Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 154: Tàn sát kẻ địch, trung thành không đổi




Sau khi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đi vào, không nhìn vương phi trước, mà nhìn sắc mặt của Vương Gia. Triệu Trinh không nói gì, đầu tiên hắn rũ rèm mắt xuống, tiếp theo sóng mắt chợt lóe, đánh một vòng trên bụng Chu Tử, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cơ trí đến bực nào, sao lại không hiểu ý của Vương Gia chứ? Kế tiếp khi chẩn mạch cho vương phi, Hầu Lâm Sinh làm bộ chẩn đoán trong chốc lát, sau đó sắc mặt vui mừng nhìn Vương Gia trước.
Mặc dù mặt Triệu Trinh không chút thay đổi, nhưng trong lòng vì vẻ mặt của Hầu Lâm Sinh mà rất vui mừng.
Trên gương mặt đoan chính của Hầu Lâm Sinh lộ vẻ vui mừng, đứng lên nói: "Bẩm Vương Gia, thân thể vương phi khỏe mạnh!"
Triệu Trinh nghe vậy, mắt phượng mang theo ánh lạnh, liếc hắn một cái, cảnh cáo trong mắt không nói cũng hiểu.
Hầu Lâm Sinh giống như không tiếp thu được cảnh cáo của hắn, tiếp tục vui rạo rực nói: "Thuộc hạ sẽ tiếp tục giúp vương phi điều dưỡng thân thể, chung quy sẽ có công tử thứ tư!"
Mắt Chu Tử tỏa sáng nhìn Hầu Lâm Sinh: "Hầu đại phu, ta thật sự không mang thai?"
Hầu Lâm Sinh ép mình không nhìn Vương Gia, mà nhìn vương phi, nghiêm túc nói: "Vương phi, là thật."
Chu Tử vui mừng đến mức thiếu chút nữa nước mắt rớt ra.
Hứa Văn Cử đứng một bên nhìn vẻ mặt không thay đổi củaVương Gia, rất lo lắng cho Hầu Lâm Sinh. Lúc hai người rời khỏi nội viện Diên Hi cư, mới vừa trở về đến ngoại viện, liền bắt đầu tranh luận.
Hứa Văn Cử rất lo lắng Vương Gia sẽ tức giận, nhưng Hầu Lâm Sinh nói: "Vậy ngươi liền nhẫn tâm nhìn vương phi làm trái mong muốn, không ngừng sinh nở sao?"
Hứa Văn Cử nhìn hắn một cái, nói: "Đứa bé càng nhiều, địa vị của vương phi càng được cũng cố!"
Hầu Lâm Sinh vừa cởi áo khoác, vừa "Xùy" cười ra tiếng: "Địa vị của Vương phi, chẳng lẽ hiện tại không được cũng cố sao?"
Hứa Văn Cử nghĩ: Đúng vậy, Vương Gia yêu chìu vương phi như vậy, trước mặt mọi người vương phi đánh hắn mà hắn cũng không làm gì vương phi, vậy dù vương phi sinh hay không sinh cũng chẳng có quan hệ gì? Dù sao thì hai người họ cũng đã có ba vị tiểu vương Tử rồi!
Hắn lại một lần nữa bị Hầu Lâm Sinh biết ăn nói thuyết phục.
Sau khi Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử rời đi, Chu Tử đuổi lui mọi người, đứng dậy nhìn Triệu Trinh, nói: "Triệu Trinh, chàng mất hứng?"
Triệu Trinh đang trầm tư, bị nàng hỏi như vậy, theo bản năng nói: "Không có!"
Chu Tử chăm chú nhìn hắn: "Chàng mất hứng rồi!"
Triệu Trinh bị nàng nhìn có hơi bối rối, dời ánh mắt sang chỗ khác: "Ta không mất hứng!"
Chu Tử nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Thiếp không mang thai, chàng liền mất hứng! Chàng chỉ coi thiếp là công cụ sinh con!"
Triệu Trinh há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Chu Tử làm ác nhân cáo trạng trước, không lời nào để nói: Hầu Lâm Sinh không theo ám hiệu của hắn dụ dỗ Chu Tử, hắn thật mất hứng; hơn nữa, hắn chính là muốn Chu Tử sinh con cho mình, ba đứa cũng không ngại nhiều.
Chu Tử nhìn bộ dáng bị mình nói trúng tim đen của Triệu Trinh, trong lòng chợt lạnh, lại cố gắng làm cho mình bật cười.
Nàng cười, nhưng mắt to long lanh, càng không ngừng rơi lệ: "Triệu Trinh, thiếp không muốn sinh, càng không muốn sinh liên tục, thiếp sinh đủ rồi!"
Thấy nước mắt nàng, tim Triệu Trinh co rút đau đớn từng cơn, hắn cầm khăn bên gối lên, lau nước mắt cho Chu Tử, ôm Chu Tử vào lòng, hồi lâu, mới nói: "Chu Tử, chúng ta không sinh nữa!"
"Thật?" Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt còn mang theo hơi nước.
"Thật!" Triệu Trinh quyết tâm khẳng định, hắn ôm Chu Tử vào lòng lần nữa, "Ba con trai đã rất tốt rồi!"
Mưu kế của Chu Tử được như ý, mặt giấu trong ngực Triệu Trinh im lặng cười.
"Chu Tử, nàng đang cười?"
"Ặc —— không có!"
"Nàng thật sự đang cười!"
". . . . . . Ha ha. . . . . ."
Tối hôm đó, Chu Tử chi tiền, phủ Nam An vương tổ chức mở tiệc vui vẻ, ăn mừng. . . . . . Ăn mừng Thái phi nương nương lão nhân gia thân thể khỏe mạnh phúc thọ song toàn.
Mặc dù đồng ý với Chu Tử là không sinh nữa, nhưng Triệu Trinh cũng không cam lòng lại để Chu Tử uống những chén thuốc ngừa thai kia, cuối cùng hắn quyết định mấy ngày giữa hai lần nguyệt tín của Chu Tử, nếu cùng phòng với Chu Tử, sẽ không bắn vào, như vậy Chu Tử cũng sẽ không mang thai.
Ngày tám tháng sáu, lão Vương Ô Thổ băng hà, Vân Hàn kế vị, trở thành vị vua mới của Ô Thổ.
Sau khi Vân Hàn trở thành tân vương của Ô Thổ, cũng không lập tức dời vào hoàng cung, mà chuẩn bị việc tổ chức Đại hôn trước. Vương Hậu tương lai của hắn là Kim Mạt Ly con gái của Kim Hổ - Thừa tướng Ô Thổ, lễ tiết nam nữ ở Ô Thổ không quá nghiêm khắc, lúc Kim Mạt Ly tới phủ thái tử, Phàn Duy Bân và Liễu Liên đều đã bái kiến, là một cô nương xinh đẹp nhiệt tình như lửa, thoạt nhìn rất xứng đôi với Vân Hàn.
Đêm trước Đại hôn, Vân Hàn âm thầm mở tiệc mời Phàn Duy Bân và Liễu Liên.
Lần dạ tiệc này, cử hành ở phòng khách nhỏ trong hậu hoa viên, vốn chỉ có Vân Hàn, Phàn Duy Bân và Liễu Liên tham gia, ba người ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ, mấy đầu bếp đứng bên ngoài phòng khách, bày lò than cùng lồng hấp vừa làm vừa đưa đến bên bàn.
Trải qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, Phàn Duy Bân và Liễu Liên đã xác định một chuyện —— Vân Hàn là một kẻ ưa nói nhảm!
Ví như hiện tại, cua còn chưa bưng lên, Vân Hàn liền đặc biệt nói với Phàn Duy Bân và Liễu Liên rằng Vương Hậu tương lai của hắn xinh đẹp thế nào, có thể mang đến cho hắn bao nhiêu ích lợi; cua bưng lên tới, Vân Hàn vừa bảo Phàn Duy Bân và Liễu Liên ăn, vừa đặc biệt nói cặn kẽ cách làm cua, cách thưởng thức, toàn bộ nói hơn nửa canh giờ.
Lúc Vân Noãn nghe tiếng chạy tới, Vân Hàn mới nói đến cách bẻ cua lấy thịt.
Phàn Duy Bân mỉm cười nhìn Vân Hàn, nhưng hai mắt đã không còn tiêu cự.
Liễu Liên dứt khoát một tay chống má ngủ thiếp đi, bởi vì uống mấy ly rượu, khuôn mặt trắng nõn của hắn ửng hồng, lông mi thật dài xòe ra như cánh quạt, xinh đẹp nhất chính là đôi môi đỏ mọng khẽ mím, hình như đang cười.
Vân Noãn đứng ở đối diện nhìn xuống hắn, chỉ cảm thấy Liễu Liên xinh đẹp giống như một bức họa, hắn ngồi xuống bên cạnh Vân Hàn, đôi tay chống cằm, hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn Liễu Liên.
Vân Hàn thấy Thất đệ luôn luôn tuấn lãng bày ra tư thế như thiếu nữ này, nhất thời lông măng cả người dựng thẳng, cũng không rối rắm với phương pháp bẻ cua thưởng thức nữa, vội nói: "Vân Noãn, ta cho đệ hay, ta rất hiểu Liễu Liên, dù đệ có đầu thai một lần nữa mà biến thành tiểu cô nương xinh đẹp, Liễu Liên cũng vẫn thấy đệ chướng mắt!"
Vân Noãn cười cười, nhìn cũng không nhìn ca ca, vẫn chằm chằm ngắm Liễu Liên: "Ca, hắn thật đẹp, không phải sao?"
Trong nháy mắt Vân Noãn đến, Liễu Liên liền tỉnh, chỉ bởi vì chuyện lớn của Vương Gia chưa thành, nên hắn vẫn mạnh mẽ tự kềm chế kích động muốn đánh Vân Noãn tơi bời.
Phàn Duy Bân cũng cùng lúc mà tỉnh táo lại, mỉm cười lên tiếng chào Vân Noãn. Chào hỏi xong, hắn liếc Liễu Liên một cái, phát hiện tay phải Liễu Liên nắm thành quả đấm co duỗi co duỗi dưới mặt bàn. Hắn vội đưa tay ấn chặt tay phải Liễu Liên, trên mặt nở nụ cười thân thiết, hỏi Vân Hàn: "Sau khi Đại Vương thành hôn, khi nào các phi tử còn lại mới vào cung?"
Vân Hàn lại bắt đầu lảm nha lảm nhảm miêu tả gia thế dung mạo của các phi tử, đề tài bị dời đi. Mặc dù Vân Noãn vẫn còn quang minh chính đại nhìn lén, nhưng chỉ cần không mở miệng nói lung tung, Liễu Liên vẫn có thể nhẫn nại thêm một chút.
Lúc Đại hôn của Vân Hàn, bởi vì còn chưa phải là giao tiếp chính thức của hai nước, cho nên Phàn Duy Bân và Liễu Liên không được mời tham gia, hai người bọn họ cùng ra ngoài dạo phố.
Trước khi Phàn Duy Bân tới Ô Thổ, mới vừa đính hôn, bởi vì sợ bị mấy người xinh đẹp như Bạch Tử Xuân Liễu Liên quấy rối lần nữa, cho nên vẫn giữ kín không nói ra. Lần dạo phố này, hắn chính là định chọn quà tặng cho vị thê tử chưa cưới còn nấp trong khuê phòng kia.
Hai người đều là loại người tính cách mạnh mẽ không ưa huênh hoang vớ vẩn, chưa tới một khắc, tất cả quà tặng đều đã mua xong, trở về phủ đệ của Vân Hàn, vừa nhìn lẫn nhau, đều có chút bật cười —— Phàn Duy Bân cao lớn dũng mãnh mua đặc sản Ô Thổ là trang sức trâm cài, một đống trang phục đẹp đẽ khéo léo; Liễu Liên xinh đẹp như hoa lại mua một ít đồ chơi trẻ con như trống gỗ kiếm gỗ.
Hai người nhìn nhau cười, hình như đã hiểu rõ lẫn nhau.
Trong mắt hoa đào của Liễu Liên tràn đầy ý cười chân thành tha thiết: "Gia hỏa nhà ngươi, rốt cuộc cũng sắp thành thân rồi sao?"
Hắn vẫn rất lo lắng sợ Phàn Duy Bân thích Bạch Tử Xuân, giờ thì yên tâm, Bạch Tử Xuân đã thành thân, Phàn Duy Bân cũng thành thân, quả nhiên là tất cả đều vui vẻ!
Phàn Duy Bân gật đầu một cái, mắt sáng lấp lánh: "Ngươi là định làm quà tặng cho tiểu Thế tử, Nhị công tử cùng Tam công tử?"
Liễu Liên mỉm cười gật đầu.
Mắt Phàn Duy Bân chợt lóe, cũng chỉ gật đầu không nói: xem ra Liễu Liên đã có quyết định, huynh đệ nhà mình, như thế rất tốt, rất tốt!
Trong lòng hai người đều chứa ý xấu, nhìn nhau cười khúc khích, cảm thấy mình hiểu rõ tâm sự của đối phương, còn đối phương không biết chuyện của mình, trong lòng đắc ý không thôi.
Ngày hai mươi tháng sáu, Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân cầm thư do tân vương Ô Thổ tự viết, rời Ô Thổ. Lần này bọn họ tới đây, gánh vác sứ mạng liên minh thân thiết giữa hai nước Đại Kim và Ô Thổ, cho nên dù trở về nước, cũng không dám khinh thường chút nào, dọc đường đi, một giọt rượu Liễu Liên cũng không hớp, chỉ sợ xảy ra điều gì không may.
Ngày mười lăm tháng bảy, cuối cùng nhóm của Liễu Liên cũng tới đỉnh núi Vân Mông. Vị trí này được xem là nơi tiếp giáp của ba nước Đại Kim, Ô Thổ và Đông Khu, nhất định phải càng thêm cẩn thận. Đại Kim và Ô Thổ kết thành liên minh, cùng gây kinh sợ cho Đông Khu quốc, hẳn Đông Khu quốc sẽ không từ bỏ ý đồ!
Lúc này đã là chạng vạng, Liễu Liên sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trên một mảnh đất trống ở đỉnh Núi Vân Mông. Sau khi dùng lương khô, Phàn Duy Bân cùng mấy kỵ binh dũng mãnh dưới tay hắn dựa lưng vào nhau ngủ thiếp đi, Liễu Liên mang theo mấy Tinh Vệ của hắn, vây ở bên ngoài gác đêm.
Lúc nửa đêm, trên không một vầng trăng sáng, chiếu vào vách đá thật cao và bụi cây tươi tốt, rắc bóng lên tảng đá lớn, lờ mờ, có chút âm trầm.
Dòng suối nhỏ trong núi róc rách chảy xuôi, cú đêm ngẫu nhiên gào thét, côn trùng trong bụi cỏ cất tiếng kêu to, khiến cho đêm đen không chút yên tĩnh.
Liễu Liên ngồi nơi đó, mắt nhắm, nhưng hai lỗ tai vẫn luôn lắng nghe.
Chợt, hắn huýt một tiếng, nhảy lên.
Tinh vệ canh giữ ở xung quanh phản ứng trước hết, "xoẹt" một tiếng rút đao đứng lên.
Đám người Phàn Duy Bân cũng theo đó vọt lên.
Liễu Liên đứng ở vách đá tiến về phía trước nhìn xuống, chỉ thấy trên sườn núi đều là người áo đen, đen ngòm một mảnh, chỉ có lưỡi đao trong tay bọn họ thỉnh thoảng chợt lóe dưới ánh trăng, mới có thể nhìn ra đều là người.
Võ công những người này thật cao, nhanh chóng di động về phía trước.
Liễu Liên phát hiện dù là thực lực hay số lượng, phe ta cũng không bằng, liền huýt một tiếng, cầm đao nhanh như tia chớp nhảy xuống. Tinh vệ dưới tay hắn cũng theo sát nhảy theo sau hắn.
Phàn Duy Bân nghe hiểu ám hiệu của Liễu Liên, dùng sức chạy như bay về hướng ngược lại, kỵ binh dũng mãnh dưới tay hắn theo sát phía sau. Trên người Phàn Duy Bân mang theo thư tự tay tân vương Vân Hàn của Ô Thổ viết, nhất định không thể xảy ra việc không may.
Tốc độ Liễu Liên nhanh đến kinh người, nhanh như tia chớp nhảy vào phe địch.
Những người áo đen kia cuống quít vây lấy tấn công, chỉ thấy ánh đen thật dài chợt lóe, bóng dáng màu đen nhanh như tia chớp đã bay đến một chỗ khác.
Những người áo đen ngăn chặn hắn đang kinh ngạc vì tốc độ của hắn, lại cảm thấy trước ngực có một dòng ấm nóng, vừa nhìn, ra là chảy từ cổ xuống. Sau khi phát hiện, bọn họ ầm ầm ngã xuống —— đầu đã rơi xuống.
Mắt người chỉ huy phía sau trợn trợn nhìn tia chớp lóng lánh màu đen, người của mình rối rít ngã xuống, không khỏi hồn bay phách tán, liều mạng dằn nỗi sợ hãi ngập tràn, hô lớn: "Là Vô Ảnh đao Liễu Liên! Tấm chắn! Mau!"
Người áo đen trước mặt hắn ngã xuống từng dãy, người phía sau xông lên lần nữa, cho những người phía sau nhất thời gian hoàn hồn, lấy tấm chắn khổng lồ chắn trước người, từ từ tiến tới gần Liễu Liên.
Liễu Liên giết sạch tất cả những người chưa kịp lấy tấm chắn ra, dưới chân của hắn, tất cả đều thi thể là người áo đen, tối om om một mảnh.
Hắn cao gầy mạnh mẽ, đứng trong một mảng lớn thi thể, trên mặt trắng nõn như ngọc cũng bị tung tóe mấy giọt máu lớn nhỏ, đôi mày thanh tú xanh đen giãn ra, mắt hoa đào xinh đẹp cong cong, khóe môi đỏ mọng tinh xảo nhếch lên, hắn vẫn tươi cười, cười xinh đẹp rực rỡ.
Trên đầu hắn mang ngọc quan đen vương phi ban cho, trên người mặc quần áo Chu Tử tự tay may, bên hông đeo đai lưng ngọc đen lấy được ở chỗ vương phi.
Tóc dài đen nhánh xõa trên lưng, một dãi tóc cũng đang rũ xuống trên trán, phía trên dính máu văng lên, áo khoác lụa màu trắng vốn còn muốn mặc thêm mấy năm sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, ướt đẫm dính sát vào người hắn, hiện ra đường cong thon gầy xinh đẹp.
Kẻ địch quá nhiều, giơ cao tấm chắn liên tục tiến lên không ngừng, như đàn kiến hôi ngọa nguậy, võ công chẳng qua chỉ cao cường như con kiến hôi.
Liễu Liên cười, trong lòng còn suy nghĩ: Đông Khu quốc thật chịu chi, nhiều sát thủ như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc đây?
Trước khi lao vào quân địch, Liễu Liên nghĩ: về sau, Bạch Tử Hạ bảo vệ vương phi, không biết có chú tâm không?
Dưới ánh trăng sáng ngời, một thân áo trắng, hắn giống như thần linh, khẽ mỉm cười, ánh đen chợt lóe, tung người tiến vào quân địch. Tinh Vệ còn sống sót dưới tay hắn theo sát phía sau.
Trong ánh sáng trắng của tấm chắn đầy trời, chỉ nghe tiếng "roẹt" phát ra lúc ánh đen cắt vào cổ họng kẻ địch.
Một loạt tiếng trống kịch liệt vang lên trên sườn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.