danh tiếng.
"Đông Sinh!" Ngoài cửa, một cô gái mặc váy dài trắng đi tới, duỗi tay tự nhiên khoác lên tay anh ấy.
Cơ thể Đông Sinh hơi cứng lại, nhưng rất nhanh anh đã thả lỏng xuống: "Chuyện bên khách sạn đã xử lý tốt chưa?"
Khổng Lăng mỉm cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Xử lý tốt rồi, chỉ là Jon liên hệ với em, nói kích cỡ của nhẫn cần sửa một chút."
"A, không có khả năng, anh từng nắm tay em, biết rõ kích cỡ ngón tay em mà..." Nói như vậy, anh bèn nắm lấy tay Khổng Lăng, sau đó, biểu cảm trên mặt anh lập tức cứng đờ.
Anh nhớ rõ ngón tay trong trí nhớ của anh nhỏ hơn thế này, thon dài hơn thế này. Hơn nữa độ ấm cũng thấp hơn,
"Anh, có lẽ là anh tính sai rồi..." Đông Sinh khẽ cười: "Vậy để Jon sửa lại đi."
Khổng Lăng lập tức gật gật đầu, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Kỳ thi đại học kết thúc rồi, thời tiết lại vẫn không chút thay đổi, hiện tại mới tháng sáu nhưng cả nước đã vào trạng thái cảnh báo nhiệt độ cao, nóng đến mức trứng gà rơi xuống đất cũng có thể ngay lập tức nướng chín.
Việt Khê ngồi dưới giàn nho, quạt bồ hương trong tay phe phẩy không ngừng, trong nhà cô có bày trận pháp, đông ấm hạ mát, cho dù hiện tại trời nóng thì trong sân cũng rất mát mẻ.
Dưa hấu nằm bò dưới đất, cô chọn một quả rồi treo xuống giếng ướp lạnh, một lát sau kéo lên, cầm thìa đào ăn, ruột dưa vừa ngọt vừa mát, mùa hè mà được ăn thế này thì quả thật vô cùng sung sướng.
"Xào xạc..."
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vài lá cây khô, Việt Khê ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên bầu trời có mây đen kéo đến, tiết trời giống như mát mẻ hơn rất nhiều. Tới ngày thứ hai, độ ấm đã giảm xuống hai mươi độ, mỗi buổi sáng đều làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, đến mức phải mặc thêm quần áo chống lạnh.
Lúc này, trên một con đường ở thành phố A, một người toàn thân được áo khoác dài màu trắng bao quanh đang ngẩng đầu nhìn, cô nhìn thẳng về phía trung tâm thành phố, thành phố này phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người đi vào nơi phồn hoa này đều quên mình bên trong.
Cô cúi đầu, duỗi tay kéo áo choàng bên ngoài, giơ một tay ra, da thịt trắng như tuyết.
"Dự báo thời tiết còn nói mấy ngày nay nhiệt độ sẽ tăng, tăng chỗ nào? Tớ lại cảm thấy hơi lạnh thì đúng hơn, đây là rét tháng ba sao? Nhưng bây giờ là tháng sáu mà, rét tháng ba cũng không phải thời gian này... Dưa hấu này ăn ngọt thật đấy." Triệu Lộ vừa ăn dưa vừa nói.
Hà Kiến Nhất ngồi ở bậc thang, nghe cô ấy nói vậy thì trả lời: "Ai mà biết, bây giờ trái đất đang bị hiệu ứng nhà kính, thời tiết thay đổi thất thường, trước đó không lâu còn có nơi bị mưa đá đấy? Tôi thấy chỗ chúng ta có khi còn sắp có tuyết rơi nữa kìa."
"Tuyết rơi? Không có khả năng chứ, tháng sau mà có tuyết, cậu có bị ngốc không?" Triệu Lộ nói xong thì chính bản thân lại thấy buồn cười mà cười rộ lên.
Việt Khê xem dự báo thời tiết, xem xong mới nói: "Dự báo thời tiết nói có không khí lạnh từ phía bắc tràn về, cho nên thời tiết mới đột nhiên lạnh như vậy, khả năng mấy ngày nữa nhiệt độ còn hạ xuống thấp hơn."
Triệu Lộ lại đào một thìa dưa hấu nữa, ăn xong cô mới ra mục đích lần ghé chơi này của mình: "Đúng rồi Việt Khê, ngày mai anh Đông Sinh kết hôn, các cậu có muốn đi xem không? Anh Đông Sinh rất hào phóng, chúng ta mà đến nhất định sẽ nhận được lì xì thật dày!"
Cô tính toán cả rồi, lần này anh Đông Sinh kết hôn, ví tiền của cô nhất định sẽ dày hơn rất nhiều.
"Bọn tôi cũng đâu có thân quen gì với anh Đông Sinh đâu, cứ đi như vậy cũng không tốt lắm." Hà Kiến Nhất gãi đầu nói.
"Không phải hôm đó anh ấy đã mời mọi người rồi à, hôm qua lúc gọi điện cho tớ còn dặn tớ phải mời mọi người nữa..." Nói xong, cô lại thao thao bất tuyệt: "Tớ còn gặp được vợ chưa cưới của anh ấy nữa, vô cùng xinh đẹp, lại còn là con nhà giàu, nói chung là môn đăng hộ đối với anh Đông Sinh.. Rốt cuộc các cậu có đi hay không, đi dính chút không khí vui mừng, thi đại học khẳng định có thể được thành tích tốt."
Việt Khê lắc đầu nói: "Phong kiến mê tín, không được."
Triệu Lộ: "...."
Cậu nói phong kiến mê tín với tớ? What?
"Lại nói giờ tớ mới biết đó, anh Đông Sinh kết hôn gấp như vậy là vì năm kia anh ấy xảy ra chuyện. Lúc đó anh ấy đi leo núi tuyết, ai ngờ tuyết lở, thiếu chút nữa là bỏ mạng, sau đó phải nằm viện nửa năm mới khỏi được."
Mấy tin tức này ba mẹ cô chưa nói cho cô, cho nên bây giờ Triệu Lộ mới biết lúc trước Đông Sinh gặp chuyện nguy hiểm như vậy.
"Vợ chưa cưới là người đã cứu anh ấy, nghe nói đã yêu thầm anh ấy rất lâu, lúc biết anh ấy gặp chuyện đã không màng nguy hiểm mà chạy lên núi cứu người. Anh Đông Sinh cảm động, bèn ở bên chị ấy. Bác nói anh ấy quá xui xẻo, cho nên muốn để anh ấy kết hôn, coi như xung hỉ."
Đối với tình cảm như vậy, Triệu Lộ tỏ vẻ có hơi hâm mộ, cô cũng muốn ngày nào đó cũng có người thích mình như vậy.
"Nếu ngày đó có thời gian thì tớ sẽ đi." Nếu xảy ra chuyện như vậy thì Việt Khê lại có chút để ý đến hơi thở trên người Đông Sinh mà cô cảm nhận được vào hôm đó, cho nên mới đồng ý.
Triệu Lộ gật đầu: "Vậy ngày đó tớ sẽ để tài xế trong nhà đến đón cậu, chúng ta cùng đi."
Chờ Triệu Lộ đi rồi, Hàn Húc hỏi: "Sư phụ, cô rất để ý Đông Sinh kia?"
Việt Khê nói: "Cũng không hẳn, tôi chỉ cảm thấy tò mò về hơi thở trên người anh ấy thôi, hơi thở trên người anh ấy vẫn luôn bảo vệ anh ấy, nhưng lại không thuộc về anh ấy mà là của người khác... Cũng có thể là của yêu. Có thể nhiễm nồng như vậy thì nhất định họ đã ở bên thật lâu, hơn nữa còn rất thân mật, cho nên trên người anh ấy mới nhiễm hương vị của đối phương. Cảm giác mát lạnh này giống như gió tuyết màu đông."
"Tôi nghe nói trên thế giới này có một loại tinh linh tên là Tuyết Nữ, Tuyết Nữ xuất hiện ở nơi quanh năm bị tuyết bao phủ, luôn có những trận tuyết rơi lớn. Tuyết Nữ giống như tuyết trắng, không hề có độ ấm, cũng không có tình cảm, chúng nó sinh nhờ bông tuyết, thân cũng ở trong núi tuyết. Tuyết Nữ này tuyệt đối không bao giờ được khóc, bởi vì một khi khóc thì chúng sẽ bị tan biến thành tuyết." Hàn Húc khẽ cười: "Tuy nhiên loại này chỉ có thể nhìn thấy ở núi tuyết phủ quanh năm thôi, nếu rời đi núi tuyết thì phải là mùa đông, nếu không sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Tuyết Nữ."
Nhiệt độ nóng chính là kịch độc đối với Tuyết Nữ.
*
Nhà họ Đông.
Mẹ Đông nhìn ra ngoài trời, tiết trời như muốn mưa, bà có hơi sầu não vì điều này: "Rõ ràng đã xem dự báo thời tiết, hai ngày nay phải nắng đẹp mới đúng, sao đột nhiên lại hạ nhiệt độ? Ài, hy vọng hôm Đông Sinh và Khổng Lăng kết hôn trời sẽ không mưa."
Đông Sinh ngồi trên sô pha, thất thần nhìn ra ngoài trời, anh nghĩ, nếu hôm nay tuyết rơi thì tốt rồi.
"Nếu không phải ba mẹ sốt ruột thì con còn muốn đợi đến mùa đông mới kết hôn, nếu trời có tuyết thì càng tốt." Anh thích nhất là mùa đông: "Mọi người thử nghĩ xem, con sinh vào mùa đông, khi gặp được Khổng Lăng cũng là trận tuyết lớn, con cảm thấy kết hôn vào ngày có tuyết rơi thì chính là thời gian tốt nhất."
"Kết hôn vào hôm có tuyết? Anh không sợ bị đông lạnh à?" Đông Dĩnh hỏi.
Đông Sinh khẽ cười, trên mặt đều là vui mừng, anh cười tủm tỉm: "Anh thích mùa đông nhất, thích tuyết trắng, ngày có tuyết nhất định là tốt nhất."
"Con còn thích tuyết... Thiếu chút nữa là con bị tuyết đè chết đấy, nếu không phải Khổng Lăng cứu con thì thi thể con đều lạnh rồi!" Mẹ Đông tức giận nói.
Nghe vậy, Đông Sinh không khỏi nhớ lại chuyện ngày hôm đó, trên mặt không có chút sợ hãi gì, mà ngược lại, càng giống như đang hồi tưởng lại chuyện vui hơn.
"Khi đó tuyết lở quá đột ngột, trước mặt thiên tai thì con người chỉ như muối bỏ bể, căn bản không có năng lực phản kháng, con cứ tưởng con sẽ phải chết, chỉ là con lại không..."
Khi đó anh thấy tuyết ập đến, chỉ nghĩ lần này mình xong rồi, sau đó lập tức mất đi ý thức. Chờ khi anh tỉnh lại, trước mắt tối đen, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng gió, có lẽ là bị tuyết cản trở nên tiếng gió bên ngoài giống như đang kêu rên.
Có người sờ mặt anh, lúc này anh mới nhận ra có người ở bên cạnh mình.
Đôi tay đang vuốt ve mặt anh rất lạnh, lạnh đến mức giống như tuyết ngưng tụ lại mà thanh, lạnh lẽo đến tận xương.
Anh hỏi: "Bạn là ai? Bạn là người đã cứu tôi à?"
Đối phương không nói gì, chỉ là lại tiếp tục cẩn thận sờ sờ mắt anh. Lúc này anh mới cảm thấy hai mắt của mình nóng rát. Đôi mắt của anh bị thương cho nên anh không nhìn thấy gì.
Thời gian tiếp theo, người mà anh không biết là nam hay nữ này vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, nhưng anh nghĩ người này nhất định là nữ, bởi vì cô rất ôn nhu, đó là sự tinh tế cùng ôn nhu mà đàn ông không thể có được. Người cô cũng rất lạnh, lạnh đến tận xương, mỗi lần Đông Sinh nắm tay cô ấy, anh đều cảm thấy rất lạnh, chỉ là anh vẫn không nỡ buông tay.
Không biết cô tìm được thuốc ở đâu để đắp lên mắt cho anh, đôi mắt nóng rát lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Bạn là nữ sao?" Anh đã từng hỏi, đương nhiên, đáp lại anh chỉ là trầm mặc, anh cũng không thèm để ý, tiếng gió bên ngoài rất lớn, trong lòng anh lại vô cùng ấm áp, anh nói: "Chờ ra khỏi nơi này, chúng ta ở bên nhau đi..."
Đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái, cho nên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng: "Anh, anh rất thích em, em làm bạn gái anh nhé... Được rồi, em không nói lời nào thì anh sẽ coi như em đồng ý, sau này em chính là bạn gái của anh."
Đối phương không nói chuyện mà chỉ đặt tay vào tay anh.
"Vì sao chị Khổng Lăng lại không nói gì?" Đông Dĩnh khó hiểu.
Đông Sinh nói: "Lúc ấy cổ họng cô ấy bị thương, thiếu chút nữa là không thể nói được... Tuy nhiên sau khi trở về từ Tuyết Sơn, tay cô ấy lại không lại như trước nữa, có lẽ là do nhiệt độ trên Tuyết Sơn quá thấp nên mới lạnh như vậy."
"Anh à, vận may của anh cũng quá tốt đấy, chị Khổng Lăng thích anh như vậy, vì anh mà không tiếc tính mạng, sau này anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy." Đông Dĩnh nói.
Đông Sinh gật đầu: "Anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với cô ấy, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì à?"
"Hình như cô ấy có hơi không giống khi còn ở Tuyết Sơn, anh cho rằng tình cách cô ấy hẳn là hơi thẹn thùng, tuy rằng người rất lạnh nhưng tính cách lại rất ôn nhu."
Nói xong, Đông Sinh không khỏi cúi đầu nhìn tay mình, anh còn nhớ rõ nhiệt độ của đôi tay kia. Đôi tay lạnh băng nhưng cũng vô cùng ôn nhu, đã từng nắm tay dẫn đường cho anh, phía dưới đầu là tuyết trắng xóa, dẫm lên xôm xốp, mà mặt trời đỉnh đầu lại đặc biệt khiến lòng người ấm áp.
Cô cầm một bông hoa đặt lên bên mũi anh, mùi hoa rất dễ ngửi, mát lạnh như tuyết, đã ngửi qua rồi sẽ không bao giờ quên. Cho tới bây giờ, chóp mũi anh giống như vẫn còn ngửi được mùi hương kia.
Nhưng còn Khổng Lăng, cô ấy cũng cho anh cảm giác ôn nhu, nhưng lại có điểm không giống, nếu như trên Tuyết Sơn, cô ôn nhu như tuyết, thì hiện tại cô lại giống như nước hơn.
"...Anh còn nghi ngờ không biết mình có nhận sai người không, giống như cũng không có cảm giác tâm động như trước." Đông Sinh lẩm bẩm nói, biểu cảm trên mặt có phần phức tạp.
Đông Dĩnh trừng lớn đôi mắt nhìn anh: "Cái gì mà cảm giác tâm động? Chị Khổng Lăng vì anh mà đến mạng cũng không cần, anh không định làm kẻ tồi tệ phụ lòng người ta đấy chứ?"
Mẹ Đông cũng nói: "Đông Sinh, sao con có thể nói ra câu nói thiếu trách nhiệm như vậy?"
Đông Sinh bất đắc dĩ, anh giơ tay lên: "Con chỉ thuận miệng nói một câu, hai người phản ứng lớn như vậy làm gì? Nói đùa, con chỉ nói đùa thôi."
"Nói đùa cũng không được, nếu để Khổng Lăng nghe thấy thì con bé sẽ nghĩ thế nào?" Mẹ Đông nhíu mày, tỏ vẻ mình không thoải mái.
"Con chỉ cảm thấy, có gì đó không đúng, dù thế nào cũng là không đúng..." Trên mặt Đông Sinh cũng lộ ra vẻ bực bội, anh quơ quơ tay, sau đó khẽ nắm lại: "Hai người có hiểu cảm giác này không, rõ ràng con rất quen thuộc cô ấy, nhưng càng ngày con lại càng cảm thấy xa lạ, con thậm chí còn hoài nghi liệu con có nhận sai không, liệu người cứu con có phải người khác không!"
"Nói hươu nói vượn!" Mẹ Đông ngắt lời anh: "Mọi người tận mắt nhìn thấy Khổng Lăng đưa con xuống núi, khi đó trên người con đều là dấu vết bị đông lạnh, mà còn còn bị hôn mê... Sao con có thể nói ra những lời như vậy? Con không sợ làm con bé thất vọng sao?"
Đông Sinh mím môi, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, mệt mỏi thở dài: "Con hơi mệt, con lên phòng đây."
Đông Dĩnh nhìn bóng dáng anh, hỏi: "Mẹ, mẹ nói có phải anh hối hận không? Chị Khổng Lăng cũng khá tốt, không phải lúc đầu anh cũng rất thích chị ấy sao?"
Mẹ Đông có hơi thất thần, không biết bà nghĩ tới cái gì, vẻ mặt mà có hơi khó coi, bà xoa xoa trán rồi nói: "Có lẽ nó bị ấm đầu, cứ kệ nó."
Đông Dĩnh gật đầu, chỉ là không biết vì sao, cô luôn nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh trai, giống như thú bị nhốt trong gông xiềng, cưỡng ép cam chịu vận mệnh bị gông xiềng khóa lại.
Trở lại phòng ngủ, Đông Sinh đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, đứng ở trước gương, anh duỗi tay lau hơi nước trên gương, trên xương quai xanh như có một ấn ký, giống như là bông tuyết.
Anh dùng sức xoa, da thịt trên đó đều bị xoa đỏ nhưng dấu vết kia vẫn còn tồn tại.
"Người cứu mình thật sự là Khổng Lăng sao?" Anh lẩm bẩm tự hỏi, nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt anh có hơi phức tạp.
Mọi người đều nói người cứu anh là Khổng Lăng, cô ấy đưa anh ra khỏi Tuyết Sơn, khi đó trên người cô ấy đều là dấu vết bị gió rét làm bị thương, tím tím xanh xanh, vô cùng thảm hại, thiếu chút nữa là mất mạng. Chỉ là vì sao anh càng ngày càng cảm thấy Khổng Lăng không giống người trong trí nhớ?
Anh còn nhớ rất rõ anh và cô cùng sống trên Tuyết Sơn một thời gian dài, cô sẽ lôi kéo mình đi phơi nắng, sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mình, tuy rằng chỉ là trái cây linh tinh nhưng mùi vị trì ngon hơn tất cả những trái cây anh từng được ăn. Ở Tuyết Sơn không có bất cứ âm thanh gì, là cô vẫn luôn ở bên anh, nếu không thì anh sớm đã bị sự yên tĩnh đó ép điên. Không đúng, trước khi bị ép điên thì có lẽ anh đã chết rồi.
"Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?" Đông Sinh dùng sức đấm vào đầu mình.
Anh nhớ rõ dáng người của cô nhỏ hơn Khổng Lăng, dù là tay hay là mặt cũng đều rất nhỏ, mặt của cô nhỏ đến mức một bàn tay anh là có thể bao trùm hết. Khi đó, lông mi của cô giống như cây quạt, sẽ đụng vào bàn tay anh, có chút ngứa.
"Ngày mai phải kết hôn rồi, mình còn nghĩ lung tung cái gì đây... Không phải cô ấy cứu mình thì còn ai nữa? Người trong đội cứu hộ đã nói bên trong Tuyết Sơn không có dấu hiệu của sinh mệnh khác, nơi đó không thể có người khác được, hơn nữa Khổng Lăng thật sự đã cứu mình." Đông Sinh đỡ trán, cảm thấy chính mình cần nghỉ ngơi nghiêm túc một phen.
*
Việt Khê đang ngồi luyện chữ trong thư phòng, đột nhiên ngoài cửa sổ tuyền đến tiếng chim hót, cô đi ra cửa sổ nhìn thì thấy hai chú chim bói cá đậu trên giàn nho, lông chim xanh biếc, bên trong còn có màu vàng tơ, chúng nghe vào nhau, đang rỉa lông cho đối phương.
"A..."
Đột nhiên, một vật trong suốt rơi xuống giữa bóng đêm. Việt Khê vươn tay ra, một bông tuyết dừng ở trên tay cô, sau đó nhanh chóng hòa tan.
Tuyết rơi...
Việt Khê hơi kinh ngạc, hiện tại là tháng sau, nhiệt độ những nơi khác đều cao tới 30° thế mà thành phố An lại có tuyết rơi?
Mở cửa đi ra ngoài, Việt Khê đi mở cửa chính ra, cô nhìn thấy một bóng người màu trắng ngoài cửa, người đó nằm ở trước cửa nhà cô, mũ choàng trên đầu bị rơi xuống, lộ ra da thịt tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp, đầu tóc cũng là màu trắng.
Việt Khê nhìn bốn phía, sau đó duỗi tay ôm người vào phòng.
Lạnh quá!
Đầu là cảm giác đầu tiên cô cảm nhận được khi đụng vào da thịt đối phương, nhiệt độ cơ thể lạnh băng giống như là bông tuyết, có thể sẽ bị tan chảy trên tay cô.
Đây là Tuyết Nữ sao?
Việt Khê nhận ra tình huống của cô gái có thể là Tuyết Nữ này không quá tốt, cô nhớ rõ Hàn Húc từng nói Tuyết Nữ không thể rời khỏi Tuyết Sơn, tuyết gặp nóng sẽ hòa tan, đặc biệt là khi hiện tại vẫn là mùa hè.
Suy nghĩ giây lát, Việt Khê mở tủ lạnh lấy hết đồ trong đó ra sau đó ôm người bỏ vào trong tủ.
Tủ lạnh cũng là băng, chắc sẽ có tác dụng!
Trên người cô gái kia rất lạnh, nhưng cơ thể là rất mềm mại, đôi chân, làn da đều rất trắng, đến đến mức không bình thường, nhưng mà thật sự xinh đẹp.
"Giống như là tinh tinh vậy..."
"Đây là tinh linh tuyết đúng không!"
"Trên Bồng Lai không có tuyết cho nên không có tinh linh tuyết, thì ra tinh linh tuyết là như thế này."
Mấy người giấy vây quanh tủ lạnh la hét, mở tủ lạnh ra một khe hở nhỏ rồi ngó vào bên trong.
"Việt Khê, cô ấy sẽ không đông chết chứ?" Người giấy hỏi.
"Có lẽ... Không thể nào?" Việt Khê có phần không dám chắc, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Cô ấy là Tuyết Nữ mà, Tuyết Nữ sẽ không sợ tủ lạnh đâu, chắc sẽ không có vấn đề gì?"
Mấy người giấy nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi.
Việt Khê cũng ngồi xổm trước tủ lạnh, xếp thành hàng bên mấy người giấy, thỉnh thoảng cô lại nhìn tình huống của đối phương, do dự hỏi người giấy: "Có phải sắc mặt cô ấy trắng hơn nhiều rồi không?"
Mấy người giấy gật đầu, chứng minh không phải cô nhìn lầm.
Việt Khê cẩn thận cảm nhận: "Nhưng mà hơi thở của cô ấy khỏe hơn rất nhiều, nhìn dáng vẻ hẳn là không có việc gì. Thôi cứ để cô ấy ở đây đi, tao đi ngủ đây."
Đóng cửa tủ lạnh lại, Việt Khê xoay người đi ngủ.
Ngày hôm sau, Việt Khê quên luôn chuyện trong tủ lạnh nhà mình đang chứa một Tuyết Nữ, mới 6 giờ sáng Triệu Lộ đã đến đón cô, ăn mặc rất xinh đẹp, phía sau còn có một đống người đi cùng, nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, Triệu Lộ nói: "Tớ biết ngay cậu sẽ không chuẩn bị gì mà. Tớ đã chuẩn bị hết quần áo và trang sức cho cậu rồi, cũng dẫn chuyên viên trang điểm tới... Mọi người trang điểm cho Việt Khê đi."
Câu nói cuối cùng là nói với chuyên viên trang điểm.
Làm tóc, trang điểm thay quần áo, những chuyện này đều tốn rất nhiều thời gian.
Làn da của Việt Khê rất đẹp, gần như không hề nhìn thấy lỗ chân lông, da vừa trắng vừa mịn, chuyên viên trang điểm mân mê một hồi, quả thực là yêu thích không buông tay, tấm tắc nói: "Trời ạ, da của em đẹp quá, mềm mại mịn màng, không có chút khuyết điểm nào... Mặt mộc của em rất đẹp, trang điểm nhẹ một chút là được rồi, son môi, chọn màu tươi một chút, da em rất trắng, tuổi cũng còn nhỏ..."
Triệu Lộ thấy bên này đã bắt đầu trang điểm, bèn ngồi ở bên cạnh chơi game, chơi được một nửa, cô cảm thấy hơi khát, lúc này mới hỏi Việt Khê: "Tớ đi rót cốc nước, đúng rồi Việt Khê, tủ lạnh nhà cậu có trái cây gì không? Tớ sợ mặc lễ phục không đẹp nên bữa sáng cũng chưa ăn."
"Hình như còn mấy quả cà chua, cậu ăn cái đó đi..." Việt Khê thuận miệng trả lời, cô cảm thấy hình như mình đã quên cái gì, chỉ là nhất thời không nghĩ ra, cho đến khi Triệu Lộ thét lên một tiếng chói tai, cô mới nhớ ra mình đã quên cái gì.
À, cô nhớ ra rồi, trong tủ lạnh của cô có một người, hoặc nói chính xác hơn là có một yêu tinh!