Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 6: Mì rắc tôm bầm [1]




Lúc trông thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo lông màu đỏ trên màn hình giữa mùa đông rét lạnh phỏng vấn người qua đường, Chương Triêu Dương mở to hai mắt, đột nhiên hiểu được vì sao hắn lại cảm thấy Đình Đình rất quen mắt nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Cô gái trên TV thoạt nhìn đầy đặn hơn so với trong đời thực, hơn nữa có trang điểm nhẹ nên so với người thật thì già dặn hơn rất nhiều. Màn ảnh quả nhiên rất biết chọn người, bản thân cô gầy hơn trên TV, hơn nữa —— cũng hấp dẫn hơn.
Triêu Dương khẽ lắc đầu, nếu hắn có thời gi­an sẽ xem tiết mục mỹ thực này. Đã có vài người thay nhau làm chủ trì tiết mục nên đều thấy quen mặt, không thể tưởng nổi đã gặp hai lần mà hắn đều không nhận ra Đình Đình chính là tiểu Đình trong tiết mục mỹ thực.
Từ lần đầu gặp Đình Đình thì chỉ nhớ đến cảnh cô lầm bầm lầu bầu một mình với xe đạp điện trong ngõ hẻm không người vào ban đêm, Triêu Dương lại không khỏi buồn cười, mới nhìn thì rất trưởng thành không ngờ lại có một mặt trẻ con như vậy.
Bất giác lại nghĩ tới ngày đó nói chuyện ngắn ngủi với nhau tại câu lạc bộ tư nhân, thì gặp người đàn ông với ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, sự vui vẻ trong mắt Triêu Dương liền biến mất. Hắn đã hỏi qua quản lí, ngày đó một thiếu tá trong bộ đội cử hành hôn lễ, mọi người tới tham gia hôn lễ đều có lai lịch lớn, dường như tất cả đều có bối cảnh quân chính, người bình thường rất khó trà trộn vào, hơn nữa không cho bất cứ cơ quan truyền thông nào đến quay.
Như vậy, Đình Đình thân là người chủ trì trong đài truyền hình xuất hiện ở tiệc cưới cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Triêu Dương đi đến quầy bar nhỏ trong phòng khách, pha một bình trà cho mình, sau đó trở về ghế dài gỗ lim, tựa người trên đệm mềm mại tiếp tục xem TV.
Do một vài cảnh có Đình Đình chủ trì đã xong, bây giờ đổi thành người nam chủ trì đi vào bếp của một nhà hàng năm sao xem xét.
Suy nghĩ của Triêu Dương vẫn còn dừng lại trên người Đình Đình.
Thật sự là một công việc vất vả, dù mùa hè nóng bức hay trời đông giá rét, gió táp mưa sa, đều dẫn theo người đi tìm mỹ thực khắp nơi trong thành phố. Dẫu vậy lại không được ăn đủ bữa, để đói bụng đến réo ùng ục. Chỉ một chén cháo một đĩa đồ chua cũng làm cho cô ăn ngon miệng.
Triêu Dương nghĩ, cô gầy như vậy phần lớn là vì công việc, ba bữa ăn lung tung, không cố định thời gian? Nếu đổi lại là hắn, nhất định mỗi ngày làm thức ăn thơm ngon miệng cho cô, đem cô nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Triêu Dương bỗng nhiên cả kinh, sao lại nghĩ như thế?
Chẳng qua mới mới gặp hai lần mà thôi.
Sau đó Triêu Dương cười khổ.
Đàn ông lớn tuổi một chút, có tiền có thời gian rảnh, quả nhiên tâm tư sẽ thay đổi. Thêm nữa là trong hôn lễ của bạn thân Vương Hữu Gia, giữa một mảnh ồn ào náo nhiệt, không hiểu sao hắn lại nhận được hoa cô dâu ném ra ngoài khiến cho một đám phụ nữ độc thân oán thán, thật sự làm cho Triêu Dương sợ đến toàn thân đổ mồ hôi.
Lúc cô dâu chú rể tiễn khách, Vương Hữu Gia thần bí kề sát tai Triêu Dương nói “Triêu Dương cậu đừng không tin, thứ này cũng có chút chính xác. Vợ tớ cũng vì nhận hoa cô dâu trong ngày cưới nên mới đột nhiên hiểu ra, cảm thấy muốn gả cho tớ. Hắc hắc, tớ thấy cậu cũng sẽ nhanh thôi.”
Lúc đó Triêu Dương còn đang suy nghĩ, kết hôn ư? Đừng nói cô dâu, ngay cả lông tơ bạn gái cũng chưa từng có một sợi, nói gì kết hôn?
Nhưng giữa buổi đêm không người này, làm xong công việc, buông lỏng tâm tình, trong đầu hắn lại tràn ngập hình ảnh cô gái mới chỉ gặp hai lần.
Triêu Dương uống một ngụm trà đắng, để hương vị đắng mát lạnh tràn ngập trong miệng, sau đó trở nên thơm ngọt.
Uống trà, có phải giống như đời người? Khổ tận cam lai (Thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới).
Triêu Dương bắt mình không suy nghĩ lung tung nữa, lấy điều khiển từ xa đổi kênh, một vở kịch tình yêu khóc lóc đau khổ. Trong kịch mẹ chồng độc ác muốn mạnh mẽ mang đi cháu trai con trai để lại để sau này hương khói, người vợ mất chồng đầu tóc rối bù bẩn thỉu khóc lóc ôm chân của mẹ chồng độc ác, van xin bà đừng mang đứa bé đi, bé trai cũng vừa khóc la vừa giãy dụa, đòi trở lại trong lòng mẹ nó.
Triêu Dương hơi run lên, quan hệ mẹ chồng con dâu Trung Quốc vốn phức tạp, lại trải qua sự phóng đại của kịch truyền hình nên càng xem càng kinh hãi. Khó trách thanh niên nói, bây giờ tìm vợ thật khó, vừa muốn có xe có nhà, vừa muốn cha mẹ đều mất.
Nói như thế, hắn cũng không tìm thấy vợ. Tuy nói có xe có nhà, nhưng cha mẹ trong nhà khoẻ mạnh, còn có một em gái già mang theo con gái ở nhà, chỉ sợ các cô gái phải chùn bước.
Triêu Dương âm thầm buồn bực, tại sao lại nghĩ đến vấn đề tìm vợ chứ bèn tranh thủ thời gi­an đổi kênh.
Đài này hay hơn, là một chương trình nói chuyện tình cảm, nam nữ khách quý ngồi hai bên đang trao đổi cùng người chủ trì, khắp nơi kêu người thân bạn bè lên đài công kích chỉ trích đối phương, nam nữ trong cuộc đều mất mặt. Nữ khách quý nói, chỉ số thông minh của tôi trong quá khứ là ba trăm, trong tương lai thêm ba trăm, trước sau là sáu trăm, không ai có thể vượt qua.
“Phụt!” Trà trong miệng của Triêu Dương phun vào không khí.
Diện mạo cô gái này giống như người tiền sử (uhm... còn giống con vượn =] ] ), cảm nhận về bản thân lại khiến hù chết người.
Không, đây không phải một chương trình nói chuyện, đây rõ ràng chính là một tiết mục giải trí.
Triêu Dương như bị sét đánh lại vội vàng chuyển kênh, xem nữa, hắn sợ mình cũng giống như cái vị sư gia trong Đường Bá Hổ - Thu Hương, phún máu không ngừng.
Đúng lúc này Triêu Dương nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Mở cửa, Triêu Dương nhìn thấy Đình Đình mặc áo lông màu đen, mang đồ che tai lông thỏ và khẩu trang to, trên vai đeo một cái túi lớn đang đứng trên bậc thang.
Trông thấy hắn ra mở cửa, Đình Đình mỉm cười sau khẩu trang, con mắt biến thành hai hình trăng cong.
“Chương Triêu Dương.” Thanh âm trong trẻo tựa như châu ngọc va chạm.
Triêu Dương không nghĩ tới lại là Đình Đình, kinh ngạc một lát mới lập tức mỉm cười “Vẫn khoẻ chứ Đình Đình.”
“Có thể vào không?”
“Muốn vào trong ngồi một lát không?”
Hai người đồng thanh nói.
Sau đó Đình Đình nhếch miệng cười hắc hắc trong khẩu trang còn Triêu Dương thì dùng tay ra dấu mời “Hoan nghênh.”
Lần này Triêu Dương dẫn Đình Đình vào phòng khách trước, rót ly nước nóng cho Đình Đình, đồng thời nhìn đồng hồ, 8 giờ 45′.
“Ăn cơm chưa?” Nhớ lần trước cô tới sau chín giờ, bụng đói kêu vang.
Đình Đình lại gật gật đầu, “Lúc tôi ra khỏi cơ quan có ăn chén vằn thắn nhỏ trong tiệm ăn nhanh.”
Đình Đình vốn định tan ca tới đây, trả hộp thực phẩm bằng nhựa để tỏ lòng cám ơn với Chương Triêu Dương rồi trở về nhà ăn cơm. Nhưng không nghĩ tới lại có cuộc họp chọn đề tài, họp một cái đến tám giờ. Họp xong chị Tiêu nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm, xem như chào mừng đồng nghiệp mới. Đình Đình cố ý xin nghỉ, hơn nữa đáp ứng lần sau sẽ bù mới không phải đi ăn cùng cả nhóm.
Chờ đến khi tiễn cả đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ăn cơm ca hát, Đình Đình mới bi thảm phát hiện mình cũng đói bụng đến ngực trước dán vào sau lưng rồi, chẳng lẽ không biết xấu hổ lại vác cái bụng đói kêu réo ầm ĩ đến chỗ Chương Triêu Dương? Cho nên cô tranh thủ thời gi­an chạy đến tiệm ăn nhanh Trung Quốc đối diện đài truyền hình kêu một chén vằn thắn nhỏ ăn lót dạ rồi mới tới.
“Tính giảm cân sao?” Triêu Dương nhíu mày. Dựa theo đo đạc của mắt hắn, Đình Đình cao chừng 58 inches, trọng lượng còn chưa tới trăm cân (trăm lbs).
Đình Đình mạnh mẽ lắc đầu, loại công việc này cường độ nhanh, chạy suốt ngày ngoài đường, nếu như còn muốn giảm cân thì mạng nhỏ này của cô sẽ không còn. Chỉ là vì công việc mà ba bữa ăn không ổn định cho nên dù cho tính cách hòa nhã đến mấy ăn cũng chẳng mập lên được.
Triêu Dương tăng thêm chút ấm của máy sưởi trong phòng “Cô ngồi một lát xem TV, tôi vào bếp tìm một chút đồ ăn cho cô.”
Đình Đình há to miệng, muốn nói cám ơn xong tôi sẽ đi nhưng Triêu Dương lại phất phất tay “Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.”
Nhớ tới cháo gà cây tể thái lần trước được ăn qua, còn có trứng muối trộn đậu hũ, đồ chua mỹ vị, da mặt Đình Đình bèn dày lên, cởi áo lông ra, ngồi xuống xem TV.
Lúc mùi thơm từ trong không khí tản ra, giống như cái tay vô hình bắt được khứu giác của Đình Đình, Đình Đình còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái nhỏ lùn phô bày lòng tự tin vô hạn trên TV.
Đình Đình tự nhận cô cũng tiếp xúc với đủ loại người hỗn tạp, đủ mọi hạng người nhưng cô gái này thật sự là người đầu tiên cô được gặp từ lúc chào đời đến nay, người trước là ba trăm, sau thêm ba trăm quả là có một không hai.
Nếu chị kia chỉ giả vờ giả vịt dùng hoa dâm bụt làm tên, giả khóc lóc giống như Đông Thi (Đông Thi trong phim Tây Thi), thì cô này hoàn toàn là hàng xóm Đông Thi, quá shock.
Chương Triêu Dương bưng khay đi vào vẫn thấy cô gái giống người tiền sử trên TV đang không ngừng khẳng định tự tin.
Triêu Dương cười rộ lên, “Đến ăn đi.”
“Được.” Đình Đình tắt TV rồi chợt nhớ đây không phải trong nhà mình bèn le lưỡi “Thói quen mất rồi.”
“Không sao, lúc tôi ăn cơm cũng không thích xem TV.” Triêu Dương đặt khay trên bàn nhỏ trước sô pha, bưng cái đĩa hoa văn xanh và hai cái chén nhỏ ra bên cạnh.
Đình Đình nghiêng người nhìn lại, không khỏi thèm thuồng.
“Tôi không khách khí đâu”
Đình Đình làm tiết mục mỹ thực cũng đã lâu, ít nhiều cũng có chút tâm đắc. Món Chương Triêu Dương bưng lên là mì rắc tôm bằm, phía trên là một tầng tôm bằm đã xào thành màu đậm, độ mịn của mì bên dưới rất đều thể hiện rõ ràng là người xào mì giỏi, hương vị thơm ngào ngạt tỏa ra.
Đình Đình cầm đũa gắp mì lên đưa vào miệng, mì tan ra trong răng, tôm chắc ngọt, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm “ken két” phát ra khi nhai, vị giác thỏa mãn, thính giác cũng sung sướng.
Ăn một chút mì rắc tôm bằm lại thêm một miếng nấm mèo đen trộn mù tạt. Mù tạc hơi cay và có chút vị chua hòa quyện cùng vị thơm ngọt của nấm mèo đen, lập tức làm tan hết chất béo của mì, uống thêm một ngụm canh tảo biển tôm khô...
Đình Đình nheo mắt lại, cái này thật sự là cuộc sống tốt đẹp thần tiên cũng không sánh được.
Triêu Dương nhìn cô gái ăn đến thất tình hiện lên mặt, vẻ mặt hớn hở trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhiều năm trước đây lúc hắn còn chưa nấu ăn ngon như bây giờ thì đã từng nấu cơm cho cô gái mình yêu mấy lần, cô gái ăn rụt rè sau đó ngọt ngào tựa trên vai hắn nói, Triêu Dương, anh đối với em thật tốt, từ nay về sau anh nấu cơm em giặt quần áo...
Triêu Dương lắc đầu. Đã lâu rồi hắn không nghĩ đến chuyện tình cảm đã mất đi nhưng không biết sao, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô gái khi ăn trước mặt, sự chán nản trước kia lại từng chút từng chút nổi lên.
Cô gái hắn yêu có từng nghĩ tới tâm tình trong lòng hắn. Hắn cũng là đứa con được cha mẹ sủng ái. Từ nhỏ đến lớn chưa từng xuống bếp, vì muốn cô có thể ăn một bữa hắn tự nấu đã phải chạy về nhà hỏi mẹ, còn bị em gái cười nhạo.
Yêu như vậy, khát vọng cho người yêu hạnh phúc như vậy, cố gắng vì tương lai của hai người mà làm việc như vậy, đổi được lại là một câu không thực tế, một câu chúng ta chia tay đi, bảo hắn làm sao mà chịu nổi?
Trong tai lại nghe thấy tiếng hút miếng mì cuối cùng vào miệng của cô gái, sau đó húp muỗng canh cuối cùng rồi đặt đũa xuống.
Triêu Dương bắt buộc mình từ trong trí nhớ nhàn nhạt đau thương trở về hiện thực.
“Ôi, Chương Triêu Dương, tài nấu ăn của anh thật giỏi! Có thể mở quán ăn riêng rồi! Tôi cam đoan mỗi ngày vào ủng hộ.” Đình Đình vo lại mấy miếng giấy lau miệng để trước mặt.
Triêu Dương nhìn Đình Đình gương mặt hồng hồng vừa ăn mì và nấm xào mù tạt rồi uống canh nóng xong, mỉm cười, “Nếu cô thích, cứ coi nơi này là quán ăn cũng được, hoan nghênh cô đến tùy ý.”
“Thật sao?” Đầu tiên đôi mắt Đình Đình sáng ngời, sau đó hắc hắc cười ngây ngô dùng hai tay chống má, nghĩ cũng biết người ta khách khí.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Làm gì? Đình Đình nhíu mày.
Triêu Dương liền vươn tay.
Đình Đình ngoan ngoãn lấy ra điện thoại di động đặt vào trong tay Triêu Dương, điện thoại có vỏ ngoài màu xám bạc, nằm ở trong bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn có vẻ nhỏ bé.
Triêu Dương lấy điện thoại Đình Đình bấm số điện thoại di động của mình, lưu số của Đình Đình vào trong điện thoại của mình rồi lại gọi về điện thoại Đình Đình, thay cô lưu số của mình, sau đó trả lại cho Đình Đình.
“Ừ, đây là số của tôi, Chương Triêu Dương. Nếu muốn tới đây ăn cơm, gọi điện thoại.”
Đình Đình nhận điện thoại di động, hơi ấm của bàn tay hắn còn vương trên điện thoại rơi vào lòng bàn tay cô.
Triêu Dương nhìn đồng hồ “Thời gi­an không còn sớm, cô cũng nên về nhà, trên đường chú ý an toàn.”
Đình Đình oán thầm, sao cơm nước xong thì đuổi khách rồi?
Triêu Dương cười một cái, con gái đi đường ban đêm quá muộn không an toàn, dù cho đi xe đạp điện cũng không chắc chắn có thể thoát khỏi người xấu, vẫn nên về sớm chút mới tốt.
Trong bụng tuy nói thầm nhưng Đình Đình vẫn đứng dậy, kéo túi lớn của mình qua, mở khóa kéo lấy ra cái túi vải màu đỏ “Xém quên việc chính. Cám ơn lần trước anh tặng đồ chua cho tôi, ăn rất ngon.”
Triêu Dương nhận túi rồi tiễn Đình Đình ra cửa.
Đình Đình ra cửa, quay lại vẫy tay với Triêu Dương. Cô dắt Tiểu Thúy lên xe chạy ra vài mét. Lúc Đình Đình quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Chương Triêu Dương còn đứng ở bên cửa đưa mắt nhìn theo, bóng người dưới đèn đường mờ vàng có vẻ cô đơn quạnh quẽ. Một góc trong nội tâm Đình Đình đột nhiên có một giọng nói, mình nên ôm hắn một cái. Một thanh âm khác thì nhảy ra nói, không, không phải ôm, mà là...
Mà là cái gì?
Giọng nói kia không nói ra được lời xấu, nhưng cũng có chút vô lại, dù sao không phải ôm là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.