Mù Màu

Chương 15:




Thích Thiếu Thương mở miệng: “Tích Triều, chúng ta chia tay đi.”
Cố Tích Triều mấp máy đôi môi, nhưng không nói được một lời.
Thích Thiếu Thương chỉ nhìn thoáng qua Cố Tích Triều: “Xin lỗi, ta không còn yêu ngươi nữa.”
——
Tháng ngày trôi như bay, Cố Tích Triều chỉ cảm thấy đủ loại lễ tết nối gót nhau tới: thất tịch, trung nguyên (rằm tháng bảy âm lịch), trung thu, trùng dương, lạp bát (ngày mồng tám tháng chạp)…
Táo ngoài sân rất ngọt, nụ hôn của Thích Thiếu Thương rất ngọt, cả tiếng kêu be be của hai con dê đực cũng rất ngọt.
Hai mươi mấy năm kham khổ trong quá khứ, dường như đã thực sự xa vời.
Trước kia từng nghĩ sống chung với Thích Thiếu Thương, là điều không tưởng. Thế nhưng ngày ngày nhìn hắn, mỗi sáng mỗi tối trôi qua, Cố Tích Triều chỉ cảm thấy mọi thứ đều tràn ngập hy vọng và ngọt ngào, đến những mộng tưởng chẳng biết còn có thể thực hiện được hay không, cũng vẫn như cũ khiến người chờ mong, vươn tới. Không còn áp lực phải môn đăng hộ đối với Vãn Tình, chỉ có một Thích Thiếu Thương tình thâm như biển sớm chiều bầu bạn, y dần dần học được chờ đợi và kiên nhẫn.
Giao thừa cận kề, Lục Phiến Môn tăng cường tuần tra canh gác khắp kinh thành, Thích Thiếu Thương lẫn Cố Tích Triều ngày ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.
Hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, Cố Tích Triều hoàn thành việc của mình, cùng Lãnh Huyết vào thành, nghe hắn nói Thích Thiếu Thương cũng kết án hôm nay, trong lòng vui vẻ, vội vàng trở về Lục Phiến Môn.
Người trong Lục Phiến Môn đã đi hơn phân nửa, Cố Tích Triều tìm tới tìm lui, chỉ phát hiện mỗi Lý bá đang quét sân: “Lý bá, bá có biết Thích Thiếu Thương đi đâu không?”
“À, Thích bộ đầu cùng đám người Thiết nhị gia, Truy tam gia đến Lâm Phong Các rồi.”
Cố Tích Triều và Lãnh Huyết chạy tới Lâm Phong Các, vẫn không thấy bóng dáng họ. Tìm được chưởng quầy hỏi, chưởng quầy kia nói: “Nửa canh giờ trước đã đi rồi! Ta nghe họ nói định đi Ỷ Hồng Viện ở bắc thành!”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng, xách kiếm, cũng không quay đầu ra khỏi Lâm Phong Các.
Lãnh Huyết không khỏi rùng mình một cái. Năm cũ sắp qua, khí trời quả nhiên giá lạnh…
Cố Tích Triều một đường nhanh bước, thẳng hướng Ỷ Hồng Viện, Lãnh Huyết đi theo phía sau, chỉ cảm thấy từng đợt âm hàn thấu xương, nhịn không được rụt rụt cổ.
Cố Tích Triều tới trước cửa Ỷ Hồng Viện, từ trong lòng móc ra một mũi tên lệnh, dùng hỏa chiết tử châm, “băng” một tiếng, cắt ngang bầu trời đêm quang đãng tĩnh mịch.
Thích Thiếu Thương cùng đám người Thiết Thủ đang ở trên lầu chè chén, bên người còn bố trí mấy cô nương xướng khúc. Thiết Thủ đã say mèm, nằm dài trên bàn không nhúc nhích. Thích Thiếu Thương oang oang nói cười, quậy tưng bừng với Truy Mệnh.
Chợt nghe ngoài cửa có tiếng tên lệnh, Thích Thiếu Thương giật mình, buông Truy Mệnh ra, mang theo Nghịch Thủy Hàn xông xuống lầu.
Vừa đến cửa, liền thấy Cố Tích Triều cầm kiếm đứng trong gió đêm, tay áo phấp phới bay, như một con ưng chuẩn bị tung cánh. Lãnh Huyết đứng đằng sau, không ngừng lau nước mũi.
Truy Mệnh cùng đám bộ đầu liên can theo sát đi xuống lầu, thấy Cố Tích Triều, hớn hở chạy tới: “Cha! Cha cũng đến sao!”
Thích Thiếu Thương đi về hướng Cố Tích Triều. Còn chưa tới gần, bỗng hai chân bủn rủn, cả người ngã xuống.
Cố Tích Triều vội tiến lên dìu hắn, quay sang cười với các vị bộ đầu: “Thích bộ đầu quá chén rồi, ta đưa hắn về trước, các vị cứ tự nhiên.” Nói xong xoay người liền đi.
Truy Mệnh đang định đi theo, bị Lãnh Huyết ngăn cản, kéo hắn cùng đám người đang trợn mắt há mồm trở vào Ỷ Hồng Viện.
Cố Tích Triều bán đỡ bán khiêng Thích Thiếu Thương về nhà, ném hắn lên giường.
Thích Thiếu Thương vận công nửa ngày, vẫn cảm thấy các huyệt đạo như bị phong bế, làm thế nào cũng không phá được. Lôi thôi ngồi dậy, dựa vào đầu giường thấp giọng nói: “Ngươi hạ độc ta?”
Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Đây là Thực Cốt Đoạn Hồn Tán do Nam Tinh tự chế, ngươi chỉ ngửi trúng một ít, sáng mai sẽ khỏi.”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi tìm ta trở về, có việc gì?”
Cố Tích Triều sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi đi Ỷ Hồng Viện, có việc gì?”
Thích Thiếu Thương ngang ngược biện bạch: “Ta chỉ muốn đi thư giãn, uống chút rượu với các huynh đệ, có gì sai chứ!”
Cố Tích Triều cắn răng, cười lạnh nói: “Ta không ngờ Thích đại bộ đầu hóa ra lại có sở thích dạo kỹ viện!”
“Ngươi không tin ta thì thôi.” Thích Thiếu Thương thuận thế nằm xuống, cũng chẳng thay đồ mà lăn ra ngủ.
Cố Tích Triều hừng hực lửa giận, chỉ thoáng chốc, trên giường cư nhiên truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều bước đến trước giường, đang muốn phát tác, cúi đầu thấy Thích Thiếu Thương lông mi run run, lạnh đến cuộn thành một cục, rốt cục mềm lòng, nhẹ tay giúp hắn thay áo, kéo chăn đắp cho hắn.
Lẳng lặng đứng nhìn Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cúi người, in một nụ hôn lên môi hắn.
Thích Thiếu Thương, ta yêu ngươi.
Hai người chiến tranh lạnh mà đón năm mới, thời gian gặp mặt càng ít đi. Thích Thiếu Thương ngày ngày nếu không phải tra án, thì cũng tụ tập rượu chè với đám huynh đệ không biết từ đâu ra, mãi tới khuya mới về, sáng sớm liền đi, hoặc là chờ Cố Tích Triều đi rồi mới dậy. Cố Tích Triều mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng không muốn nhắc tới.
Có khi chạm mặt ở Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương cũng không buồn bắt chuyện, Cố Tích Triều hỏi một câu, hắn liền đáp một câu, chưa được mấy câu, Thích Thiếu Thương liền bỏ đi.
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy tim mình sắp chìm tới đáy hồ.
Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên chân tay luống cuống, vô pháp ứng phó.
Mỗi ngày đều như đợi tuyên án.
Cố Tích Triều rất muốn vãn hồi, thế nhưng nhìn ánh mắt càng lúc càng lơ đãng của Thích Thiếu Thương, y thực sự không biết nên làm sao tranh thủ.
Cố Tích Triều cũng rất muốn buông tay. Thế nhưng mỗi lần nhìn Thích Thiếu Thương, y lại luyến tiếc không nỡ từ bỏ.
Y nhớ tới cảm giác vô lực năm xưa khi chứng kiến Vãn Tình trong lòng còn vương vấn Thiết Thủ.
Vãn Tình dù sao cũng là thê tử của y, danh chính ngôn thuận.
Nhưng y với Thích Thiếu Thương, là gì của nhau?
Y chỉ có thể càng đối xử Thích Thiếu Thương tốt hơn tốt hơn nữa.
Lúc này đây, Thích Thiếu Thương đi suốt nửa tháng không về.
Cố Tích Triều mỗi ngày tra án xong, về đến nhà, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi xuyên qua ngực.
Lại là tháng năm, khí trời càng lúc càng nóng, cây táo dường như cũng bắt đầu tản mát mùi hương thơm ngọt, hai con dê đực kia cũng âu âu yếm yếm, không còn đấu đá. Cố Tích Triều xem trong mắt, đau trong lòng.
Đêm nay, Cố Tích Triều mệt mỏi rã rời về nhà, phát hiện Thích Thiếu Thương đang ngồi bên bàn chờ y.
Cố Tích Triều bắt đầu đánh trống ngực, cũng ngồi xuống bên bàn, im lặng nhìn Thích Thiếu Thương.
Trên bàn bày hai chén rượu, hai bên trái phải còn có chút rượu bị văng ra ngoài.
Thích Thiếu Thương nhấc lên một chén, đưa về phía trước. Cố Tích Triều cũng nhấc chén, hai người ngửa đầu, một hơi uống cạn
Thích Thiếu Thương mở miệng: “Tích Triều, chúng ta chia tay đi.”
Cố Tích Triều mấp máy đôi môi, nhưng không nói được một lời.
Thích Thiếu Thương chỉ nhìn thoáng qua Cố Tích Triều: “Xin lỗi, ta không còn yêu ngươi nữa.”
Trái tim Cố Tích Triều vẫn đập thình thịch, hệt như lần đầu Thích Thiếu Thương nói “Ta yêu ngươi” với y, thấp thỏm khẩn trương.
Thích Thiếu Thương lại uống thêm một chén, loạng choạng đứng dậy, một đường vịn tường ra cửa.
Cố Tích Triều nhìn theo bóng hắn rời đi, chậm rãi đứng lên, đi tới giường, nằm xuống, đưa tay điểm huyệt ngủ của chính mình.
Giá như tất cả đều hư ảo như mộng, thì tốt biết mấy.
Thế nhưng trong mộng Thích Thiếu Thương vẫn ôn nhu thâm tình như ngày nào.
Cố Tích Triều thấy hết giấc mơ này đến giấc mơ khác. Mà trong mỗi giấc mơ đều góp mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương ở Kỳ Đình tửu quán, Thích Thiếu Thương ở Liên Vân Trại, Thích Thiếu Thương ở Thần Uy tiêu cục, Thích Thiếu Thương ở Ngư Trì Tử, Thích Thiếu Thương ở Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương dưới tàng cây táo.
Y còn mơ thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi bên giường, lẳng lặng trông nom y, nhìn y ngủ. Hình bóng và cảm giác quen thuộc ấy, chân thực đến mức vươn tay liền có thể chạm đến.
Mộng ngọt ngào bao nhiêu, hiện thực cay đắng bấy nhiêu.
Lúc gặp lại Thích Thiếu Thương, là ở một đại hội của Lục Phiến Môn.
Thích Thiếu Thương khách sáo chào y, liền bước qua bên người y mà đi.
Cố Tích Triều có lúc nảy sinh ác ý, hận không thể giết Thích Thiếu Thương cho xong.
Nhưng xung động qua đi, nối gót tới không gì hơn là một mảnh ảm đạm.
Cái người từng nói với y rằng “ta yêu ngươi”, đã không yêu y nữa.
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy mình mỗi một khắc mỗi một giờ đều đau lòng, như có người dùng một con dao bén nhọn rạch vào tim y, từng đường từng đường, không ngừng không nghỉ.
Trước mặt người khác, y vẫn mang dáng vẻ thản nhiên lãnh ngạo.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy được một giai công tử phong thần tuấn lãng.
Cố Tích Triều vẫn là Cố Tích Triều.
Nhưng điều đáng sợ chính là y phát giác mình vẫn còn yêu Thích Thiếu Thương.
Cứ như thể bị trúng độc.
Một tháng, hai tháng, ba tháng… Mùa hè qua đi, mùa thu qua đi, mùa đông lại đến.
Lục Phiến Môn bắt đầu râm ran chuyện giữa Thích Thiếu Thương và Truy Mệnh.
Cố Tích Triều ban đầu không tin, thế nhưng có vài lần tận mắt thấy Truy Mệnh nắm tay Thích Thiếu Thương vào hiệu thuốc, hiệu điểm tâm, tửu lâu… trong thành.
Cố Tích Triều âm thầm hỏi thăm tin tức của Lý Hoại, người ta nói lần cuối cùng có người nhìn thấy hắn là ở chân núi Thiên Sơn.
Người ta còn nói hắn đã chết trên đỉnh núi tuyết lạnh giá, trong tay cầm một đóa bạch ngọc tuyết liên.
Người trong Lục Phiến Môn đều biết, Thích Thiếu Thương vì giúp Truy Mệnh chữa bệnh, đi thăm danh y, cầu mua lương dược, bổng lộc mỗi tháng đắp vào không đủ, còn mượn một khoản tiền lớn từ Lục Phiến Môn.
Cố Tích Triều lặng lẽ lật xem sổ sách của Vô Tình, phát hiện Thích Thiếu Thương trước sau đã mượn năm trăm sáu mươi tám lượng bạc.
Chỉ bế quan tu luyện thôi cũng đã bế ba lần, nói là cần công lực hóa giải độc tố trong người Truy Mệnh.
Cố Tích Triều mỗi ngày đều tự nói với mình: Không thể nào.
Mãi cho đến một ngày y tới Lục Phiến Môn tìm Vô Tình, lúc đi ngang qua hậu viện, thấy Thích Thiếu Thương đang cùng Truy Mệnh ngồi dưới một gốc cây liễu, Truy Mệnh nhắm mắt, ngửa đầu, Thích Thiếu Thương vươn tay, vuốt ve hàng mi, đôi mắt, cho tới chóp mũi, rồi vuốt môi Truy Mệnh.
Truy Mệnh vẻ mặt hưởng thụ, như một chú gấu túi con đu trên người Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều nghĩ con dao nhọn bấy lâu nay đục khoét trái tim mình đột nhiên biến mất, bởi vì cả trái tim đã không cánh mà bay đi rồi.
Sau đó nữa, Thích Thiếu Thương thậm chí không còn chào hỏi y.
Khi hai người gặp thoáng qua, Thích Thiếu Thương đến ánh mắt cũng không bao giờ dừng lại trên người y.
Chỉ khi Truy Mệnh chủ động chạy tới gọi y một tiếng “cha”, Thích Thiếu Thương mới gật đầu cười nói: “Tích Triều, dạo này vẫn khỏe chứ!”
Cố Tích Triều tuyệt vọng phát hiện, trong mắt Thích Thiếu Thương đã không còn ánh ra hình bóng của mình nữa.
Hắn cư nhiên không muốn nhìn thấy mình dù chỉ là một cái liếc mắt.
======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.