Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 37:




Thiên Vy nằm dài trên sofa, mới sớm đã bị Duật Thần gọi dậy, cô không còn cách nào khác đành ôm chăn, cắm trại trên sofa, chờ ai kia nấu bữa sáng. Gần đây, cuộn sống trôi qua êm đẹp, cộng thêm nhờ tài nấu ăn của Duật Thần, cô phát hiện mình tăng cân. Bụng thêm lớp mỡ, mặt thêm lớp mỡ,...Thở dài lần thứ n, cô nói vọng vào bếp.
“Duật Thần, em mập lên rồi! Đều là do anh, nếu anh mà dám chán em tìm cô khác, em sẽ không tha cho anh!”
“Em yên tâm, nếu anh dám làm thế em cứ báo cảnh sát bắt anh!” Duật Thần đảo chảo, vô cùng nhanh nhẹn đáp. Câu trả lời này anh sớm đã thuộc lòng, một ngày trung bình ba lần, Thiên Vy luôn hỏi câu này. Lúc đầu anh có chút buồn cười, nhưng dần dần lại thấy câu hỏi này như một thói quen, không những không thấy phiền, ngược lại càng thấy cô đáng yêu!
“Anh nói đấy nhé!” Thiên Vy ôm chăn nói, nửa chừng lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang, nhìn Duật Thần mang tạp dề định ra mở cửa, cô liền giành trước. Anh bận như thế, cô nên giúp đỡ, hơn nữa cứ ăn rồi ngủ thế kia, không sớm hay muộn cô cũng bị anh nuôi thành heo!
Duật Thần không giành với cô, xoay người vào bếp tiếp tục bữa sáng. Nhưng rất nhanh, anh lại cảm thấy ai đó chọc chọc lưng mình, không quay đầu nói:
“Đừng phá anh, không phải em giành mở cửa sao?”
“Hừ, người đẹp đến tận cửa tìm anh!” Thiên Vy tiếp tục điểm vào lưng anh, cho đến khi Duật Thần quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
“Ai?”
“...” Thiên Vy không đáp đi ra ngoài núp sau cánh cửa ngoắc tay gọi anh đến. Duật Thần nhìn cô, mắt đầy ý cười, bước đến anh trực tiếp mở cửa, mở một khoảng đủ để Thiên Vy trốn giữa cửa và tường.
“Duật Thần.” Amy nhìn anh đầy tình cảm, giọng ngọt ngào. Khiến Thiên Vy trốn bên trong, không kìm chế được bấu vào bàn tay đặt trên nắm cửa của Duật Thần. Anh khẽ cau mày vì đau, buông nắm cửa bắt lấy tay của kẻ làm loạn. Đầy ngạc nhiên hỏi người đến:
“Em đến có chuyện gì sao?”
“Em đến thăm anh.” Amy có chút thất vọng, nhìn Duật Thần chẳng chút vui vẻ khi thấy cô ta ở đây. Anh thậm chí không có ý định mời cô ta vào nhà, nghĩ tới điều này cô ta không khỏi khó chịu, trước đây cô ta không phải chưa bước vào nhà anh, thế mà bây giờ lại xem cô ta như người lạ. Amy cố điều tiết cảm xúc, nở nụ cười:
“Em vào được chứ?”
Duật Thần là người lịch sự, đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa nếu không cho người ta vào sợ là sẽ khiến ai kia nghĩ anh làm chuyện xấu nên giật mình. Nhưng Thiên Vy lại khác, cô nhìn Duật Thần muốn cho cô ta bước vào liền nhéo mạnh eo anh, cô mặc kệ trước kia thế nào, bây giờ người ở trong căn nhà này là cô, cô không muốn thấy bạn gái cũ của bạn trai mình bước vào nhà mình!
Duật Thần nhận được tín hiệu liền dừng lại động tác, cười gượng nhìn Amy không biết phải nói thế nào. Cũng may đối phương lên tiếng trước:
“Sao thế anh?””Ừm, thật ra anh vừa nuôi một con mèo, nó không thích người lạ vào nhà.” Duật Thần mím môi đáp, nghĩ tới không biết ai kia nghe mình được ví với mèo sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ đến Thiên Vy vươn nanh múa vuốt tức giận thì anh lại thấy buồn cười.
“Không sao đâu, em từng nuôi mèo!” Lúc này ngay cả một nụ cười gượng gạo Amy cũng chẳng cười nổi nữa, cô ta phát hiện bên trong nhà có người, mà anh lại không muốn cô ta gặp người kia!
“Mèo nhà anh nó rất hay ghen khi thấy người khác giới vào nhà, anh e là nó sẽ giận, cào em mất. Anh rất khoẻ, em yên tâm!” Duật Thần đáp, ẩn ý đuổi khách, anh tin rằng nếu còn đứng mãi ở đây thì eo của anh sẽ bị "cào" đến mất thịt! Thiên Vy trong lòng hừ lạnh, nghe cô ta nói kẻ ngu cũng biết đang muốn tìm cơ hội ôn lại chuyện xưa rồi! Muốn cướp người của cô sao? Nằm mơ đi!
“Được rồi, hôm khác có cơ hội sẽ mời anh bữa cơm!” Bỏ lại một câu, lòng đầy tức giận bỏ đi, đây là lần đầu cô ta thấy Duật Thần như thế. Trước đây anh luôn kiên nhẫn trò chuyện cùng cô, chẳng bao giờ chỉ vài câu lại đuổi cô ta đi. Chắc chắn bên trong có người, hơn nữa là một cô gái!
***
“Dám nhéo anh!” Duật Thần nhéo hai bên má Thiên Vy. Chính anh cũng cảm thấy cô tăng cân, gò má đã có thịt nhiều hơn, khuôn mặt cũng tròn hơn, vừa nhìn đã muốn nhéo thử.
“Hừ, ăn cơm kìa! Người đẹp mời cơm đấy sao anh không đi?” Thiên Vy mặc anh nhéo má mình, trừng mắt nhìn anh.
“Biết làm sao được, mèo nhà anh còn chưa ăn sáng, anh mà đi nó sẽ chịu đói!” Duật Thần buông má cô, lại nắm tay cô kéo vào bếp.
“Mèo? Anh đi chết đi!” Thiên Vy giận dữ đánh vào lưng anh, nhưng mắt đầy ý cười, chuyện Amy cũng theo đó mà bị ném sang một bên.
***
“Hôm nay ở lớp Thiên Vy rất vui vẻ, cậu ấy nói Hứa sư huynh giờ là hoa đã có chủ. Mà cậu ấy chính là chủ của đoá hoa ấy!” Mạn Hân đưa ly rượu cho một vị khách, xoay người nói với Cố Khang Kiện ngồi trước quầy pha chế. Do lịch học, nên cô chỉ có thể gặp cậu vào buổi tối lúc làm thêm ở bar.
“Cô ta rất thích tên đó sao?” Khang Kiện nhìn ly rượu trong tay lòng buồn bực hỏi, cậu không ý thức được người mình đang hỏi là bạn gái của cậu.
“Có lẽ là thế! Cậu ấy khá nghiêm túc với mối quan hệ này!” Mạn Hân nghe ra giọng điệu kì lạ của cậu, nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, vì chỉ đơn giản cho rằng Cố Khang Kiện không thích Thiên Vy, nên mới có thái độ như thế!
“Em có nói chuyện chúng ta?” Không hiểu sao cậu nói những lời này, đến khi nói ra cậu không khỏi mắng mình. Nhìn cách cậu nói cứ như không muốn cho ai biết chuyện này!
“Không, em không nói gì cả!” Mạn Hân tuy đôi lúc ngốc, nhưng cô không ngốc đến mức chẳng hiểu gì. Lòng đau nhói, giữa cô và cậu là một khoảng cách xa, cô có thể tỏ tình với cậu đã là điều không thể tin rồi. Cô làm sao có thể mặt dày nói chuyện này với ai chứ?”Chuyện học em tốt chứ?” Biết mình phản ứng quá khích, Khang Kiện lảng sang chuyện khác, uống cạn ly rượu.
“Tốt ạ.” Mạn Hân thở dài, đáp. Cố làm mình phân tâm để không phải nghĩ vẩn vơ.
“...”
Thế rồi cả hai lại im lặng, ai làm việc đó. Cho đến lúc tan ca, Mạn Hân mới nhớ đến cậu, và phát hiện Khang Kiện đã say mèm, cô đành đưa cậu đến taxi, nói địa chỉ nhà cậu cho tài xế. Dù thế nhưng vẫn không an tâm, cô phải theo cùng, để cậu tựa vào vai mình. Mạn Hân nhìn ra cửa sổ, cảm giác mệt mỏi khi nghe bạn trai mình luôn lẩm bẩm về người con gái khác. Cô tự hỏi, có phải mình sớm đã không nên bắt đầu mối quan hệ này không?
“Con gái đến nơi rồi!” Bác tài nhắc nhở, kéo Mạn Hân ra khỏi mớ suy nghĩ kia. Cô vuốt mặt, miễn cưỡng đáp một tiếng, trả tiền, dìu cậu ra ngoài dưới sự giúp đỡ của bác tài. 
Mạn Hân nhìn căn biệt thự kia, nó quá xa hoa đối với đứa con gái tỉnh lẻ như cô, cũng như giữa cô và cậu, nhìn có vẻ gần nhưng thật ra là rất xa, trước cũng vậy, hiện tại cũng thế, mà có lẽ tương lai họ cũng không thể gần. Biết thế nhưng cô chẳng buông bỏ được, thôi thì cứ cố được lúc này hay lúc đó.
Cánh cửa mở, chàng trai mặc áo sơ mi đen mở vài khuy trên, áo bỏ bên ngoài quần tây đen, khuôn mặt đôi nét giống Cố Khang Kiện. Mạn Hân đoán đây có lẽ là anh trai cậu, gật đầu chào hỏi, cô đỡ Khang Kiện giao cho người kia.
Cố Hạo Nhiên đánh giá cô gái trước mặt, không có thân hình ác quỷ, mặt cũng xinh, nhìn cách ăn mặc kín đáo khá lịch sự ngoan hiền. Anh có nghe nói em trai có bạn gái, gần đây đêm nào cũng đến ở cạnh cô gái đó, chắc có lẽ là người này. Ừm bộ dáng không tệ!
“Em là bạn của Khang Kiện?” Cố Hạo Nhiên đỡ kẻ say rượu đứng trước cổng hỏi.
“Vâng... À không, em là nhân viên ở quán bar, anh ấy uống say quá nên em đưa về thôi ạ!” Mạn Hân ngập ngừng đáp, cô nghĩ chắc cậu cũng không muốn người thân biết quan hệ giữa họ.
“Có muốn vào nhà không?” Cố Hạo Nhiên sẽ không bị lừa. Có nhân viên quán bar nào thấy khách uống say lại tốt bụng đến mức đưa về tận nhà mà không gọi báo người thân của khách? Có nhân viên nào lại biết cả địa chỉ nhà của khách? Nhìn em trai mình giờ như sợi bún, say đến chẳng biết trời trăng, anh không nghĩ Khang Kiện còn đủ tỉnh để nói địa chỉ. Lừa anh? Không dễ đâu!
“Không cần đâu ạ, em phải về!” 
“Gọi taxi đi, giờ này không nên lên thang đi đón xe buýt!” Cố Hạo Nhiên nhìn đôi mắt đỏ hoe kia nghi hoặc? Cãi nhau sao? Nếu thật thế cô bé này cũng quá tốt rồi! Nếu anh là cô bé này chắc đã ném tên nhóc này ra đường thay vì vác hắn về nhà!
“Vâng.” Mạn Hân đáp một tiếng chạy ào đi, lòng mong sao không bị phát hiện. Cố Hạo Nhiên lắc đầu đóng cửa đưa Cố Khang Kiện vào nhà, ném đến sofa, đứng bên thở dốc, nói:
“Mệt thật, không biết là em nặng hay là anh già nữa?”
Đang khom người chuẩn bị tiếp tục "khiêng vác" thì lại nghe Khang Kiện lẩm bẩm gì đó. Anh cúi người để nghe rõ, sau liền đứng phất dậy, chỉ tay vào kẻ say rượu mắng:
“Chẳng trách người ta khóc, đến cả là bạn gái em cũng không nhận. Cố Khang Kiện, em thật có tài!”
Nói xong bỏ mặc ai kia, đi về phòng, chợt nhớ đến cô bé đáng thương kia không khỏi thở dài. Ban nảy Khang Kiện miệng không ngừng nói: 
“Thiên Vy, anh thích em, rất thích...” Chắc chắn cô bé kia nghe hết cả rồi! Lòng cảm thán: xem ra em trai mình là một cây hoa đào héo rồi!
***
Khang Kiện ôm đầu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn phòng khách nhà mình đầy mơ hồ. Cậu chẳng chút ký ức về đêm hôm qua, nghe tiếng vang trong bếp, cậu loạng choạng đi vào, nhìn anh trai đứng cạnh lò vi sóng, cất giọng nói khàn khàn hỏi:
“Hôm qua sao em về được nhà thế?”
“Nhân viên quán bar đưa về.” Cố Hạo Nhiên chỉnh nhiệt không nhìn Khang Kiện đáp. Quên sao? Được thôi để anh nhắc!
“Nhân viên quán bar?” Cố Khang Kiện ngừng động tác mở tủ lạnh nghi hoặc hỏi lại.
“Ừ, một cô bé xinh xắn nói là nhân viên quán bar.”
“Sau đó? Anh để cô ấy một mình về?” Khang Kiện không nhận ra giọng mình cao hẳn.
“Không lẽ muốn anh đưa cô ta về?” Cố Hạo Nhiên xoay người nhún vai nhìn em trai hỏi. 
“Nhưng đêm tối, con gái đi một mình rất nguy hiểm!” Cố Khang Kiện nhanh chóng phản bác, một cách tự nhiên chẳng suy nghĩ đáp.
“Cô ta chỉ là một người ngoài! Em nổi điên cái gì?” Cố Hạo Nhiên đặt những đĩa thức ăn được hâm nóng lên bàn, ngồi xuống bàn đắc ý nhìn Cố Khang Kiện.
“Cô ấy là bạn gái em!” Không nghĩ ngợi đáp, cậu chống tay xuống bàn chòm người về trước nhìn anh trai.
“Em luôn miệng nói sảng:" Thiên Vy, anh thích em!” Cố Hạo Nhiên cắt miếng thịt cho vào miệng, sau đó nói tiếp:
“Bạn gái em nghe được, mắt đỏ hoe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.