Minh Cẩm về đến nhà, trước tiên là mở ra phong thư khiến tâm thần nàng không yên nãy giờ. Quả nhiên là Tề thị bảo Minh Thụy viết hộ, Minh Cẩm xem xong phải nhíu mày. Lục Trạm khó khăn lắm mới dỗ Lục Phi trong trạng thái hưng phấn quá độ ngủ được, quay sang thì thấy Minh Cẩm cau mày, tay nhẹ nhàng vân vê tờ thư. “Sao vậy?” Lục Trạm thò lại gần. “Là tin tức xấu.” Minh Cẩm đưa thư cho Lục Trạm. Lục Trạm nhìn lướt qua bức thư, nhíu mày đưa trả lại: “Ta cứ thấy mấy từ văn hoa bay bướm kiểu này là đầu óc choáng váng.” Thư từ của chàng ta phần lớn là đi thẳng vào vấn đề, còn kiểu viết nghiền ngẫm từng chữ một như Minh Thụy thật rất hiếm gặp. “Là mẹ đưa tới tin tức,” Minh Cẩm nhịn không được hơi mỉm cười, lấy lại bức thư giải thích cho chồng, “Mẹ cũng nghe nói về vụ Quân Nghiên.” “Thế thì sao?” Lục Trạm bắt đầu sốt ruột, hôm nay hắn phải nghe cái tên này không biết bao nhiêu lần, thật sự có chút phiền chán. “Mẹ còn nói một chuyện nữa,” Ánh mắt Minh Cẩm hiện lên một tia chán ghét, “Có người hầu gặp được Sở Hoài Uyên ở kinh thành.” “Ờ?” Lục Trạm nhướng mày, “Nhắc mới nhớ, hắn đã ở kinh thành một thời gian rồi.” “Còn nói,” Minh Cẩm híp mắt, chậm rãi kể tiếp, “Thấy Sở Hoài Uyên và cha Xuân Hương nói chuyện với nhau.” “Cha Xuân Hương?” Lục Trạm kinh ngạc, “Đó là ai?” “Là Xuân Hương bị bà cụ đuổi ra khỏi nhà cuối cùng chết thảm.” Giọng Minh Cẩm có chút nặng nề. Trước đó nghe nói cha Xuân Hương mất tích, cả Tề thị và Minh Cẩm đều cho rằng ông ta trở về quê nhà, hai người từng lo lắng cho ông ta một hồi, sai người đi tìm nhưng không tìm được bèn cho qua. Ai ngờ hiện giờ ông ta lại tiếp xúc với Sở Hoài Uyên, tim Minh Cẩm dần dần thít chặt. Cái chết của Xuân Hương bất luận thế nào đều không thoát được quan hệ đến Phó gia, làm sao cha Xuân Hương có thể nghĩ tốt về Phó gia cho được?! Lúc này ông ta lại xuất hiện chung với Sở Hoài Uyên, nói cách khác, có lẽ chính là Tiểu Văn tìm đến ông ta... “Chẳng lẽ là trùng hợp...” Trong lòng Minh Cẩm bồn chồn, mang theo một tia hy vọng nhìn Lục Trạm. “Khả năng không lớn.” Lục Trạm lắc đầu, thẳng thắn phân tích, “Nếu ông ta một lòng muốn báo thù, nhất định sẽ không làm chuyện dư thừa.” “Chắc liên quan đến Tiểu Văn.” Minh Cẩm lẩm bẩm, trong lòng nảy sinh một tia hận ý. Lục Phi dần dần lớn lên, tâm tình của Minh Cẩm cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng nghĩ cũng đã bao nhiêu năm trôi qua, nếu Tiểu Văn vẫn luôn ở kinh thành thì cũng không cần nghĩ đến chuyện trả thù làm chi, xem như tích đức cho con trai. Ai ngờ nàng muốn buông tha người ta nhưng coi bộ người ta vẫn chưa chịu buông tha nàng. “Có lẽ như thế.” Lục Trạm gật. Minh Cẩm cúi đầu suy nghĩ một hồi mới ngẩng lên cho Lục Trạm nụ cười miễn cưỡng: “Bọn họ chắc hẳn muốn đối phó em.” Lục Trạm khinh thường hừ một tiếng: “Không có bản lĩnh giúp vợ con báo thù, lại đi tìm người không nên tìm, quả thực đầu óc ngu xuẩn.” “Ý chàng là, ông ta nên đi tìm Phó gia?” Sắc mặt Minh Cẩm có chút khó coi. “Dĩ nhiên không phải.” Lục Trạm kỳ quái liếc Minh Cẩm một cái, buồn cười chỉ ra, “Đầu sỏ gây tội là gã ăn chơi trác táng kia, Phó gia cho dù làm sai chuyện gì cũng không bị coi là giết người hại tính mệnh.” Minh Cẩm nhẹ nhàng thở hắt ra, rốt cuộc thả lỏng một ít, nói với Lục Trạm: “Em cho rằng chàng cảm thấy đều là lỗi của Phó gia.” “Ta cũng từng sinh hoạt sau cổng lớn,” Lục Trạm nhéo má Minh Cẩm, “Đuổi đi một nha hoàn đùa giỡn với thiếu gia, đấy không phải là tội nghiệt.” “Nhưng cố tình trùng hợp như vậy...” Minh Cẩm vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, thấp giọng nói, “Mấy đứa tụi em coi như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bình thường nói giỡn vài câu cũng đâu sao, bỗng nhiên tất cả không còn giống như trước. Ngoại trừ bà cụ, e là những người khác đều không thể thích ứng.” Lục Trạm nói không sai, bình tĩnh mà xem xét, bên trong cổng lớn nếu có nha hoàn nào dám giỡn hớt với thiếu gia mà bị phu nhân phát hiện, cho dù đánh một trận cũng không coi là tội ác, huống chi chỉ đuổi ra phủ, điều duy nhất làm người tiếc nuối chính là sau khi ra ngoài gặp phải bất hạnh. Nhưng chuyện này nói đến cùng thật sự không thể xem như trách nhiệm của Phó gia. Không phải nàng không hiểu điều này, chỉ là trước đây có một khoảng thời gian hạnh phúc khi mọi người dường như bình đẳng với nhau, nàng luôn có một chút hy vọng xa vời đối với sự khác biệt của gia đình mình, nhưng bây giờ vỡ mộng, nàng cũng cảm thấy thất vọng và bất lực giống Tề thị. “Được rồi, đừng rối rắm về vấn đề này.” Lục Trạm nắm lấy bả vai Minh Cẩm xoay nàng lại đối diện với chính mình, “Hãy nên ngẫm lại phải dùng cách nào đối phó với những kẻ muốn âm thầm chơi xấu.” “Làm thế nào đối phó?” Minh Cẩm chớp chớp mắt, “Không phải giao cho hết cho chàng là xong rồi sao?” Lục Trạm trợn mắt nhìn Minh Cẩm, nửa ngày chưa nói nên lời. Minh Cẩm vẫn luôn đề phòng Tiểu Văn và Sở Hoài Uyên, trước đó còn có vẻ không yên tâm giao cho chồng, cảm thấy hắn không có cách gì hạ quyết tâm xử trí ngoan tuyệt. Hiện giờ nàng đột nhiên hào phóng giao hết quyền xử lý sự tình cho hắn, thật khiến Lục Trạm không thể tin được. “Đó là huynh đệ của chàng mà,” Minh Cẩm nói với vẻ ngoan ngoãn, “Em không tiện nhúng tay vào.” Hiện tại chuyện nàng cần làm đã đủ nhiều, hơn nữa không muốn đối mặt với cha Xuân Hương, suy nghĩ một chút, vẫn nên quyết định giao quyền xử trí cho Lục Trạm tốt hơn. Lục Trạm nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng nhéo mũi Minh Cẩm, cúi đầu hôn môi nàng một cái rồi thấp giọng nói: “Yên tâm đi.” Minh Cẩm hơi mỉm cười gật gật đầu. Hãy vào ủng hộ bà còm ở wattpad nhé! Ngọc Lan nhận được quà của tỷ tỷ, sắc mặt thực lãnh đạm, chỉ hơi gật đầu rồi nhét cả thư và hộp quà xuống gầm giường. Hiện tại cuộc sống của Ngọc Lan coi như khá tốt, ban đầu còn hơi chút không hài lòng với ông chồng thô kệch, hiện giờ dần dần cảm thấy tìm một người đàn ông có năng lực tốt hơn rất nhiều so với một kẻ chỉ biết lời ngon tiếng ngọt. Tuy rằng Ngọc Lan chỉ sinh một bé gái, thế mà ông chồng vẫn nâng niu thương chiều hai mẹ con, khiến Ngọc Lan bắt đầu tìm được hạnh phúc đối với cuộc sống trong Đông Viên. Trong những ngày tiếp theo, Lục Trạm lại vào kinh thành thêm mấy lần, nhưng đều mang về những tin tức tồi tệ hơn. Theo tin tình báo từ một nguồn nào đó, cha Xuân Hương đã từng xuất nhập Phù Dung hiên, hơn nữa còn dừng lại thật lâu trong phòng cô nương đầu bảng Đào Yêu. Trong lòng Minh Cẩm càng thêm lo âu, nhưng Lục Trạm lại bảo nàng cứ yên tâm, những người này không làm ra chuyện thiêu thân gì đâu. Thời tiết dần dần trở lạnh, mãi đến khi vào đông cũng không nghe được động tĩnh gì từ kinh thành. Lục Trạm tạm thời gác chuyện này sang một bên, lưu tại Đông Viên chuẩn bị qua mùa đông. Cuộc sống ở Đông Viên vẫn tiếp diễn, khi không có phiền toái xuất hiện, nơi này thật yên bình và thanh thản. Tình hình năm nay khá tốt, hơn nữa còn có thu nhập từ phường đậu hũ, người Đông Viên rốt cuộc đều có áo bông để mặc vào mùa đông, không cần mỗi ngày phải chạy mấy chục dặm để ấm thân. Minh Cẩm ở trong nhà chăm con, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng dạy chữ cho chị cả và Tiểu Thư, còn giúp hàng xóm làm chút may thêu đơn giản, cuộc sống cũng rất phong phú. Vì Minh Cẩm dễ nói chuyện và Lục Trạm hào sảng, người tới Lục gia ăn ké càng ngày càng nhiều. Minh Cẩm đã được lĩnh giáo "tài nghệ" nấu ăn của cánh đàn ông Đông Viên, vô cùng tội nghiệp cho đám tiểu quỷ gầy như que củi, cũng không có cách nào tiếp nhận đồ ăn bọn họ mang đến, thế là đành cam tâm tình nguyện làm đầu bếp. Bọn nhỏ hăng hái xuống bếp hỗ trợ, coi như giúp được Minh Cẩm không ít việc. Trong lúc nấu cơm, bọn nhỏ còn sôi nổi đua nhau nhận xét xem thức ăn nhà nào "khủng bố" hơn. Minh Cẩm kinh hãi khi nghe một ông độc thân nào đó đã "sáng chế" ra món bánh trôi thả trong canh thịt dê. So với sự sáng tạo này, món khoai bào sợi xào đậu phộng xem như chả có sáng ý gì. Minh Cẩm thu phục dạ dày của mấy tiểu quỷ, cuộc sống ở Đông Viên có thể nói là thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì đám nhóc đó đều có ông bố rất xốc vác, ngoại trừ nấu cơm thì ai cũng có tay nghề đặc biệt. Minh Cẩm phát hiện rất nhiều việc trong nhà đều không cần mình đích thân làm, nàng chỉ cần nấu cơm nhiều hơn một chút là tự nhiên có người chạy tới giúp làm đủ loại việc nhà mà nàng không mấy thích đụng vào. Hãy ghé thăm nhà bà còm ở wattpad nhé! Chỉ là tin tức từ Lục gia không tốt lắm, cái tốt không linh cái xấu linh, suy đoán lúc trước của Diệp Tử coi bộ đã ứng nghiệm. Tiểu Xuyên chậm hơn nửa nhịp so với những đứa trẻ cùng tuổi, và điều đó càng ngày càng rõ ràng khi đứa bé lớn lên. Khi Lục Phi có thể dùng từ đơn và những câu ngắn giao tiếp với Minh Cẩm, Tiểu Xuyên vẫn chỉ biết cười ngây ngô, thậm chí không thể gọi cha mẹ. Mới đầu Lục Đại tẩu cũng không phát hiện. Nhờ sinh con trai mà chị ta càng thẳng lưng hơn trong nhà, đẩy tất cả mọi việc nặng nề mệt nhọc cho mẹ chồng và em chồng, chăm sóc con nít dĩ nhiên thuộc loại việc vất vả. Tuy Lục lão nương cũng phát giác Tiểu Xuyên không đúng lắm nhưng vẫn mang tâm trạng cầu may -- con nít nông thôn cũng không cần quá thông minh, chỉ cần một thân thể khoẻ mạnh để có thể giúp việc đồng áng là tốt rồi. Vì thế, mặc dù biết Tiểu Xuyên rõ ràng ngu si, Lục lão nương luôn tự an ủi chính mình là đứa nhỏ phát dục chậm, cho nên không quá mức rối rắm về chuyện này. Lục Đại tẩu phát hiện tình trạng này khi Lục lão cha kêu Lục Trạm về nhà ăn tết. Suốt một năm cũng chỉ về Lục gia vài lần, Lục Trạm cảm thấy mình quả thật bất hiếu, vì thế dẫn theo Minh Cẩm và bế Lục Phi cùng về nhà ăn cơm tân niên. Minh Cẩm thật ra không sao cả, tuy nàng thích ở nhà mình hơn nhưng thỉnh thoảng đến nhà cha mẹ chồng điểm danh cũng không khiến nàng khó xử. Trước hết nàng cho con trai một khóa "huấn luyện tân niên", dạy nhóc cách xin bao lì xì từ ông bà, còn dạy vài câu chúc tết dễ nghe. Năng lực học tập của Tiểu Phi rất cường hãn, hiện tại nhóc đã dùng từ đơn để biểu đạt ý mình, mau chóng học thuộc lòng vài câu chúc cát tường. Tiểu Phi gặp Lục lão cha và Lục lão nương là chúc Tết ngọt hơn mật, luôn miệng kêu ông nội bà nội, giọng trẻ con trong trẻo khiến hai ông bà giành nhau kéo nhóc vào lòng nựng nịu. Lục lão cha vừa ra tay là cho một bao lì xì dày làm Lục Đại tẩu đứng ngồi không yên. Người một nhà cùng nhau ăn cơm, Lục Phi càng có điểm rửng mỡ khoe mẽ, không ngừng tuôn ra đủ các câu học vẹt theo mọi người, còn trầm giọng bắt chước lão cha nhà mình “Nàng dâu trông thật đẹp mắt”, phong thái và cử chỉ giống y như đúc khiến cả bàn đều phá lên cười. Minh Cẩm mặt đỏ tới tận gan bàn chân, thẹn quá thành giận nhưng lại không nỡ xuống tay với cục cưng của mình, đành phải thò tay lén nhéo hông Lục Trạm một cái. Lục Trạm da mặt càng dày, còn cười hì hì xoa đầu Lục Phi khen học rất nhanh, căn bản chẳng thèm để trong mắt cái nhéo tức tối của cô vợ. Lục Đại tẩu thấy Tiểu Phi hoàn toàn cướp đi ánh đèn sân khấu của con trai mình trên bàn ăn dĩ nhiên không vui nổi, dằn đũa xuống. Đây là phiên bản chân thật của canh thịt dê nấu bánh trôi và đậu phộng xào khoai bào sợi ở hiện thực, giống như các cậu bé so kè với nhau xem ông bố nhà ai nấu cơm quỷ dị nhất...