Edit: Xoài
"Cố Vân, Cố Vân..."
Tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Cố Vân không ngừng thở hổn hển, trên người ra một thân mồ hôi.
Tối hôm qua lúc ngủ quên kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, anh ta nhìn sang cảm thấy vô cùng chói mắt, không khỏi nhắm mắt lại. Hiện tại trong đầu anh ta còn đang không ngừng vang giọng nói của một người con gái, cô gọi tên anh ta vô cùng tình cảm, dường như chỉ cần gọi cái tên ấy là cô vô cùng hạnh phúc.
Đưa tay ôm ngực, Cố Vân cảm nhận được trái tim của anh ta đập thình thịch vì giọng nói này.
Rốt cuộc là một giấc mơ như thế nào, anh ta đã quên mất, nhưng vẫn nhớ cảm giác mềm mại trong lòng và bộ đồ đỏ rực kia.
Không biết tại sao, anh ta lại biết cô mặc đồ màu đỏ bởi vì anh ta thích.
"... Sao mình cứ có những giấc mơ như vậy chứ?" Cố Vân lẩm bẩm.
Rời giường đi rửa mặt, anh ta mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy cô em Cố Hân nhà mình nằm trên sô pha chơi máy tính bảng, nhìn bộ quần áo trên người anh ta, cô ấy bò lên lưng ghế, hỏi: "Anh, anh mặc như thế này là định đến đâu vậy? Hôm nay không đến công ty ạ?"
Cố Vân vừa sửa sang lại tay áo, vừa nói: "Anh và đám Đổng Khôn hẹn ra ngoài chơi, không phải anh đã nói với em trong bữa cơm tối qua rồi à, em chẳng bao giờ để tâm lời anh nói cả."
Cố Hân lập tức le lưỡi một cái, khi đó chắc mình đang mải mê chơi điện thoại, nên không nghe được Cố Vân đang nói gì.
"Vậy các anh đi đâu chơi vậy? Có thể mang em đi chung với được không." Cô tò mò hỏi.
Cố Vân búng trán cô một cái, tức giận nói: "... Bọn anh là một đám đàn ông, em đi theo làm gì? Ngoan ngoãn ở nhà đi!"
Cố Hân che trán, làm mặt quỷ với anh ta, sau đó lại nằm trên sô pha.
Lúc Cố Vân mở cửa đi ra, cô nhớ tới gì đó, lại từ trên sô pha bò dậy hét lên: "Vậy lúc anh về nhớ mang cho em quà đấy... Ủa?"
Đưa tay dụi mắt mình, Cố Hân cau mày nghi ngờ nói: "Sao mình vừa mới nhìn thấy bên người anh có một bóng dáng màu đỏ nhỉ? Nhìn lầm rồi sao?"
Nơi Cố Vân và mấy người Đổng Khôn muốn đi là thành phố C, thành phố C là thành phố nổi danh phía nam, cầu nhỏ bắc qua sông, kiến trúc cổ điển, là một thành phố phía nam cực kỳ đẹp.
"Con gái ở thành phố C ấy, đều xinh đẹp dịu dàng như nước, nếu may mắn gặp được một cô gái xinh đẹp ở đây thì quả là chuyện tốt" Đổng Khôn nói, mặt đầy nét cười, trước giờ anh ta luôn thích những cô gái xinh.
Cố Vân không khỏi lắc đầu một cái, nhìn địa chỉ trên tay, nói: "Cậu đặt chỗ ở đâu vậy? Số 89 đường Vĩnh An... A, là chỗ này!" . Đọc 𝘁r𝐮yệ𝑛 𝘁ại + 𝘁rùm 𝘁r𝐮yệ𝑛.V𝖭 +
Ở trước mặt bọn họ là một tòa nhà nhỏ màu trắng có kiểu trúc hiểu Anh, hoa tường vi màu đỏ quấn trên tường rào, hoàn cảnh xung quanh yên bình xinh đẹp, căn nhà này giống như một căn nhà cổ cách xa trần thế.
"Nhìn xem, tòa nhà này đẹp không, tôi phải bỏ một số tiền lớn mới thuê được đấy!" Đổng Khôn lập tức đắc ý nói.
Mấy người mở cửa đi vào, Đổng Khôn giới thiệu: "Nghe nói ngôi nhà này được xây vào thời Dân quốc, một vị quân phiệt xây nhà cho tình nhân của mình. Nghe nói tình nhân này là một đào kép, tôi nhớ tên là... Oanh Oanh Nhi? Nghe tên là biết đào kép kia hát rất hay rồi.."
Anh ta nói lời cợt nhả, chọc cho những người khác cười hi hi ha ha.
Cố Vân bước chân đi vào, trong phút chốc, anh ta như nghe được có người đang nói chuyện với mình.
"Đừng, đừng vào đó!"
Cố Vân hơi sửng sốt, anh ta xoay người, nhưng nhìn thấy sau lưng trống không, không có bất cứ ai cả.
Bên kia Đổng Khôn đang gọi anh ta: "Cố Vân, cậu đang làm gì vậy? Mau vào đây."
Cố Vân ồ một tiếng, cau mày nhìn bốn phía một lúc, lúc này mới sải bước đi vào.
Ở sau lưng anh ta, nữ quỷ mặc quần áo màu đỏ sốt ruột dậm chân, vô cùng gấp gáp. Cô ấy đang muốn cùng đi vào, nhưng rồi chợt dừng bước, ngước mắt nhìn, cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên bụi cỏ. Người phụ nữ kia mặc một bộ áo dài màu hồng, sườn mặt hết sức hoàn mỹ thanh tú, vóc dáng lại lả lướt lồi lõm, có loại ý vị uyển chuyển và mê người không nói ra được.
Như cảm thấy ánh mắt của nữ quỷ quần áo đỏ, người phụ nữ kia quay đầu lại, cười khanh khách nhìn cô.
Nữ quỷ quần áo đỏ bị dọa sợ không khỏi lui về sau một bước.
Chỉ thấy người phụ nữ kia một bên xinh đẹp như hoa, da trắng tuyết môi đỏ mọng, xinh đẹp bắn ra bốn phía, còn nửa người bên kia lại là máu tươi đầm đìa, giống như bị vũ khí sắc bén gì đó trực tiếp chém người thành hai nửa, nửa bên đầu kia, đỏ trắng, rõ ràng.
Nữ quỷ áo đỏ: "..."
Lần đầu tiên cô ấy thấy vui mừng vì mình bị chém cổ chết, ít nhất nhìn dáng vẻ không quá khó coi.
Ngôi nhà kiểu Tây này thật sự rất đẹp, tường trắng ngói đỏ, nhưng trong mắt quỷ nữ lại là âm khí trùng trùng, không biết trước kia có bao nhiêu người đã chết ở đây, nói cách khác, không biết ở đây có bao nhiêu quỷ, còn đều là hung quỷ. Mà bây giờ, mấy người Cố Vân lại đi vào trong, đây quả thực là tìm đường chết.
"Thật sự là oan gia mà!"
Nữ quỷ mặc đồ đỏ cáu giận nói một tiếng, vừa tức vừa gấp nhưng cũng chỉ có thể đi vào theo. Hung tính của quỷ trong ngôi nhà này rất lớn, cô cũng không thể đưa oan gia này vào trong được.
Ban đêm.
Người trong nhà đã ngủ cả, ngoài cửa lại như có người đang đi, Cố Vân đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng. Trong bóng tối, anh ta nghe có người đang thì thầm gì đó.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Cố Vân xuống giường khoác áo mở cửa ra nhìn.
Ngoài hành lang vẫn sáng đèn, anh ta nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng của Đổng Khôn, là giọng con gái, nũng nịu tận xương, còn kèm theo tiếng đàn ông thở dốc hòa vào nhau làm cho người nghe đỏ mặt.
Cố Vân: "..."
Anh ta khẽ nhíu mày, xoay người lại, định ngày mai nói một tiếng với Đổng Khôn, không được mang phụ nữ bừa bãi gì tới nơi này, anh ta không ngại nhưng cảm thấy khó chịu.
Trong một gian phòng khác.
Mặt người đàn ông đỏ ửng lấm tấm mồ hôi vì vận động kích liệt, anh ta đưa tay vuốt ve người phụ nữ mềm mại mịn màng dưới thân, cặp mắt đỏ thẫm, trong mắt đều là sự hưng phấn.
Tay của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve ngực sau đó dừng lại chỗ trái tim của anh ta. Cánh tay kia xinh đẹp thon dài, móng tay sơn màu đỏ tươi, cực kỳ mê người.
"Phụt!"
Một tiếng nhỏ vang lên, vẻ hưng phấn trên mặt của người đàn ông lập tức trở nên cứng ngắc, anh ta ngơ ngác cúi đầu, thấy trong tay người phụ nữ là một trái tim đỏ hỏn, trái tim kia mới vừa lấy ra, vẫn còn nóng và đập thình thịch.
Còn tại vị trí ngực người đàn ông lại xuất hiện một lỗ hổng, chính là vị trí trái tim vừa bị móc ra.
"Ầm!"
Người đàn ông ngã thẳng xuống đất vẻ mặt hưng phấn xen lẫn sợ hãi trở nên hết sức kỳ quái.
Ngày thứ hai, tiếng thét chói tai vang vọng khắp tòa nhà, cũng đánh thức mọi người tỉnh dậy.
"... Đổng Khôn, Đổng Khôn chết rồi!" Có người thét chói tai.
Trong phòng Đổng Khôn, trên giường hỗn loạn vô cùng, thi thể anh ta nằm trên giường, ngực thủng một lỗ lớn, máu tươi đã đông lại, chăn bị nhuộm đỏ, trái tim không biết đã đi nơi nào.
Cố Vân lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta trầm giọng nói: "Báo cảnh sát trước đi!"
Chẳng qua là khi anh ta cầm điện thoại lên, mới phát hiện điện thoại không bắt được sóng, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Lúc này có người từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt khiếp sợ không thôi, lớn tiếng nói: "Không ra được, không ra được, chúng ta không ra được!"
"Không ra được? Cậu có ý gì?" Cố Vân hỏi.
Người nọ ôm đầu, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, anh ta nói: "Tôi mới vừa muốn rời khỏi biệt thự này thì phát hiện vòng tới vòng lui thế nào cũng quay lại biệt thự... Đổng Khôn đã chết, có phải chúng ta gặp quỷ rồi không?"
Cố Vân vội vàng đi xuống lầu, sau đó phát hiện bên ngoài biệt thự đang mưa lất phất. Anh ta sải bước đi tới cửa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, sau đó một lúc sau, phát hiện mình lại đứng trong phòng khách của biệt thự.
Nét mặt Cố Vân thay đổi.
Trong biệt thự yên tĩnh như có tiếng người phụ nữ nhẹ cười khẽ.
Nữ quỷ mặc áo đỏ đi theo bên cạnh Cố Vân, nặng nề nhìn xung quanh.
*
Sau khi chuyện của Hạ Tử Tình giải quyết xong, Mạc Dục Lăng rất sạch sẽ gọn gàng kết thúc nhiệm vụ, tài khoản của Việt Khê và Hàn Húc lập tức có thêm năm điểm nhiệm vụ, nhìn thật quá đáng thương.
Sau đó Hạ Tử Tình lại đưa năm trăm ngàn thù lao cho bọn họ, cô ấy cười nói: "Lúc ấy nếu không có hai cậu, tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa."
Việt Khê chớp chớp mắt, nói: "Nhưng anh mạc đã đưa thù lao..."
"Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi."
Nhắc tới Mạc Dục Lăng, nét mặt Hạ Tử Tình có hơi không được tự nhiên. Cô ấy rất rõ ràng, lần này nếu không có Mạc Dục Lăng phát hiện chuyện bất thường thì không biết sự việc còn phát triển như thế nào nữa.
Việt Khê hỏi: "Nghe nói cô định rời khỏi nhà họ Hạ?"
Hạ Tử Tình lấy lại tinh thần, cô ấy gật đầu, cười khổ nói: "Trải qua chuyện lần này, sao tôi còn có thể ở lại trong nhà. Ngay cả Mạc Dục Lăng cũng cảm nhận được tôi bất thường, sao ba mẹ tôi có thể không cảm nhận được chứ? Nhưng bọn họ..."
Đúng như lời ảnh phản chiếu nói, so với Hạ Tử Tình cô ta càng khôn khéo nghe lời, cho nên bọn họ lựa chọn ảnh phản chiếu, định xem nhẹ sự bất thường trên người cô.
Tất cả những việc này Hạ Tử Tình ở trong gương nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên làm sao cô có thể không có chút ngăn cách đối với cha mẹ chứ?
"Dù thế nào, lần này cũng cám ơn hai người!" Hạ Tử Tình cười, lần nữa nói tiếng cám ơn với bọn họ.
Việt Khê tự nhận là một người có đạo đức, cầm phần thù lao của Hạ Tử Tình thì lập tức trả lại một triệu cho Mạc Dục Lăng.
Nhiệm vụ lần này hai người chỉ nhận năm điểm, vì gia tăng điểm nhiệm vụ, bọn họ bèn nhận thêm nhiệm vụ để làm, hai người bọn họ cũng không chọn nhiệm vụ, dù sao làm xong một cái thì đánh thẳng sang cái tiếp theo, vì vậy điểm nhiệm vụ của bọn họ đang nhanh chóng tăng cao, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều thiên sư.
"... Hàn Húc, Việt Khê? Hai người này là người nào, sao điểm nhiệm vụ tăng nhanh như vậy?"
"Tốc độ bọn họ làm nhiệm vụ cũng rất nhanh, lần trước nhiệm vụ ngôi mộ ở thôn để hoang đó, tổng cộng một trăm điểm nhiệm vụ, cấp bậc nhiệm vụ lại là cấp B, không biết bao nhiêu người đi hùng hổ về uể oải. Nhưng bọn họ hai nhận, mới một buổi tối đã giải quyết xong, năng lực quá đáng sợ.
"Này này, bọn họ lại hoàn thành xong một nhiệm vụ, giờ mới một tuần lễ trôi qua mà nhiệm vụ quanh thành phố B đều sắp bị bọn họ làm xong rồi."
"Đây nhất định là hai đại lão, không biết có thể ôm đùi hay không, cùng làm nhiệm vụ với bọn họ thì điểm nhiệm vụ nhất định sẽ tăng rất nhanh."
Về phần Việt Khê và Hàn Húc, hai người lại vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ, cũng phát hiện nhiệm vụ quanh thành phố B đều bị bọn họ quét sạch hết rồi, hai người chỉ đành phải xem nhiệm vụ những nơi khác.
Dù sao qua hai ngày nữa thì đến kỳ nghỉ dài hạn, bọn họ vừa vặn có thời gian.
"Ồ, đây có nhiệm vụ cấp A, nhiệm vụ năm trăm điểm đấy!"
"Tôi nhìn qua phần giới thiệu nhiệm vụ, số 89 đường Vĩnh An, nơi đó có âm trạch, vẫn luôn có quỷ hồn quấy phá..."
Đôi mắt Việt Khê lập tức sáng lên, cô nhìn địa điểm, lẩm bẩm nói: "Nơi này là... Thành phố C?"