Muốn Chơi Tôi, Không Có Cửa

Chương 10:




Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
- -- Cập nhật 11.14 ---
67.
Sau khi Dạ Trục Tước trở thành tên đàn ông thẹn thùng, miệng nhỏ hoạt động liên tục.
Siêu ngọt.
Khi tôi cau mày.
Dạ Trục Tước: "Ôi! Sao em yêu lại cau mày! Cau mày trông không đẹp! Có chuyện gì cứ nói cho người ta!"
Khi tôi mặc quần áo mới.
Dạ Trục Tước: "Trời ơi! Hôm nay em yêu rất! Đẹp nha! Thiếu quần áo để mặc? Em yêu có muốn quẹt thẻ của người ta không?"
Khi tôi cười.
Thực xin lỗi.
Chủ yếu là nghe được tiếng quẹt thẻ nên khóe miệng không khỏi giương lên.
68.
Ơ.
Chờ một chút.
Câu chuyện nên phát triển như thế này sao?
Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ trở thành chị em với Dạ Trục Tước mất!
Từ đây trọng tâm sẽ thay đổi từ anh không được lại đây nếu không tôi sẽ gọi 110 chuyển sang chỉ có 1 và 0!!
Tôi.
Tôi có thể.
69.
Có tiếng còi xe.
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng ở lối vào bệnh viện, một anh chàng đẹp trai mặc đồ đen bước xuống.
Anh chàng đẹp trai chu đáo mở cửa sau, mỉm cười và đưa tay ra hiệu mời Dạ Trục Tước.
Tôi: "..."
Tôi: "Ngài là ai?"
Anh chàng đẹp trai: "Ngài là Tô tiểu thư? Trước kia thiếu gia thường nhắc tới ngài, tôi là quản gia nhà họ Diệp, bà chủ nghe nói hôm nay thiếu gia xuất viện, để tôi đến mời thiếu gia về nhà dùng bữa."
À.
Ăn cơm.
Tôi còn tưởng đang bắt đầu cốt truyện của đam mĩ cơ.
70.
Dạ Trục Tước rì rầm kéo tôi theo.
Tôi hoảng loạn.
Trên mỗi tổng tài bá đạo đều có một người mẹ càng bá đạo hơn, nếu tôi đoán không lầm, bữa ăn này không ổn vì bà Dạ sẽ để Dạ Trục Tước cùng một cô con dâu chất lượng cao nào đó do bà ấy chọn thảo luận từ thơ văn đến triết lý cuộc sống, cùng hướng đến một ngày mai tốt đẹp hơn.
Nhưng cộng thêm tôi thì khác.
Từ ngày mai sẽ ổn thôi.
Trở nên máu chó như Chân Hoàn truyện.
71.
Tôi theo quản gia đến biệt thự nhà họ Diệp.
Cố gắng duy trì sự ổn định trong cảm xúc.
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: "... Chị?"
?
Cốt truyện Chân Hoàn truyện sắp bắt đầu rồi sao?
Hừm.
Không hoảng loạn chút nào.
Ồ.
Không ngạc nhiên chút nào.
Tôi quay đầu lại.
Thấy gương mặt quen thuộc của Tô Ninh.
...
Tại sao lại là cô!!
Tôi cầu xin cô buông tay đi!!!
Bọn họ thực sự cho rằng tôi là quả hồng mềm cho Tô Ninh nắn bóp sao!!!
72.
Tô Ninh nở một nụ cười tự tin trên khuôn mặt.
Cô ta nắm lấy cánh tay của Dạ Trục Tước.
Tôi: "..."
Tôi: "Chị khuyên em đừng."
Tô Ninh phớt lờ tôi, liếc mắt đưa tình: "Anh Dạ, em biết anh bị mất trí nhớ, nhưng không sao cả, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu..."
Anh Dạ của cô ta: "Σ (ŎдŎ |||) ノ ノ"
Dạ Trục Tước bụm mặt hét lên: "A, hai người sao ai cũng đều như thế! Vừa gặp đã thân mật như vậy người ta sẽ ngại!"
Tôi: "..."
Tô Ninh: "..."
Nhìn đi.
Tôi đã nói đừng.
Không nghe lời chị, có hại trước mắt.
73.
Chúng tôi đi đến phòng ăn.
Tô Ninh vẫn luôn giữ vẻ mặt sét giữa trời quang cho đến khi bà Dạ bước tới, thân thiết nắm lấy tay cô ta, muốn cùng cô ta tiến tới tương lai tươi sáng, cô ta mới giật mình.
Tô Ninh: "Cháu thật là ngu ngốc."
Bà Dạ: "?"
Tô Ninh tuôn hai hàng nước mắt, "cháu đã trang điểm từ sáng sớm, vội vã đi đến đây, cháu gọi anh Dạ, nhưng anh ấy không có phản ứng. Cháu vừa ra cửa nhìn, không có anh Dạ của cháu."
"Cháu chỉ biết rằng tai nạn xe cộ sẽ bị mất trí nhớ, sẽ quên cháu." Tô Ninh chỉ vào Dạ Trục Tước, bi thương ngược dòng thành sông: "Cháu không biết rằng tai nạn xe cộ cũng sẽ chuyển giới huhuhuhu."
74.
Đó không phải là chuyển giới!!!
Hơn nữa cô có thể đừng bắt chước tôi được không!
Hình tượng của Dạ Trục Tước đã bị sụp đổ!!
Cô giữ hình tượng hoa sen trắng của cô cho tôi!
- -- Cập nhật 11.16 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.