Một Thời Thương Nhớ

Chương 36:




Hà Minh đưa ánh mắt nhìn một lượt khuôn viên bệnh viện để tìm kiếm, khi thấy bóng lưng của An Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế đá đối diện, cô cất tiếng gọi:
- An Nhiên!
Phía bên kia An Nhiên vẫn ngồi bất động, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước mặt dường như không nghe thấy tiếng gọi của Hà Minh. Cho đến khi Hà Minh đứng bên cạnh khẽ lay vai cô thì cô như mới sực tỉnh quay sang.
- An Nhiên!
Hà Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, hơn ai hết, cô hiểu rõ tâm trạng hiện tại của An Nhiên khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô bạn thân.
- Về phòng nghỉ chút đi Nhiên, chị An Hy với bác gái đang trên đường tới đây đó.
Nghe Hà Minh nhắc đến mẹ và chị gái An Nhiên vội đưa ánh mắt sang nhìn Hà Minh:
- Sao mẹ biết chuyện vậy?
- Thì.... hôm qua nhóc Bảo nghe thấy mình nói chuyện với nhau, tối bà lại không về, chắc thằng nhóc lo lắng, mẹ với chị An Hy gọi cho tui nên...- Hà Minh khó xử lấm lét nhìn An Nhiên.
- Ừm- An Nhiên hờ hững trả lời, trong lòng cảm thấy thật tệ vì để mẹ và chị gái lại lo lắng cho mình- Không sao, vậy thì lát nữa mình về cùng mẹ và chị Hy luôn, dù sao mình cũng không cần nằm lại bệnh viện thêm làm gì.
Hà Minh bất ngờ tròn mắt nhìn An Nhiên buột miệng:
- Còn Gia Hào?...
An Nhiên đưa ánh mắt nhìn xa xăm, giọng đều đều:
- Thục Quyên nói đúng, tốt nhất là mình không nên đến gần Gia Hào, không đến gần anh ấy thì anh ấy sẽ không phải đau đớn nữa.
- Bà thừa biết những lời lúc nãy chỉ là cô ta cố tình tạo sức ép tâm lý cho bà kia mà.
- Hà Minh...- Giọng An Nhiên nghèn nghẹn- Bản thân mình..mình không biết rốt cuộc là mình đang làm gì nữa? Miệng thì nói là chỉ cần anh ấy khỏe mạnh, được bình an hạnh phúc là mình có thể từ bỏ, nhưng trong lòng lại luôn muốn anh ấy nhớ ra mình là ai, lại tham lam muốn kéo anh ấy về bên cạnh mình, mà không nghĩ rằng sự ích kỷ của mình sẽ làm tổn thương đến Gia Hào? Vốn dĩ anh ấy đang rất khỏe mạnh, nhưng mình lại khiến anh ấy..- An Nhiên nghẹn ngào bật khóc thành tiếng.
Hà Minh xót xa vuốt nhẹ vai của An Nhiên:
- An Nhiên, không phải lỗi của bà mà, ngược lại sao bà không nghĩ là... nếu bà từ bỏ thì sẽ rất bất công với Gia Hào không? Bà quên Đình Tuấn nói gì rồi sao? Việc Gia Hào sắp kết hôn với Thục Quyên không phải là vì tình yêu mà. Hãy để cho Gia Hào tự mình quyết định lại một lần nữa, nếu như lần này anh ấy vẫn chọn ở bên cạnh Thục Quyên thì chúng ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.
- Nhưng mình không còn đủ can đảm để mạo hiểm nữa, lỡ như vì sự cố chấp này của mình khiến anh ấy không tỉnh lại được nữa thì phải làm sao đây? Khôi Nguyên nói anh ấy đã hôn mê gần 2 năm và việc anh ấy tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi, mình không dám nghĩ đến chuyện đó sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa, nhất định là không thể để xảy ra..- An Nhiên nói trong nước mắt.
- Nhưng mà Nhiên à...
- Mình đã tưởng Thục Quyên nói dối, nhưng đó lại là sự thật, sự thật là Gia Hào không nên cố gắng nhớ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, mình đã cố tình lờ đi sự đau đớn của anh ấy. Hà Minh...so với việc anh ấy quên mình đi thì mình càng sợ anh ấy thật sự không còn trên đời này nữa.
Hà Minh xót xa nhìn An Nhiên không biết dùng lời nào để an ủi nhỏ bạn, vì những điều An Nhiên vừa nói không phải là không có lý, cô khẽ giọng:
- Đình Tuấn và Khôi Nguyên, hai người đó định sẽ nói chuyện với Gia Hào nếu như tình hình của Gia Hào khả quan hơn...
Lau nhanh những giọt nước mắt đang đầm đìa trên gương mặt, An Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác trái tim mình như thắt lại, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:
- Những người đó... không cảm thấy bây giờ nói ra là đã quá muộn rồi sao? Bây giờ chuyện đó.. đã không còn ý nghĩa nữa-- Đoạn cô đứng dậy-- Mình vào trong chuẩn bị đồ, có lẽ mẹ và chị An Hy sắp đến rồi.
Hà Minh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của An Nhiên đang hướng về dãy phòng bệnh hồi sức, cố nén tiếng thở dài lặng lẽ nối gót theo sau.
*****
Vừa mở cửa bước vào phòng bệnh, An Nhiên khẽ khựng lại khiến Hà Minh đang lầm lũi bước phía sau cũng đột ngột dừng lại suýt va vào lưng cô. Đứng trước mặt hai người là một phụ nữ trung niên, tóc búi cao, dáng người đầy đặn trong chiếc váy ôm body, vai đeo chiếc túi xách màu đen sang trọng, khuôn mặt mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp quý phái của tầng lớp thượng lưu. Hà Mình tròn mắt thốt lên:
- Bác gái..
Như không để ý đến phản ứng của Hà Minh, ánh mắt người phụ nữ nhìn An Nhiên như dò xét:
- Cô là Huỳnh An Nhiên?
An Nhiên chưa biết đang có chuyện gì với Hà Minh nhưng vẫn lễ phép gật đầu xác nhận:
- Dạ, là cháu..
Rồi không đợi An Nhiên nói tiếp, người phụ nữ đã lên tiếng:
- Tôi là mẹ của Gia Hào.- Đoạn bà quay sang Hà Minh- Hà Minh, cô muốn nói chuyện riêng với An Nhiên một lát?
Hà Minh e dè lo lắng nhìn An Nhiên, rồi dạ nhẹ một tiếng lui ra khỏi phòng.
Không khí trong căn phòng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt sau tiếng khép cửa nhẹ của Hà Minh. Đây là lần đầu tiên An Nhiên được “diện kiến” mẹ của Gia Hào, người mà rất lâu trước đây cô chỉ nghe qua lời kể của chị gái, của Hà Minh, còn Gia Hào thì rất ít khi nhắc về mẹ, An Nhiên khi đó cũng không tiện hỏi vì sợ biết đâu sẽ khiến Gia Hào không vui. Qua lời kể của Hà Minh, thì mẹ Gia Hào là một người phụ nữ nghiêm khắc và khá lạnh lùng, mặc dù là hàng xóm nhưng Hà Minh rất ít khi được tiếp chuyện với bà, có lẽ cũng là vì sự vắng mặt thường xuyên của bà trong nhà, vì mỗi lần Hà Minh đến thì chỉ có một mình Gia Hào trong căn nhà lớn. Trong đầu An Nhiên lúc này trống rỗng, trong môt ngày ngắn ngủi mà xảy ra quá nhiều chuyện, đến bây giờ là sự xuất hiện đột ngột của mẹ Gia Hào, cô cũng chẳng còn tâm trí để suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.
- Cháu đến đây ngồi đi.- Giọng người phụ nữ tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
An Nhiên nghe lời bước đến ngồi bên cạnh giường, người phụ nữ cũng kéo chiếc ghế ở bàn bên cạnh ngồi đối diện với An Nhiên.
- Tôi đã nghe Đình Tuấn nói rồi, cảm ơn cháu vì đã cứu con trai tôi.
- Dạ, không có gì ạ, chỉ là.. chuyện cháu nên làm thôi.
- Dù cháu nghĩ như vậy, nhưng tôi vốn không muốn nhận ơn không của người khác- Người phụ nữ nhẹ nhàng rút từ trong chiếc túi xách màu đen một phong bì màu trắng đặt lên bàn- Đây coi như một chút lòng thành, mong cháu sẽ không từ chối.
An Nhiên đưa mắt nhìn chiếc phong bì dày cộm, trong lòng có chút buồn cười, đây là đang đóng phim sao? Cô cười nhẹ:
- Cháu không thể nhận được ạ, cháu làm vậy là vì Gia Hào thôi, nên bất cứ ai cũng không cần cảm thấy áy náy vì điều này đâu ạ.
Đôi môi người phụ nữ trước mặt khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén nhìn An Nhiên:
- Nói hay lắm, tuy lần đầu gặp mặt, có lẽ tôi nói những lời này là không nên, nhưng trông cháu có vẻ là người hiểu chuyện nên tôi cũng không vòng vo nữa.- Bà dừng một lát nhìn An Nhiên như dò xét rồi tiếp- Cháu cũng biết chuyện Gia Hào và Thục Quyên rồi, với cương vị là mẹ, tôi không muốn con trai mình có bất cứ dây dưa nào với người phụ nữ khác trong khi đã có vợ sắp cưới, hy vọng là cháu đủ thông minh để hiểu điều này.
Cuối cùng thì người phụ nữ cũng nói thẳng ra lý do sự xuất hiện của mình, thật lạ là An Nhiên không cảm thấy bất ngờ chút nào, cô cũng từng thắc mắc vì sao Thục Quyên lại có thể “tự tin” lừa dối Gia Hào như vậy, ngoài những nhân tố khác, chắc chắn phải có người đứng sau làm hậu thuẫn vững chắc, và bây giờ câu trả lời đã rõ ràng hơn. An Nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện:
- Xin lỗi bác nếu cháu có nói điều gì không phải, chuyện bác xem thường cháu thì cháu không có quyền ngăn cản vì đó là suy nghĩ của bác, nhưng nếu là Gia Hào thì.. bác thật sự nghĩ đạo đức của con trai mình tệ như vậy sao?
Người phụ nữ cau mày ra vẻ khó chịu:
- Cháu nói vậy có ý gì?
- Gia Hào không phải loại người tùy tiện thưa bác. Nếu anh ấy thật sự yêu và lựa chọn Thục Quyên thì anh ấy sẽ không để bất cứ ai có thể chen vào giữa hai người. Nhưng bác và Thục Quyên có vẻ không chắc chắn lắm về con trai và chồng sắp cưới của mình thì phải.
Người phụ nữ khá bất ngờ trước thái độ bình thản của An Nhiên, ánh mắt bà không chớp nhìn đăm đăm vào cô gái trước mặt. An Nhiên cũng không né tránh ánh mắt ấy, cô bây giờ không có là cô bé mười tám tuổi dễ bị uy lực của người khác làm cho run rẩy, huống hồ đây là người đã từng lăng mạ mẹ và gia đình cô thì không có lý do gì cô phải khuất phục.
- Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao Thục Quyên lại cần sự giúp đỡ của tôi.- Giọng người phụ nữ như mỉa mai- Có vẻ tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi.
An Nhiên nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh:
- Thì ra cái mà bác gọi là “giúp đỡ” chính là giúp người khác lừa dối chính con ruột của mình sao?
- Câm miệng!-Người phụ nữ đứng bật dậy không giấu được sự tức giận hét vào mặt An Nhiên, bà nghiến răng- Trong lúc tôi còn có thể nói chuyện tử tế thì cô cũng nên biết thân phận mà trở lại vị trí của mình đi, đừng hy vọng có thể đến gần con trai tôi, cô không xứng.
- Con gái tôi có gì không xứng?
Giọng nói của bà Lệ Hoa-mẹ của An Nhiên vang lên từ phía cửa phòng bệnh, đi phía sau là chị gái An Hy của cô. Bà Lệ Hoa tiến thẳng vào đứng trước mặt người phụ nữ đang nhìn bà trừng trừng, hạ giọng:
- Linh Phương, nhiều năm như vậy rồi, tôi tưởng trải qua nhiều chuyện thì bản tính kiêu ngạo thích xem thường người khác của bà sẽ dần thay đổi, nhưng không ngờ bà vẫn chứng nào tật nấy, một chút cải thiện cũng không.
An Nhiên không bất ngờ trước sự xuất hiện của mẹ mình, nhưng những lời nói vừa rồi của bà Lệ Hoa khiến cô có chút hoang mang, sao mẹ cô lại nói chuyện như thể đã hiểu rất rõ tính cách mẹ của Gia Hào vậy chứ? Chẳng phải hai người chỉ mới gặp nhau một lần mà chuyện cũng đã từ rất lâu rồi kia mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.