Trên thực tế, có rất ít đề tài, Vương Uẩn lại không thể ngủ gật được, thậm chí còn phải dốc hết tinh thần, mở to mắt như chuông đồng.
Những trưởng bối như lão thái thái, Trịnh thị, Trương thị đều dạy Vương Lâm phải cư xử tốt với nhà chồng, xuất giá tòng phu, không thể ỷ vào việc được chồng yêu chiều mà làm bậy, nhanh chóng sinh con trai.
Vương Lâm mỉm cười: "Con hiểu rồi, phu quân đối tốt với con, chính con cũng không thể không có chừng mực."
Vương Uẩn nhìn mọi người vây quanh nói chuyện xôn xao, nhưng như ngày Tết các cô các dì kéo mình lại nói chuyện, hỏi cháu đã có người yêu chưa, quan hệ thế nào.
Nghe thấy Vương Lâm và Kỷ Cảnh Thịnh ân ái, trong lòng cô có khó chịu không?
Có một chút.
Dù sao Kỷ Cảnh Thịnh cũng là nam thần mà trước kia cô thích.
Trước khi tới cô hơi sợ mọi người sẽ bàn đến hôn sự của cô, nếu vậy thì cô cũng không biết phải biểu hiện ra sao nữa, cười cũng không được mà khóc cũng không được.
Thật ra thì đây hoàn toàn là do cô suy nghĩ nhiều, nhân vật chính hôm nay là Vương Lâm. Ở trong lòng lão thái thái, cô ta vốn là một viên ngọc thô chưa mài, hôm nay thế tử phi đã có được Vương gia cùng nhau chiêm ngưỡng rồi. Vì nịnh lão thái thái, mọi người đều vây quanh Vương Lâm, không chú ý đến Vương Uẩn lắm, nhưng lúc dạy dỗ cô ta cũng lảng qua cô sắp xuất giá một chút.
Quả thực Vương gia không thích bàn đến hôn sự của Vương Uẩn, lão thái thái coi trọng mặt mũi sĩ tộc lại phải ôm đùi Tuân Trinh, đã có lời đồn bán nữ cầu vinh rồi mà còn lôi ra nói nữa thì cũng lúng túng.
Vương Uẩn chỉ ngồi đó ăn trái cây uống trà, thỉnh thoảng khôn khéo đáp một tiếng.
Cô phát hiện nữ quyến nhị phòng rất thú vị, họ không giống như những gì cô đã đọc trong tiểu thuyết - nói chữ nào cũng ẩn giấu huyền cơ - mà người nào người nấy đều tính toán nhỏ nhặt.
Vương Lâm là trung tâm của mọi người, trái lại, là người của tam phòng, Vương Uẩn và Vương Hạm tụ lại nói chuyện riêng, Trương thị và Tô di nương cũng đang nghiêng đầu nói gì đó.
Trịnh thị ăn mặc đẹp đẽ, thân mật gọi Lâm Nhi, chiếm sự chú ý.
Mặc dù Vương Viện và Lý di nương được cưng chiều lớn gan nhưng cũng không ngu xuẩn, biết lấy lòng Vương Lâm, lời nói ra đều mang ý nhờ cô ta chú ý người nhà.
Vương Khanh không thích ứng được ở nơi nhiều người thế này, luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Triệu di nương không được đáo để như Lý di nương, nhưng cũng không cam lòng yên lặng, khi nói cao hứng cũng cười, có lẽ cũng là lo cho hôn sự của Vương Khanh.
Ý đồ của Lý di nương và Triệu di nương rất rõ ràng, chỉ thiếu viết lên mặt mà thôi. Vương Lâm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo đưa đẩy đối đáp. Vương Uẩn không thể cười nhạo ý tưởng trần trụi của bọn họ, nhưng thực tế cô lại cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.
Chính cô tự tìm chỗ chết không chỉ liên lụy đến mình mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái chưa xuất giá của Vương gia, khiến bọn họ muốn thành thân cũng khó khăn. Ngày trước mình dại dột đúng là nên nuốt phân tự vẫn, cũng không biết Lý di nương và Triệu di nương có lén lút dùng hình nhân đâm cô hay không nữa.
Tô di nương thì hoàn toàn ngược lại, bà ấy đối xử với cô rất tốt, khi còn bé cô từng được bà ấy chăm sóc một thời gian, khi đó bà ấy còn là nha hoàn tâm phúc của Trương thị, sau đó được Trương thị cho lên làm di nương.
Nghĩ kỹ lại thì, Kỳ Cảnh Thịnh thích Vương Lâm tỉnh táo lý trí chứ không phải là cô mới xuyên đến tự cho là mình có bàn tay vàng quả thực là sáng suốt, có mù mới thích cô.
Cười nói một hồi đã đến trưa, lão thái thái kêu truyền cơm, mọi người đều rời bước đi ăn, ăn xong lại xem gánh hát nổi tiếng kinh thành được mời đến diễn.
Nhất thời quang cảnh trở nên náo nhiệt.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, người hầu mang bánh trái lên.
Theo lệ xem kịch, lão thái thái chọn vở kịch.
Nhưng lần này lão thái thái không chọn mà đưa quyển tập kịch cho Vương Lâm cách cô rất gần, cười nói: "Ta xem nhiều rồi, xem mấy vở đó mãi cũng chán, hay là con xem đi."
Vương Lâm hào phóng nhận lấy quyển tập kịch, cũng không từ chối, chọn một vở Họa Đường Xuân - một câu chuyện kết thúc có hậu, tài tử giai nhân cuối cùng về bên nhau.
Lão thái thái gật đầu khen không ngớt: "Được, hợp với con lắm."
Quyển tập kịch truyền đi một vòng, cuối cùng truyền đến tay Vương Uẩn, cô suy nghĩ rồi chọn vở Lý Nguyên Bẻ Cành Quế. Cô từng xem vở này rồi, truyện kể về chàng tài tử nhà nghèo Lý Nguyên bị quan tham ngang ngược ức hiếp, cuối cùng cố gắng vươn lên, đề tên bảng vàng, cá chép vượt long môn hóa rồng.
Cô rất thích đọc thể loại truyện nghịch tập như thế này, thích sự nhẫn nại của nhân vật chính, càng thích tình tiết cuối cùng quan tham bị dạy dỗ; con người bực bội đã lâu dù sao cũng được thống khoái một lần, mà bây giờ cô đã đủ bực bội rồi.
Đưa quyển tập đi, Vương Uẩn ngồi thẳng định thưởng thức mỹ nhân lên sân khấu, ai ngờ người ta vừa diễn cô đã ngủ gật rồi.
Trước kia cô cũng từng xem băng hí khúc, cảm thấy làn điệu, tư thái, quần áo, trang sức, âm nhạc đều rất đẹp, rất thú vị, mà điều kiện tiên quyết để cô thưởng thức chính là có phụ đề. Hôm nay nhìn người hát y y a a trên sân khấu, nửa hiểu nửa không, cô cứ như đi vào cõi thần tiên, trong lòng vô cùng khổ sở.
Không biết có phải biểu hiện của cô quá mức rõ ràng hay không mà Vương Lâm đang chuyên tâm xem kịch cũng nhìn qua.
Ánh mắt của Vương Uẩn và Vương Lâm chạm nhau, cô cũng không hốt hoảng, nhoẻn miệng cười với cô ta, lộ ra hàm răng trắng.
Vương Lâm bình tĩnh lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô một lát rồi quay đầu đi không để ý đến cô nữa.
Vương Uẩn quay lại nhìn sân khấu.
Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng đào kép trên sân khấu cũng rất đẹp, mỗi một cái vung tay áo, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một điệu cười đều khiến Vương Uẩn cảm thấy rạo rực, chẳng trách có mấy quan to quý nhân lại thích nuôi đào kép hát.
Nghe được một hồi, đột nhiên cô lại cảm nhận được ánh mắt của Vương Lâm, cô chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Cô nghiêng đầu qua lại thấy Vương Lâm đang nhỏ giọng nói gì đó với lão thái thái rồi, mà bà ta lại gật đầu, rồi Vương Lâm đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới chỗ cô.
Vương Uẩn cảnh giác nhìn cô ta.
Vương Lâm cũng không xấu hổ, dịu dàng nói: "Ta hơi chóng mặt, Uẩn Nhi có thể ra ngoài cùng ta không?"
Cô chóng mặt chứ tôi không chóng mặt. ngôn tình hay
Vương Uẩn định từ chối, nhưng chợt nghĩ lại lại thay đổi chủ ý.
Cô không biết tại sao đột nhiên Vương Lâm lại về phủ thăm nhà, chẳng thà mượn cơ hội này để xem cô ta muốn gì.
Vương Uẩn gọi Trương thị đang chuyên tâm xem kịch bên cạnh.
"Mẹ, con ra ngoài với nhị tỷ."
Trương thị nhìn Vương Lâm rồi nhìn Vương Uẩn, từ ái nói: "Đi đi, hai đứa đi sớm về sớm, đừng về trễ quá."
Rời khỏi sân khấu, tiếng hát y y a a dần nhỏ đi, hai người ăn ý cho nha hoàn lui xuống.
Tiếng huyên náo phía ra như bị tách ra, bốn bề yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù.
Vương Uẩn che kín đấu bồng, cũng không nói chuyện, chờ Vương Lâm mở lời trước.
Hai người yên lặng một hồi, cô chợt nghe tiếng nói không mang chút tình cảm nào của Vương Lâm: "Tiểu Tứ." Cô ta vén lại sợi tóc bị thổi bay bên tai, nói: "Ngươi hận ta sao?"
"Phụt..."
Nếu là bình thường có lẽ Vương Uẩn sẽ hận cô ta, nhưng vừa nghe cô ta mở màn bằng lời thoại phim truyền hình máu chó như thế, lại gọi mình như một nhà văn nam hiện đại nổi tiếng, cô không nhịn được mà buồn cười.
Cảm giác hài hước này đã xóa bớt một phần cảm xúc tiêu cực của cô.
"Ngươi muốn nói gì hả nhị tỷ?" Cô hỏi ngược lại.
Lúc này đã sắp hoàng hôn, hai người đi song song trên hành lang thật dài, trên mái cong có treo mấy cái đèn lồng giấy, chúng đung đưa qua lại không ngừng trong gió tuyết.
Cảnh tượng tươi đẹp như thế, cô không thể thưởng thức cùng người yêu mà lại cùng với Vương Lâm.
"Ta biết ngươi hận ta, ta làm gì ta dám nhận, quả thực hôn sự của ngươi có ta thêm dầu vào lửa."
Giọng nói của Vương Lâm rất dễ nghe, giống như tuyết rơi, nhẹ nhàng rơi xuống đất, lập tức biến mất trong làn tuyết.
"Lần này ta về là muốn nói với ngươi, mặc dù ta làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng... Tuyệt đối không hại ngươi..." Cô ta dừng một chốc rồi nói tiếp: "Tuân đại nhân lớn tuổi hơn ngươi, nhưng người này là quân tử..."
Vương Uẩn thật muốn trợn trắng mắt, nói vuốt đuôi thì ai mà không nói được, bây giờ lại chạy qua nói mấy lời sáo rỗng như thế. Cô ta nói Tuân Trinh là quân tử thì cô phải tin à? Cũng chưa chắc, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.
Dường như Vương Lâm nhìn ra được Vương Uẩn khinh thường mình nên cân nhắc rồi nói: "Tuân đại nhân không hề xấu như ngươi nghĩ đâu, thật ra chính ta cũng ngạc nhiên với quyết định của ông ấy."
Vương Uẩn cũng không biết tại sao Vương Lâm đột nhiên nói chuyện này với mình, cô cũng không tin lương tâm cô ta trỗi dậy sau khi gài bẫy cô nên mới đặc biệt từ vương phủ quay về nói chuyện này, muốn bắt tay giảng hoàn, làm chị em thân thiết với cô.
Tự mình suy đoán cũng không bằng hỏi chính chủ bên cạnh, Vương Uẩn dừng bước lại, hỏi: "Sao ngươi lại nói những điều này?"
Vương Lâm cũng dừng bước theo, lắc đầu nói: "Ngươi quả thực... trước kia..." Cô ta nói một nửa lại ngừng.
"Trước kia làm sao?"
"Không có gì... Ngươi quả thực khác trước kia."
Vương Lâm không nói thẳng khiến Vương Uẩn cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn chằm chằm Vương Lâm, cô ta bị nhìn cũng không hoảng hốt, cô nhìn đến mức sắp nhìn ra một lỗ thủng trên mặt cô ta mà cô ta cũng vẫn cứ thản nhiên như thế nên cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
"Nhị tỷ, ngươi đặc biệt gọi ta ra đây chỉ vì nói chuyện này thôi à?"
"Có lẽ là vậy." Vương Lâm hời hợt đáp.
Tâm trạng Vương Uẩn rất phức tạp, lúc mới đầu cô hận Vương Lâm muốn chết, nhưng lâu ngày lại không để ý đến nữa, bây giờ nghe cô ta nói như vậy, cô cũng phải khâm phục sự bình tĩnh của mình.
Có vẻ Vương Lâm không muốn nói chuyện với cô nữa: "Chúng ta ra ngoài lâu, nên về rồi."
"Ngươi đi đi, ta ở một mình một lúc đã." Vương Uẩn không muốn đi cùng Vương Lâm, ở sân khấu quá náo nhiệt, cô thích ở một mình, không thích tham gia náo nhiệt, còn không bằng một mình yên lặng đứng ở đây.
Vương Lâm cũng không ép buộc, gọi bọn nha hoàn đang đứng chờ ở xa, mang họ rời đi.
Vương Uẩn nhìn bóng lưng của Vương Lâm xa xa mà suy tư. Vương Lâm là một người phụ nữ thông minh, nếu ở hiện đại không chừng còn có thể tạo nên sự nghiệp, còn cô chỉ là một sinh viên đại học tầm thường.
Hôm nay Vương Lâm đã là thế tử phi, hình như cô không làm được gì để thay đổi kết cục này, có vẻ cũng không quật ngã được cô ta. Cô phải nghe lời Vương Lâm, ôm hy vọng với cuộc hôn nhân của mình sao?
Cô có vẻ không thèm để ý đến lời Vương Lâm nói nhưng thật ra vẫn nghe ít nhiều. Vương Lâm vốn kiêu ngạo, chuyện đặc biệt chạy tới đây gạt cô, để cô mang hy vọng rồi cuối cùng thất vọng không giống như là điều cô ta sẽ làm.
Rốt cuộc Tuân Trinh là người thế nào?
Ban đầu cô cho rằng y là một lão già háo sắc lòng dạ thâm trầm, nhưng Vương Lâm lại thề son sắt nói y là một quân tử, kiểu quân tử nào đây? Ôn hòa, hiền lành, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn?
Sắc trời càng ngày càng tối, góc trời bên ngoài mái hiên có hai ba con chim về tổ bay lướt qua, tiếng chim hót xen lẫn với tiếng hát kịch mơ hồ trong không khí.
Vương Uẩn lắc đầu định vứt bỏ nghi vấn trong đầu.
Bất kể thế nào, Vương Lâm quả thực rất lợi hại, dễ dàng khuấy động lòng cô, còn cô thì đã rơi vào thế bị động, bị cô ta xỏ mũi dắt đi.
Mày quá yếu rồi!
Vương Lâm che mặt than thở.
…..
Editor:
- Xì poi nè: Tuân đại nhân quả thực giống như Vương Lâm nói, là quân tử nha, đối xử với nữ chính tốt lắm, chính mình còn thấy ghen nữa là.
- Có bạn nào muốn edit bộ này cùng mình không? Mình làm một mình nên hơi lâu.