Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 48: Trao đổi




Nam chính vẫn muốn giết chết nàng theo như đúng cốt truyện là điều mà Rosie chẳng thể nào ngờ tới. Vốn nghĩ rằng bản thân ngoan ngoãn biến mất khỏi cuộc đời của ngài ta, Maximilian sẽ quên đi cô tình nhân rắn rết như nàng mà đón nhận tình yêu trong sáng sạch sẽ của nữ chính.
Giờ đây Rosie đang bỏ chạy thục mạng trên đường chỉ vì tâm tình quái dở đó của ngài ta. Rosie đã nghĩ đến việc đầu hàng, nhưng khi nhìn thấy đám người đang nườm nượp đuổi theo mình ở phía sau. Rosie chắc chắn bản thân sẽ bị bọn họ tranh nhau lôi kéo mà bị dẫm đạp đến chết ở đây mất.
Chưa bao giờ Rosie cảm thấy chán ghét chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp như một nàng công chúa trên người mình đến vậy. Nó khiến nàng cảm thấy vướng víu đến độ chẳng thể lách qua dòng người hay trốn vào một con ngõ nhỏ tối tăm nào đó. Ngay lúc nàng muốn lép bớt đi những gì quá mức cản trở trên người, túi tiền nặng trịch bên hông khiến Rosie nảy ra một ý định điên rồi.
“Xin lỗi những cục cưng nhỏ, ta không thể làm gì khác vào lúc này hu hu…” Rosie nước mắt ngắn nước mắt dài dốc hết toàn bộ vốn liếng còn lại trên người mình mà tung lên trời.
“Tiền vàng đó, mọi người mau nhắt đi!” Một tiếng hét lớn vang lên, nhưng người dân xung quanh đó liền lao vào như hổ đói giúp nàng chặn lại đám người vẫn còn đang đuổi theo ở phía sau.
Rosie nhanh chóng bỏ trốn và tìm đường thoát khỏi nơi nguy hiểm này!

Trang phục bằng vai thô cũ kỹ một lần nữa được khoác lên cơ thể nàng giống như trở lại với điểm xuất phát ban đầu. Trông chúng còn tệ hơn cả những gì nàng đã mặc khi sống trong khu rừng nhỏ. Rosie đã đổi chiếc váy hoa lệ của mình lấy trang phục của một kẻ vô gia cư trong một con ngõ nhỏ, mái tóc đỏ rực rỡ nổi bật cũng được búi gọi lại và được giấu trong một chiếc mũ cũ kha bốc mùi. Nàng đã chẳng thể quay lại khách sạn nơi mình đang ở chỉ vì binh tĩnh đã bắt đầu khám xét ở khắp mọi nơi. Tuy còn lại một chút trang sức đáng giá trên người, nhưng vì không có giấy thông hành, Rosie vẫn chỉ có thể chịu chết mắc kẹt trong thành phố này.
“Hỡi tiểu thư xinh đẹp, người đang lẩn trốn con sói tuyết hung dữ đó sao?”
Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ không bóng người qua lại, giọng nói khàn đặc của một bà già bất ngờ cất lên ngay phía sau lưng nàng.
Rosie giật mình quay người lại nhìn, nhưng chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi trong khoác trên mình chiếc áo choàng đen với đôi mắt màu tím cuốn hút đang mỉm cười nhìn về phía mình.
Không suy nghĩ gì nhiều, Rosie nhanh chóng với lấy một cây gậy gỗ trong thùng rác gần đó mà chĩa về phía hắn ta với trạng thái vô cùng đề phòng. Nếu hắn ta muốn bắt nàng vì tiền thưởng Rosie nhất định sẽ liều chết với hắn.
“Cậu là ai?”
“Tôi sẽ không hại đến người, xin tiểu thư hãy yên tâm!” Chàng trai trẻ giơ hai tay nên trời nhưng thể chứng minh bản thân vô hại và nói lên lời đảm bảo.
“…” Rosie cũng không phải loại người có thể dễ tin tưởng người xa lạ như vậy, cho dù hắn là một gã vô cùng đẹp trai đi chăng nữa.
“Chúng ta đã gặp nhau vào đêm qua, tiểu thư nhanh như vậy quên tôi rồi sao?” Chàng trai một lần nữa lại lên tiếng, nhưng chất giọng khàn đặc như một bà lão bất giác khiến Rosie sực nhớ ra một người.
“Ngài chính là bà đồng đó?” Tóc đen và màu mắt tím đặc biệt, ngoài hai thứ đó nàng chẳng thấy có điểm nào để liên tưởng đến kẻ lừa đảo hôm qua mình đã gặp cả.
Bà ta thực sự là một phù thủy!
Rosie cảm thấy bị sốc nặng, càng không vì đó mà buông lỏng cách giác.
“Cậu là một phù thủy! Cậu muốn gì ở tôi chứ? » Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì, nàng tin chắc rằng kẻ này tìm đến nàng là vì có mục đích. Rosie đã cố gắng nhớ lại cốt truyện nhưng cũng không thể nhớ được rằng sẽ có một phù thủy nào đó xuất hiện bên cạnh nàng cả.
Con cáo nhỏ xinh đẹp xù lông tức giận thay vì sợ hãi khiến Dylan cảm thấy có chút kinh ngạc và thú vị. Nên cảm thấy người phụ nữ này thật quá gan dạ hay ngu ngốc nữa. Nếu anh mà thực sự là một phù thủy, chắc hẳn sẽ chẳng để nàng ta sống sót qua ba giây vì dám dùng thái độ lồi lõm đó với mình.
“Ta không quan tâm cô là ai, càng không quan tâm kẻ muốn truy bắt cô có địa vị như thế nào. Nhưng chiếc vòng cổ quý giá mà cô đang giữ ta lại rất có hứng thú…”
“Không biết tiểu thư có muốn lấy nó ra làm vật trao đổi lại một cơ hội sống sót hay không thôi!” Dylan mỉm cười thân thiện tiến về phía nàng không chút e sợ thứ vũ khí yếu ớt trong tay của Rosie.
“Bụp!” Thứ âm thanh tàn nhẫn vang lên lại nhanh chóng đánh thẳng vào sự tự tin của đại pháp sư mà kéo ngài ta trở về hiện thực. Cây gậy trong tay Roise vậy mà dám giáng thẳng xuống đầu của đại pháp sư.
Một đứa trẻ vô lễ! Đến cả người lớn tuổi đang tuổi ông nội mình cũng dám đánh vào đầu người ta.
“Bỏ cây gây đó xuống đi tiểu thư?” Dylan trầm giọng lên tiếng cảnh cáo.
“Nhưng làm sao ta có thể tin tưởng ngài được chứ.” Nàng cứng đầu cứng cổ cãi lại.
Dylan quả thức cũng bất lực trước thái độ một mực đòi chứng cứ của nàng ta, hắn cần chiếc vòng của Rosie để có thể tiến đến gần tên bạo chúa đó. Nhưng cũng không thể nói ra một cách thẳng thừng với nàng ta như vậy.
“Cô cũng đâu còn gì để mất nữa đâu tiểu thư!” Nói trắng ra là đã đến bước đường này, nàng căn bản không có sự lựa chọn. Nàng đã rời khỏi tòa thành vững chắc nhất chính là Max.
Rosie giờ chẳng thể dựa vào ai cả.
Nhận ra được chính điều này nàng thất thần buông bỏ thanh gỗ trên tay mình xuống. Mọi chuyện giờ đã khác, sẽ chẳng có ai bảo vệ Rosie nếu chính nàng không bảo vệ lấy bản thân mình.
“Hãy tin tưởng tôi một lần thưa tiểu thư, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng với cái giá cô đã bỏ ra.”
Rosie ngước mắt lên nhìn chàng phù thủy trước mắt. Mặt mũi cũng khá hiền lành sáng sủa chắc không phải người xấu đâu nhỉ? Dù sao thì trước sau gì cũng phải chết, nàng không muốn bị đầu độc tới chết. Coi như đánh cược một lần vậy!

Đã gần một tháng trôi qua, Maximilian vẫn chưa thể nhận được bất kỳ tin tức nào khiến anh hài lòng. Rosie tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian này khiến anh chẳng thể nào tìm ra được. Lo lắng dần chuyển thành oán giận. Chờ đến ngày anh tìm được nàng ấy trở về, Maximilian thề rằng sẽ trừng phạt thật lặng để Rosie không bao giờ dám giữ cái tư tưởng dám bỏ trốn đó.
“Bệ hạ, lễ đăng quang không thể kéo dài lâu thêm nữa đâu ạ. Các quý tộc đều đang rất sốt ruột. Bệ hạ phải chính thức sớm công bố mình là hoàng đế đất nước mới có thể yên ổn được ạ.”
Các quan đại thần đã hết mực khuyên ngăn nhưng Maximilian vẫn bỏ ngoài tai không thèm nghe lấy một lời. Ngài ấy vẫn cố chấp tìm kiếm cô nàng tình nhân đó, dù không biết thân phận của cô ta ra sao nhưng bọn họ chỉ hy vọng cô gái đó sẽ sớm quay trở về bên cạnh bệ hạ và khiến người chịu nghe ý kiến của họ một chút. Đất nước một ngày không có vua chẳng khác nào một con rắn mất đầu, cho dù là đế quốc cũng không thể thoát khỏi việc bị các nước ngoại bang nhăm nhe tới.
Đúng lúc họ đang phiền muộn nhất, cận thần của bệ hạ bất ngờ xuất hiện với một tin tức vô cùng phấn khởi.
“Thưa bệ hạ, có một kẻ tự xưng là đại pháp sư muốn xin được diện kiến ạ…” Vị cận thần thở hổn hển bấm mà bẩm báo.
“Không gặp.” Hoàng đế từ chối thẳng thừng mặc cho ánh mắt của quan đại thần đã trở nên sáng rực.
Nếu là đại pháp sư thật sự thì là người có thân phận cao đến mức nào chứ, các cuộc gia đều muốn sở hữu những pháp sư tài giỏi nhất để khiến quốc gia càng thêm lớn mạnh. Giờ người cũng đã tự tìm đến sao bệ hạ…
“...Ngài ấy nói bản thân biết được tiểu thư đang ở đâu thưa bệ hạ!”
“Bệ hạ, xin hãy cho mời ngài ấy vào cung đi ạ…”
Các quan đại thần nghe xong câu này liền nhao nhao cả lên mông hoàng đế không đuổi người. Một mũi tên trúng hai đích như vậy, người vừa tìm được lại có thêm cả pháp sư. Hôm nay đúng là một ngày tươi đẹp mà.
Maximilian nghe được lời này cũng có chút động tĩnh, nhưng anh cũng không quá mức tin tưởng cho đến khi cận thần dâng lên món đồ mà vị đại pháp sư đó mang tới.
“Lập tức cho gọi người vào đây!”
Hoàng đế sửng sốt đứng bật khỏi ngai vàng mà hạ lệnh, trong tay anh vẫn còn siết chặt lấy chiếc vòng cổ được làm bằng ngọc lục bảo đẹp đẽ được làm vô cùng tỉ mỉ. Đây là một trong những món trang sức anh đã đích thân lựa chọn trong những chiến lợi phẩm cho nàng ấy sau mỗi trận chiến. Hắn ta chắc chắn đã gặp được đóa hoa hồng của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.