Mù Màu

Chương 4:




Sáng sớm hôm sau, Cố Tích Triều mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, đờ đẫn một hồi, đợi ý thức tỉnh táo hẳn lên, bỗng nhận ra trên người mình chỉ còn độc một chiếc tiết khố.
Cố Tích Triều hốt hoảng, luống cuống tay chân mặc lại quần áo, rồi sờ soạng mình từ đầu đến chân, mới tạm yên lòng.
Nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng dáng Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều bước ra sân, suýt nữa vấp ngã.
Cúi đầu bắt gặp, Thích Thiếu Thương đang ôm hai con dê, ngủ ngồi dưới đất.
Hai bên trái phải lả tả lông dê.
Cố Tích Triều gập người ngồi xuống, phủi đi một sợi lông dê trên đầu Thích Thiếu Thương.
Thổ phỉ sao lại mang một khuôn mặt búp bê nhỉ?
Thổ phỉ sao lại có lúm đồng tiền khi cười?
Thích Thiếu Thương sụt sịt mũi, Cố Tích Triều cuống quít đứng lên.
Thích Thiếu Thương dụi dụi mắt, vươn vai một cái rõ dài.
Cố Tích Triều ôn nhu nói: “Sao ngươi lại ngủ ở đây?”
Thích Thiếu Thương vừa ngẩng đầu, Cố Tích Triều toàn thân đắm mình trong nắng mai, đẹp đến kinh thế hãi tục, hào quang vạn trượng.
Thích Thiếu Thương lập tức đứng phắt dậy, hai con dê đực liền rớt phịch xuống đất.
“Beee…”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “À thì… Tối hôm qua…”
Cố Tích Triều phì cười: “Giường tuy hơi nhỏ, nhưng ngươi cũng có thể chen chung với ta mà.”
“Khụ… Ta sợ xảy ra chuyện…”
Cố Tích Triều ngạc nhiên: “Chúng ta hai đại nam nhân, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nghĩ ngợi một lát, cười nói: “Ngươi sợ từ trên giường lăn xuống sàn?”
Thích Thiếu Thương có chút hồ đồ, đảo mắt một vòng, thăm dò nói: “Ngươi đêm qua đàn cho ta nghe một từ khúc, ngươi còn nhớ tên là gì không?”
Cố Tích Triều ngờ ngợ nói: “Ta còn đánh đàn? Ta cũng không nhớ nữa.”
Thích Thiếu Thương cảm thấy trong đầu như có sấm sét xẹt qua, cố tỏ ra trấn định: “Ngươi đêm hôm còn mượn ta hai lượng bạc, ngươi có nhớ không?”
Cố Tích Triều khó xử: “Khụ… Ta không nhớ, bất quá gần đây ta quả thực đang túng thiếu, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Thích Thiếu Thương thở dài, khóc không ra nước mắt: “Ta đùa với ngươi thôi, ngươi không có mượn bạc.”
“Ta sẽ trả cho ngươi thật mà!”
“Ai nha ngươi thực sự không có mượn ta!”
“Huynh đệ ruột còn tính toán đâu ra đấy, ngươi yên tâm, ta…”
Thích Thiếu Thương tự dưng có chút tức giận: “Liên Vân Trại ta còn tặng luôn cho ngươi, hai lượng bạc có đáng cái gì!”
Cố Tích Triều nhìn hắn một lúc, quay đầu không nói nữa.
Thích Thiếu Thương cũng im lặng.
Nửa ngày, Cố Tích Triều bỗng nhiên mở miệng: “Thật ra, lần này ta tới là để giết ngươi.”
Thích Thiếu Thương đơ như trời trồng.
Hai con dê đực cũng vểnh lỗ tai lên.
Hồi lâu, Thích Thiếu Thương mới dè dặt nói: “Tại sao muốn giết ta?”
Cố Tích Triều nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương: “Có một người phái ta tới giết ngươi, rồi đem Nghịch Thủy Hàn của ngươi về giao cho hắn.”
Thích Thiếu Thương điềm tĩnh trở lại: “Ngươi sẽ giết ta sao?”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, không nói lời nào.
Thích Thiếu Thương vươn một tay, nắm lấy cánh tay Cố Tích Triều, cười xán lạn: “Ta biết ngươi sẽ không giết ta!”
Cố Tích Triều vẫn không nói lời nào.
Hai con dê ở dưới đất tám chân cuồn cuộn: “Mỹ nhân mau giết hắn! Giết cái tên biến thái này đi be be!”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng người hô ngựa hí. Thất đại trại chủ tới đón Cố Tích Triều về trại.
Cố Tích Triều thấp giọng nói: “Ngày bái hương, cũng chính là ngày ta động thủ.”
Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn Cố Tích Triều: “Ngươi ở lại Liên Vân Trại có được không? Ngươi không cần phải trở về đó nữa!”
Giọng nói của Lao Huyệt Quang đã truyền tới: “Cố đại trại chủ! Theo chúng tôi đi!”
Cố Tích Triều xoay người ra đi.
Mọi người lên ngựa, nhất tề khởi hành, một trận cát bụi mịt mù.
Thích Thiếu Thương trở vào Kỳ Đình tửu quán, tìm một hàng ghế ngồi xuống.
Sáng sớm nắng vàng từng tia từng tia rọi đến, rót lên bàn, lên mặt đất.
Thế nhưng, thế giới đã một mảnh vô sắc vô thanh.
Thích Thiếu Thương một mình trong Kỳ Đình tửu quán chán đến chết, tâm sự nặng nề mà qua ba ngày. Sáng ngày thứ tư, hắn vừa ngủ dậy, rửa mặt chải đầu liền dắt hai con dê kia lên đường.
Hai con dê đực một đường giãy dụa phản kháng, Thích Thiếu Thương mất hết sức của chín trâu hai hổ, mới kéo được chúng về Liên Vân Trại.
Tới chân núi Liên Vân, thế giới liền rầm rộ đổi màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, ánh đến Thích Thiếu Thương tâm hoa nộ phóng.
Tích Triều, ta về rồi đây!
Thích Thiếu Thương phong tao vung đầu hất tóc, hai chú dê đực đều tự giác trợn mắt khinh bỉ.
“Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một sơn trại, trong trại có một đại trướng, trong trướng có một mỹ nhân tên là Tích Triều…” Thích Thiếu Thương vừa ca hát vừa rung đùi đắc ý đi về hướng động thổ phỉ của hắn.
Cố Tích Triều ở trong trướng bố trí kế hoạch ‘giết không tha’, sau đó nhìn khăn trải bàn màn che trướng đỏ thắm khắp phòng, đờ ra.
Nếu không có ba cái đầu trâu kinh khủng kia, Cố Tích Triều quả thực sẽ nổi giận.
Thích Thiếu Thương ngươi rốt cuộc muốn làm gì? (trang hoàng lễ bái đường thôi mà =))))
Bi phẫn phất tay áo, Cố Tích Triều bước ra khỏi đại trường.
Vừa ra, đã thấy Thích Thiếu Thương đang đứng ngoài trướng, bỗng nhiên bao nhiêu lửa giận đều hóa thành hư vô, đi về phía hắn cười nói: “Tới lâu chưa?”
“Mới tới.”
“Sao không vào?”
Thích Thiếu Thương bất giác hiểu lệch đi. Vào đâu nha?
Hai người đang nói chuyện, Nghịch Thủy Hàn bất chợt boong boong kêu vang.
Cố Tích Triều ý vị sâu xa liếc Thích Thiếu Thương: “Nghe nói bảo kiếm khi chủ nhân gặp phải hung hiểm, sẽ phát ra tiếng động, cấp tốc báo nguy cho chủ nhân, không ngờ đây lại là sự thật.”
Thích Thiếu Thương trong lòng đau xót.
Ngươi làm chi phải nói trắng ra như thế? Ta tình nguyện để ngươi gạt ta.
“Đó là bởi vì ngươi. Bảo kiếm rung động, kêu boong boong cũng không hoàn toàn là lời cảnh báo… Ngươi đã đến đây, phải dẫn dắt các huynh đệ bảo vệ giang sơn Đại Tống, thu phục Yến Vân thập lục châu, do vậy mà thanh bảo kiếm này, bởi vì tịch mịch lâu ngày, muốn xung trận giết địch, cho nên mới hăm hở đòi thử như thế.”
Cố Tích Triều trong lòng ấm áp dạt dào, ôn nhã cười với Thích Thiếu Thương.
Nghịch Thủy Hàn một ngụm lão huyết đã vọt tới chuôi kiếm, lại miễn cưỡng nén xuống, xoay thân nín thinh.
Thích Thiếu Thương! Ngươi là đồ *** tặc thấy sắc quên nghĩa!
Ngươi mới tịch mịch lâu ngày! Ngươi mới hăm hở đòi thử!
Uổng cho Nghịch Thủy Hàn ta, do thượng cổ danh sư tuẫn thân luyện thành, một thế ngạo cốt, một thân chính khí, một đời thanh bạch, cư nhiên bị hủy trong tay ngươi! Hu hu hu hu hu hu…
Thích Thiếu Thương hoàn toàn không hay biết tiếng lòng của Nghịch Thủy Hàn, say sưa thân mật trò chuyện với Cố Tích Triều.
Đợi hắn kể hết vài ba câu chuyện cười cùng một loạt lời nịnh bợ bùi tai, tâm tình của Cố Tích Triều đã vô cùng tốt.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều cười hỏi: “Ngươi còn muốn giết ta sao?”
Nụ cười trên mặt Cố Tích Triều dần dần đọng lại, nhìn lá cờ xa xa đang phất phới trong gió, không đáp lời.
“Ngươi đừng đi, có được không?”
“Ta nghe Mã Chưởng Quỹ nói, sau khi bái hương xong, ngươi lập tức rời Liên Vân Trại, tới Toái Vân Uyên cưới ý trung nhân của mình.”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Ta… ta đến Toái Vân Uyên nhận tội với Hồng Lệ.”
“Nhận tội gì?”
“Ta năm nay mới hai mươi ba, bay giờ thành thân thì hơi sớm…”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, liếc Thích Thiếu Thương: “Ngươi còn muốn để cho cô nương người ta đợi ngươi thêm năm năm nữa?”
“Ta chính là muốn nàng ấy đừng đợi nữa, nên mới nhận tội vì năm năm trong quá khứ.”
Cố Tích Triều lại lặng thinh. Thích Thiếu Thương kề sát vào người y, thấp giọng nói: “Ngươi đừng đi, đừng thực hiện cái nhiệm vụ nhảm nhí đó nữa, có được không?”
Cố Tích Triều trầm mặc, Thích Thiếu Thương níu kéo tay áo của Cố Tích Triều, lắc qua lắc lại.
Cố Tích Triều trong lòng đã mềm đến rối tinh rối mù, quay đầu đi, nghe các đại trại chủ lớn tiếng bố trí: nào tiệc rượu, nào gánh hát, nào pháo hoa, nào bà mối…
Cố Tích Triều bật cười, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Bà… Bà mối?
Thích Thiếu Thương cũng nghe được, xấu hổ cười: “Trong trại chúng ta người độc thân tương đối nhiều…”
Cố Tích Triều đầu đầy hắc tuyến.
Thích Thiếu Thương khoái chí dắt tay Cố Tích Triều, đưa y giới thiệu với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, giúp y hóa giải nghi vấn châm chọc khiêu khích của mọi người, còn khen y đến mức trên trời thì khó tìm, dưới đất thì vô song.
Cố Tích Triều trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương…
Đến lúc bái hương, mấy đại trại chủ người trợn trắng mắt tiếp tục trợn trắng mắt, kẻ ăn giấm chua tiếp tục ăn giấm chua.
Hai ngươi liếc mắt đưa tình đủ chưa? Níu níu kéo kéo đủ chưa? Dỗ ngon dỗ ngọt đủ chưa? Thề non hẹn biển đủ chưa?
Quả thực khiến người chịu không nổi mà.
Lễ bái hương dài dằng dặc lại gian nan rốt cục kết thúc, các đại trại chủ trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là thật đáng lo ngại cho sự phát triển của Liên Vân Trại về sau, ai~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.