Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 64: Phiền não của quân nghiên





Một Quân Nghiên đã rất khó đối phó, bây giờ thêm một Tri Xuân là ẩn số lớn, Minh Cẩm đột nhiên cảm thấy dường như mình sống một ngày bằng một năm.
Cũng may thực mau Lý thị từ bên ngoài tiến vào, đi theo sau là Minh Lan tò mò nhìn ngó khắp nơi.
“Đây là Nhị cô nương của Phó gia,” Lý thị cười giới thiệu với Quân Nghiên, “Sau này sẽ là bạn học với cô nương, lão phu nhân bảo đưa lại đây làm quen.”
“Ai cho cô vào phòng tôi?” Quân Nghiên liếc xéo Lý thị, giọng điệu tuy không nghiêm khắc nhưng lời nói rất khó nghe, “Đi ra ngoài!”
Lý thị xanh mặt, một lúc sau mới nói với Minh Lan: “Ta ở bên ngoài chờ muội.” Dứt lời cũng không hề nhìn Quân Nghiên, xoay người rời phòng.
“Cô nương đối xử với Lý tỷ quá khắt khe.” Minh Cẩm bất bình, “Dù gì cũng là quản sự trong phủ, nên để lại vài phần mặt mũi cho tỷ ấy.”
“Tôi biết chị hợp với ả ta,” Quân Nghiên ngắt lời Minh Cẩm, “Nhưng tôi không thể chịu nổi loại đàn bà dùng thân thể bò lên cao.”
Minh Cẩm sửng sốt, phát hiện trong giọng nói Quân Nghiên mang theo một tia hận ý.
“Chị không biết à,” Quân Nghiên thì thào, tay dần dần nắm chặt, “Loại đàn bà này thường nịnh nọt cấp trên, trộm bản thảo thiết kế của tôi còn vu oan hãm hại, làm tôi ở công ty không thể trở mình...”
“E hèm.” Minh Cẩm đằng hắng một tiếng thật mạnh, đưa mắt ra hiệu cho Minh Lan.
“Quân Nghiên cô nương.” Minh Lan hiểu ý, tuy cô nàng chẳng biết Quân Nghiên nói cái gì, nhưng tỷ tỷ ra hiệu thì phải làm theo, chỉ là nụ cười hơi giả tạo, “Sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Thiếu chút nữa tôi quên mất,” Quân Nghiên vỗ đầu, giới thiệu cho Tri Xuân, “Đây là Minh Lan em gái của chị Minh Cẩm, cũng sẽ học chung với tôi.”
“Minh Lan muội muội.” Tri Xuân quay đầu mỉm cười chào Minh Lan.
“Đừng nhận bậy cái gì mà tỷ tỷ muội muội, ta chỉ có một tỷ tỷ.” Minh Lan rõ ràng bất mãn với chữ “Cũng” kia, dù gì Phó gia là gia đình có nề nếp, tự nhiên sắp xếp cho mình cùng học với nha hoàn coi sao được?. T𝐫ờ u𝒎 𝘵𝐫u𝒎 huyề𝐧 𝘵𝐫ù𝒎 ⩵ T𝐫 𝖴𝒎𝘵𝐫uyệ𝐧.VN ⩵
Tri Xuân tức khắc có vẻ xấu hổ, không biết nói tiếp thế nào.
Minh Cẩm nhìn Quân Nghiên một cái, tiến lên giải vây: “Muội muội của ta từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn nói bừa bãi, cô nương đừng phật lòng.”
“Em thấy Tri Xuân khác với em điểm nào?” Vẻ mặt Quân Nghiên lạnh lùng, chỉnh Minh Lan, “Em ấy không bán mình cho Triệu gia, cũng giống như em là con gái có cha có mẹ sinh ra, tại sao không thể làm bạn với nhau?”
Quân Nghiên vừa nói xong thì sắc mặt mọi người trong phòng đều cổ quái.
“Ý của Quân Nghiên cô nương là, muội muội ta tới Triệu gia với thân phận nha hoàn?” Minh Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười, “Vậy ta thật không hiểu nổi, từ khi nào Phó gia trở thành gia nô cho Triệu gia?”
Tuy vẻ mặt nghiêm khắc nhưng trong lòng Minh Cẩm không khỏi tán thưởng Tề thị quá khôn khéo, quả nhiên mới gặp mặt đã bùng nổ. Mặc dù hai cô gái này đấu võ mồm thực nhanh nhẹn, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với hai đứa hợp nhau đi gây hoạ.
Nhìn hai cô gái xù lông như gà chọi, Minh Cẩm xoa cằm, vui mừng thầm cười.
“Chị Minh Cẩm sao lại đổ dầu vào lửa? Chị biết tôi không phải có ý như vậy.” Quân Nghiên nhìn Minh Cẩm, cảm thấy thực bất đắc dĩ bèn nói một câu khách sáo, quả thật đàn bà con gái là giống loài lòng dạ hẹp hòi.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt khoan dung bất đắc dĩ của Quân Nghiên, giống như trưởng bối không biết cách trị con cháu vô cớ gây rối thế nào, trong lòng không khỏi âm thầm nôn ra máu. Hay thật, nếu nói thêm câu gì nữa thì nàng thật sự biến thành trẻ con.
Quân Nghiên thấy Minh Cẩm không nói lời nào, cho rằng đã dỗ được nàng, quay đầu nói với Minh Lan: “Con nít không nên nghĩ nhiều về ba cái vụ cấp bậc địa vị linh tinh gì đó, cứ sống đơn thuần không phải tốt hơn à?”
Minh Lan kỳ quái nhìn Quân Nghiên: “Tuổi cô nương xấp xỉ với ta phải không?” Bày ra dáng vẻ bà cụ non thật khó coi.
Quân Nghiên cứng họng, đành phải mềm giọng: “Tri Xuân chỉ lớn hơn em một chút, cũng giống như em muốn học hành biết chữ, thêm một người chơi không vui hơn sao?”
Mặc dù giọng điệu Quân Nghiên ôn hòa nhưng thần thái vẫn cao cao tại thượng, hiếu chiến Minh Lan tức khắc cảm thấy Quân Nghiên đang ra oai phủ đầu, với tính tình ngang bướng như Minh Lan sao có thể lùi bước, lập tức hừng hực khí thế chiến đấu đáp trả: “Cô nương nói chuyện tốt nhất nên có chừng mực, Phó gia và Triệu gia coi như thế giao, nếu con nhỏ kia cũng giống ta thì coi bộ cô nương chẳng hơn bao nhiêu.”
“Không không.” Tri Xuân nghe Minh Lan nói vậy hoảng sợ đính chính, “Em đã bán mình cho cô nương, dĩ nhiên là nha hoàn của cô nương.”
“Em không bán mình,” Quân Nghiên lạnh mặt, “Em đứng thẳng lên cho tôi.” Thấy Tri Xuân cứng đờ đứng nghiêm tại chỗ, Quân Nghiên mới hài lòng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai nó, “Minh Lan nói không sai, em và tôi không hơn kém nhau bao nhiêu, tất cả đều là con người, sao có thể khác biệt?”
“Cô nương chớ nên nói vậy,” Tiểu Bổng Đầu đứng một bên rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng: “Thân phận của cô nương sao có thể ngang hàng với một nha hoàn? Phó lão gia là tiên sinh được mời đến, hai vị Phó tiểu thư đều được lão phu nhân và phu nhân nhờ vả tới làm bạn học hành may thêu với cô nương, đương nhiên đều là chủ nhân. Nếu Tri Xuân là khách, vậy cũng coi như là chủ nhân, nhưng nếu nuôi trong nhà để hầu hạ cô nương, vậy thì không thể xem như khách rồi.”
Minh Cẩm hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Tiểu Bổng Đầu, cô gái này nói chuyện lớp lang rõ ràng, không phải loại nha hoàn hồ đồ, chẳng biết Quân Nghiên có nghe lọt tai lời khuyên hay không.
“Mới có bao lớn đã học một đầu thói hư tật xấu,” Quân Nghiên trừng mắt lườm Tiểu Bổng Đầu rồi trấn an, “Tôi biết Tri Xuân tới đây khiến em có điểm ganh tị, nhưng cũng không thể vì vậy mà bịa ra những lý do này.”
Tiểu Bổng Đầu tức khắc đỏ mắt, cắn chặt môi không nói gì nữa.
Minh Lan tính tình ngay thẳng lại không thể đứng nhìn, lên tiếng bênh vực Tiểu Bổng Đầu: “Nha hoàn này chắc đã theo cô nương bao nhiêu năm rồi nhỉ, tình cảm trải qua một thời gian dài như vậy mà không thắng nổi một nha hoàn mới tới.”
“Không phải thế.” Quân Nghiên muốn biện giải nhưng lại im miệng.
Thật sự nàng có chút đề phòng Tiểu Bổng Đầu, rốt cuộc đây là nha hoàn do phu nhân đưa cho, hơn nữa đã hầu hạ Quân Nghiên nhiều năm, tất cả những biến hóa của Quân Nghiên không ai biết rõ hơn nó, tương đương với việc để lại nhược điểm trong tay nó. Điều này khiến Quân Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, sợ nha hoàn này sẽ mật báo tất cả những gì xảy ra bên người mình, vì vậy rất nhiều chuyện nàng muốn làm đều có chút bó tay bó chân.
Hiện giờ cứu về Tri Xuân không phải người Triệu gia, Quân Nghiên cảm thấy một cô gái có thể bán mình chôn cha là chất phác thiện lương, đáng giá tín nhiệm, hơn nữa chính mình lại coi như cứu cô gái này một mạng, vì thế cho rằng Tri Xuân đáng tin cậy hơn Tiểu Bổng Đầu nhiều, rất nhiều thứ được lên kế hoạch để giao cho Tri Xuân trong tương lai.
Tuy nhiên trải qua cuộc đấu khẩu này, Quân Nghiên phát hiện hình như mình quá hấp tấp, có một số việc vẫn phải từ từ mà làm, hiện tại rất nhiều chuyện còn chưa triển khai, không cần vội vàng trong chốc lát.
“Tôi không có ý này, em đừng suy nghĩ nhiều.” Quân Nghiên cảm thấy mình đã hiểu ra, cười cười vỗ vai rồi ôm choàng lấy Tiểu Bổng Đầu. Tiểu Bổng Đầu không thể nào thích ứng với cách thức biểu đạt quá nhiệt liệt như thế, đỏ mặt hơi giãy giụa.
“Tuy nhiên tôi từng nghe qua một câu, 'Trước mặt Thượng Đế mọi người đều bình đẳng', không có nha hoàn nô bộc, không có tiểu thư thiếu gia, cho dù là em cũng không khác gì tôi.” Quân Nghiên nói thực trữ tình, thậm chí nên thơ.
Ai ngờ hiệu quả chẳng tốt như trong tưởng tượng.
“Lời này không thể nói bậy.” Minh Cẩm lập tức trừng mắt lườm Quân Nghiên.
“Cô nương ngàn vạn lần không thể tiếp tục lui tới với người họ 'Thượng' kia.” Tiểu Bổng Đầu sợ tới mức mặt xanh mét, nhào lại ôm cánh tay Quân Nghiên, “Đây chính là lời đại bất kính, nói ra sẽ bị chém đầu.”
Quân Nghiên mặt mày đen xì nhìn Tiểu Bổng Đầu, hồi lâu mới ấp úng: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.