Một Tuần Tình Lữ

Chương 3:




Nhà ăn của Đại học Công nghiệp nhẹ Hải Thành, là nhà ăn nổi tiếng có đồ ăn ngon miệng nhất Đại Học thành, cũng là nhà ăn sạch sẽ ngăn nắp nhất, trang hoàng theo phong cách hiện đại, ánh đèn sáng tỏ, ghế dựa thoải mái, là nơi rất nhiều sinh viên trường khác đến ăn cơm.
Nhà ăn phân thành hai gian lớn nhỏ, gian lớn chủ yếu là các món ăn vặt chiên rán, gian nhỏ lại tập trung vào mì phở cháo.
“A Húc, tao đi nhà ăn nhỏ xếp hàng, mày mua phiếu cơm xong thì tới tìm tao.” 
Đường Tiềm Lễ vỗ vỗ bả vai Lương Húc, kiềm chế không được mà đi về phía nhà ăn nhỏ. Lương Húc bận bịu, bình thường cơ bản không thấy được người, ngay cả nhà ăn của trường học mình đều không mấy khi xuất hiện.
Nhưng hắn cùng Hồ Đồ từng tới Hải Công ăn cơm vài lần, mỗi khi ở phòng ngủ nhớ tới mì sa tế cải bẹ nóng hôi hổi kia, hắn đều sẽ nuốt nước miếng ừng ực.
Lương Húc lên tiếng, lại không có lập tức đứng ở cửa sổ bán phiếu, mà là làm bộ không biết đường xem xét chung quanh.
Đào Chẩm Nguyệt chà xát bàn tay lạnh lẽo, túm Tưởng Họa Họa đi về phía nhà ăn nhỏ, “Nhanh lên, chậm chân thì cải bẹ đã bị người khác cướp sạch, như vậy bánh bí đỏ của ta sẽ không có ai làm bạn, cô đơn mà tiến vào bụng ta.”
Tưởng Họa Họa tránh thoát khỏi tay cô ấy, “Ta hôm nay không muốn ăn mì, ta ở bên này nhìn xem có cái gì muốn ăn hay không, mi đi trước mua đi, hơn nữa thẻ của ta cũng không có tiền, còn phải đi nạp chút.”
Đào Chẩm Nguyệt cũng không khách khí, nói “Đợi chút thấy” xong, thẳng tắp bước vào nhà ăn nhỏ.
Khi Đào Chẩm Nguyệt xếp hàng, trước mặt đã có bảy tám người đang đợi.
Cô không cao, chỉ có thể nhón chân quan vọng đồ ăn còn hay hết, chính là không khéo người đứng vị trí thứ hai là một tên siêu cao, mặc áo lông vũ to sù sụ, giống như bức tường che chắn toàn bộ tầm mắt của cô.
Cô nhụt chí mà phóng bình mũi chân.
“Dì ơi, cháu còn muốn một phần cải bẹ.” Phía trước truyền đến giọng nói gọi món ăn quen thuộc, nghe được Đào Chẩm Nguyệt hai mắt sáng ngời, là uỷ viên ban tuyên truyền của các cô.
Ngay sau đó là thanh âm bát đũa va chạm của dì đầu bếp, “Đây, cải bẹ còn thừa một phần cuối cùng.”
“Một phần cuối cùng?” Đường Tiềm Lễ cảm thấy chính mình vạn phần may mắn, cảm tạ Lương Húc quyết định lôi hắn ra tới chạy bộ.
“Một phần cuối cùng!” Đào Chẩm Nguyệt hô nhỏ ra tiếng, nhanh chóng rời đội ngũ, ba bước thành hai bước vọt tới chỗ gọi cơm, ngăn cản uỷ viên tuyên truyền đang chuẩn bị quẹt thẻ trả tiền, “Mua giúp tớ một đĩa cải bẹ, lát nữa trả tiền cho cậu.”
Đôi mắt Đường Tiềm Lễ trừng lớn, không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị người khác chặn ngang, vội vàng nói với dì đầu bếp: “Cháu tới trước, cô này chen ngang.” 
Không do dự mà chỉ vào Đào Chẩm Nguyệt.
Đào Chẩm Nguyệt thấy mọi người đang ăn cơm phía sau đều nhìn lại đây, hạ giọng nói, “Vị đồng học này, lời nói cũng không thể nói bậy, tôi đã sớm nhờ bạn này mua giúp một đĩa cải bẹ, kết quả cô ấy quên mất, tôi chỉ là nhắc nhở cô ấy nhớ lại mà thôi.”
Đường Tiềm Lễ nghe vậy, không thể tưởng tượng mà nhìn nữ sinh trước mặt này biến sắc mặt.
Sau đó cô ấy nhìn về phía cửa sổ nói: “Dì à, nhanh nhanh nha, đồng học phía sau còn đang xếp hàng đâu.”
Dì đầu bếp nhìn cô, lại nhìn Đường Tiềm Lễ, có chút khó xử, nhưng động tác trên tay không đình, bởi vì là một đĩa cải bẹ cuối cùng, toàn bộ tẩm trong sa tế đỏ rực, xem đến mê người. Đôi mắt Đường Tiềm Lễ đều mở to, chỉ sợ đây là một đĩa cải bẹ ngon nhất hôm nay đi.
Nghĩ đến hắn khó được dậy sớm một lần, càng là đã trải qua chạy bộ trèo đèo lội suối, từ trường bên cạnh vạn dặm trường chinh đến tận đây, vì còn không phải là một miếng cải bẹ này sao.
Mắt thấy dì đầu bếp sắp đưa cải bẹ cho nữ sinh kia, hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ở trên đĩa cải bẹ phun một ngụm nước bọt.
Đào Chẩm Nguyệt miệng mở to, hồi lâu mới phun ra tới một câu, “Đù, xem như ông lợi hại.”
Đường Tiềm Lễ đắc ý từ trong tay dì đầu bếp nhận lấy, “Ta đây liền không khách khí.”
Ai ngờ Đào Chẩm Nguyệt động tác cũng không chậm, nhảy dựng lên hướng về đĩa của hắn cũng phun ra ngụm nước miếng, vẫn là cái loại không chút nào bủn xỉn mà mắt thường có thể thấy được rõ ràng.
Đường Tiềm Lễ trốn tránh không kịp, ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Cô hướng về phía hắn làm cái mặt quỷ, “Tỷ thưởng cho ngươi.” Sau đó bước chân sinh phong, vừa lơ đãng liền chạy không ảnh.
Tay phải của hắn đang bưng cái đĩa có chút run rẩy, khóc không ra nước mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cải bẹ của ta……”
Dì đầu bếp gõ gõ cửa sổ, “Đồng học, trả tiền a.”
Hắn do dự buông cái đĩa xuống, “Cái kia, dì à, kỳ thật cháu…… Không có phiếu cơm……”
“Kiểu gì vậy! Còn tuổi nhỏ không học giỏi, lại học lãng phí lương thực, không phiếu cơm còn cùng tiểu cô nương người ta đoạt!” Dì đầu bếp đánh gãy lời nói của hắn, giơ giơ xẻng sắt trong tay, làm bộ như muốn lao tới.
Đường Tiềm Lễ thối lui đến một bên, nhíu mày nhìn về phía cửa, Lương Húc hôm nay sao lại thế này, ở kia cọ xát cái gì đâu.
Cùng lúc đó, tại nhà ăn lớn.
Lương Húc ở chỗ bán vé phát hiện Tưởng Họa Họa đang ngoan ngoãn xếp hàng, không chút do dự đi đến.
Tưởng Họa Họa trong lúc vô tình thoáng nhìn, cũng phát hiện bóng dáng của hắn, lại chưa có quá nhiều lưu ý, chỉ lo nhìn chằm chằm cái ót nữ sinh ở phía trước kia.
Khi Lương Húc chỉ còn cách cô có một mét, liền niệm ra lời kịch đã sớm chín rục với tâm:
“Đồng học, có thể cho tôi mượn thẻ học sinh của cậu hay không……”
“Có thể nha ~” Cô bé mập buộc tóc đuôi ngựa cao tận trời đứng phía trước Tưởng Họa Họa quay đầu lại, ngượng ngùng kéo một chút làn váy ren của mình, hướng Lương Húc cười đến đôi mắt mị thành một đường chỉ.
Lương Húc: “……”
Thấy hắn giật mình đứng ở kia, cô ấy thậm chí tiến lên một bước, “Tới, soái ca, thẻ của ta vừa mới nạp tiền, muốn ăn gì thì ăn.”
Tưởng Họa Họa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vòng qua đi, lo nạp tiền cho thẻ của mình.
Lương Húc vạn niệm câu hôi, ném thẻ lại cho cô bé mập, “Ta thật là cảm ơn ngài.”
Hắn không chớp mắt nhìn theo Tưởng Họa Họa đi đến khu lãnh cơm, vội vàng đến cửa sổ mua phiếu cơm, rồi cũng đi tới khu lãnh cơm, đã sớm quên bạn cùng phòng ở nhà ăn nhỏ cách vách vì cải bẹ ra sức đấu tranh đến không còn một mảnh.
Cô bé mập bị cự tuyệt liền kiều tay hoa lan nắm chiếc thẻ, “Hừ, đồ không có phúc.” Rồi quay đầu tránh ra.
Trải qua một đợt trì hoãn như vậy, hắn phát hiện Tưởng Họa Họa đã lấy xong đồ ăn, đang đi đến khu gia vị.
Hắn lập tức nhìn lướt qua các món ăn sáng một chút, mục tiêu tỏa định ở trên đậu hủ não, lấy một chén, danh chính ngôn thuận mà đi tới khu gia vị.
Nơi đó lúc này đang đứng bốn năm nữ sinh, đứng thành một đoàn vừa nói giỡn vừa múc đường cho đậu hủ não.
Chiều cao của Tưởng Họa Họa tuy rằng thực chiếm ưu thế, nhưng mặt mày ôn hòa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không thúc giục, tưởng chờ các cô ấy rời đi lại lấy gia vị cho mình.
Lương Húc đi tới bên người cô, cô tựa như đang thất thần, cũng không có chú ý tới hắn đã đến.
Lương Húc trầm mặc trong nháy mắt, sau đó tiến lên, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, một tay cầm lọ đường mà các nữ sinh kia chưa dùng tới, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Họa Họa, đưa cho cô, động tác lưu sướng lại soái khí.
Nhóm nữ sinh cũng phát hiện động tĩnh bên này, đều quay đầu nhìn lại đây.
Tưởng Họa Họa ngẩng đầu nhìn Lương Húc, mắt hai mí thâm thúy, con ngươi tùy tính ánh lên vẻ chấp nhất chợt lóe qua.
Cô không có duỗi tay đi tiếp, Lương Húc nhẹ nhấp môi, giơ giơ lên lông mày, “Lúc này hẳn là cảm ơn tôi đi?”
Khóe miệng của Tưởng Họa Họa gợi lên một cái đuôi nhỏ, cào đến trong lòng hắn ngứa ngứa, giọng nói của cô réo rắt, “Cảm ơn cậu, bất quá…… Tôi yêu cầu chính là dấm.”
Cô kéo kéo chiếc khay trong tay.
Lương Húc cứng đờ, lúc này mới phát hiện trong chén của cô thế nhưng là bánh chẻo áp chảo.
Hắn: “……”
Các nữ sinh đứng ở quầy gia vị nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi che miệng cười rời đi.
Tưởng Họa Họa vẫn là bộ dáng an tĩnh như cũ, tiến lên cầm lấy bình dấm, rót vào trong chén.
Lương Húc vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền thấy một cái nữ sinh mặt có chút bụ bẫm như trẻ con tức giận mà chạy tới, cắm tới giữa hai người, “Họa Họa, cải bẹ của ta bị bắt cóc rồi, ta đến cậy nhờ mi…… Ách.”
Đào Chẩm Nguyệt nói đến một nửa, mới phát hiện Lương Húc đứng phía sau, vội vàng nhỏ giọng hỏi Tưởng Họa Họa, “Ai, mi như thế nào quen biết đại soái cách vách?”
Tưởng Họa Họa không nói, đưa cô ấy tới cái bàn cách đó không xa ngồi xuống, thấy cô ấy vẫn là vẻ mặt tò mò như cũ, lúc này mới chậm rãi nói: “Đừng nói bậy, ta lập tức cũng là người có CP.”
Miệng Đào Chẩm Nguyệt thiếu chút nữa không rơi trên mặt đất, “Ta sắp phải bị mi làm cho cảm động phát khóc, lần đầu tiên nhìn thấy người, kết quả ghép đôi còn không có ra, đã vì đối phương thủ thân như ngọc.”
Vừa dứt lời, lỗ tai Tưởng Họa Họa đều đỏ, cô ấy vô ngữ mà lắc lắc đầu.
Rồi đột nhiên tức giận đấm cái bàn, “Mi là không biết ta vừa rồi gặp phải người nào, người lớn lên còn rất có hương vị, có thể đem đầu tóc cạo ngắn như vậy còn đẹp như thế thật không nhiều lắm, y phẩm cũng không tồi, bốn bỏ năm lên cũng coi như cái soái ca đi, chính là chết tâm nhãn một hai phải cùng ta tranh cải bẹ……”
Đang nói chuyện, liền nhìn thấy Đường Tiềm Lễ hấp tấp đứng ở bên người Lương Húc, quơ chân múa tay tựa như nói cái gì.
Đào Chẩm Nguyệt khựng lại, chỉ chỉ hắn, “Nha nha nha, chính là người này, mẹ nó, hắn làm sao có thể là bằng hữu của đại soái ca?”
“Đại soái ca không thể có bằng hữu sao?” Tưởng Họa Họa có chút không rõ.
“Họa Họa, gần mực thì đen, cái tên đầu cua này không phải người tốt, ta hoài nghi đại soái ca này hẳn là cũng có vấn đề.” Đào Chẩm Nguyệt vuốt cằm phân tích nói.
Tưởng Họa Họa hơi hơi nghiêng đầu, “Hắn đúng là có chút kỳ kỳ quái quái.”
“A?”
“Cũng không có gì, mau đi mua bữa sáng đi.” Tưởng Họa Họa cắn một miếng bánh chẻo.
Đường Tiềm Lễ đấm ngực dậm chân, kể với Lương Húc chính mình đối với đĩa cải bẹ chết non kia đủ loại không tha, “…… Không nghĩ tới cải bẹ mà tao ngày đêm tơ tưởng sẽ bị cái mặt tròn như đĩa kia làm hỏng, mày nói trên đời này làm sao có loại con gái này, loại người này nếu như gả được đi ra ngoài, tao liền đem đầu cho mày làm bóng đá.”
Thuận tay lấy đậu hủ não mà Lương Húc mua uống một cái sạch sẽ, hai người đem khay trả về cửa sổ.
“Hai người cùng nhau ăn không phải là được sao.” Lương Húc thất thần trả lời.
“Tao chưa có điên.” Đường Tiềm Lễ hú lên quái dị, “Tao mới không cần ăn nước miếng của cô ta.”
Lương Húc trầm mặc đi ở một bên, thời điểm sắp ra nhà ăn, Đường Tiềm Lễ ngăn hắn lại, “Mày như vậy chúng ta khả năng không ra được trường học này.”
Lương Húc mơ hồ xem hắn, “Tao làm sao?”
Đường Tiềm Lễ chỉ chỉ tay hắn, “Mày là muốn trộm lọ đường này về phòng ngủ pha cà phê sao? Cất giấu chút a, đừng trắng trợn táo bạo như vậy.”
Lương Húc cuối cùng đen mặt, đem lọ đường cất trở về khu gia vị.
Tác giả có lời muốn nói: 
Cải bẹ khó giữ được, nữ sinh không để ý tới, đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.