Một Thời Thương Nhớ

Chương 21:




Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất, An Nhiên vội vàng mở điện thoại để liên lạc với Đình Tuấn:
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Lòng cô như có lửa đốt, đưa tay ngoắt chiếc taxi vừa trả khách xuống sân bay, An Nhiên nhanh chóng bước lên xe nói vội với tài xế:
- Đến bệnh viện X.
Trên xe cô liên tục nhấn số máy của Đình Tuấn, nhưng thật vô vọng, đáp lại cô chỉ là thông báo vô hồn của tổng đài. An Nhiên đã đặt chuyến bay sớm nhất để xuống đây, nhưng vé sớm nhất cũng phải đợi hơn sáu tiếng đồng hồ. Tiếng chuông điện thoại vang lên, An Nhiên mừng rỡ nhìn vào màn hình, nhưng là Hà Minh gọi đến:
- Nhiên tới chưa?
- Mình đang trên đường tới bệnh viện, nhưng.. không liên lạc được với Đình Tuấn.
Dường như nghe được sự hoang mang lo lắng trong giọng nói của An Nhiên, Hà Mình an ủi:
- Chắc điện thoại hết pin, đừng lo lắng quá, tới bệnh viện rồi sẽ ổn.
An Nhiên khẽ ừ nhẹ, rồi như sực nhớ ra cô nói nhanh với Hà Minh:
- Còn mẹ với chị Hai, nhờ Minh nhắn giùm là đừng lo cho Nhiên, khi nào về Nhiên sẽ giải thích sau nha. Vì vội quá nên chưa nói chuyện được...
- Biết rồi, yên tâm đi, chuyện ở nhà để tui lo cho.
- Ừm, cảm ơn nha.
Vừa cúp điện thoại thì cổng bệnh viện đã hiện ra trước mắt An Nhiên, tim cô lúc này càng đập nhanh hơn, cô rút nhanh tiền đưa cho bác tài xế, cô xuống xe bước vội về phía khu vực cấp cứu dành cho người nước ngoài, cô cũng không hiểu tại sao nhưng đây là nơi mà Đình Tuấn thông báo cho cô trước đó. Một lần nữa nhấn số của Đình Tuấn, vẫn là thông báo thuê bao đang khoá máy, An Nhiên quyết định bước đến quầy lễ tân:
- Cô ơi, nhờ cô kiểm tra giùm, bệnh nhân Trương Gia Hào hôm qua được đưa vào đây cấp cứu, hiện đang ở phòng nào?
Cô y tá trẻ tuổi ngước nhìn An Nhiên nhẹ giọng:
- Cho hỏi chị có quan hệ gì với bệnh nhân?
- Tôi.. là bạn gái.
Sau khi kiểm tra một lượt danh sách của ngày hôm qua, cô ý tá trẻ ngước lên nhìn An Nhiên lắc đầu:
- Hôm qua không có bệnh nhân nào tên như chị đã nói, chị có chắc là đưa vào khu này không?
- Đúng là khu này mà, nhờ cô kiểm tra lại một lần nữa..- An Nhiên bắt đầu run giọng ánh mắt khẩn thiết nhìn cô gái đối diện như van nài.
Cô y tá lại một lần nữa kiểm tra trên máy tính, cô nhíu mày:
- Thật sự là không có tên như chị đã nói, nhưng... có một người là Silas Trương, bị tai nạn giao thông, chiều hôm qua được đưa vào đây.
“Silas Trương? Tên tiếng Anh của Gia Hào là Silas..” sau một giây thần người, An Nhiên gật đầu lia lịa đáp nhanh:
- Đúng rồi, đúng là tên đó, tên tiếng Anh của người đó là Silas.
- Nhưng người này...- Giọng cô y tá ngập ngừng- Khuya hôm qua đã làm thủ tục để chuyên cơ chuyển qua Úc điều trị rồi.
Dường như không nghe rõ câu nói của cô y tá, An Nhiên mấp máy đôi môi hỏi lại:
- Sao? Qua Úc điều trị sao?
- Đúng vậy, ông ấy mang quốc tịch Australia, tình hình quá nghiêm trọng nên gia đình đã yêu cầu chuyển qua bên đó tiếp tục điều trị.
Giọng cô y tá rõ ràng từng chữ một, An Nhiên nghe hiểu hết, nhưng cô chỉ lặp lại được một câu:
- Nghiêm trọng là sao?
- Chuyện này.. tôi không rõ lắm, có lẽ chị nên liên lạc với bác sĩ điều trị trực tiếp của ông ấy. Nhưng bác sĩ đó hôm nay đã hết ca trực rồi.- Cô y tá nhiệt tình giải thích.
Lẽ nào đây là lý do ĐìnhTuấn không nghe điện thoại của cô sao? Người duy nhất có thể cho cô biết tình trạng của Gia Hào là anh ta, tại sao lại không nói cho cô biết dù chỉ là một tin nhắn chứ? Tại sao đột nhiên mọi chuyện lại trở nên mơ hồ như vậy? Suốt đêm qua cô dường như không hề chợp mắt, sự lo lắng cùng nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí cô. Nghĩ đến Gia Hào khiến trái tim An Nhiên quặn thắt, đau đớn đến nghẹt thở, hai mắt cô nhoè đi, chân cô không còn đủ sức lực để đứng vững, khi An Nhiên sắp khuỵu xuống thì bỗng có cánh tay của ai đó đưa ra đỡ lấy cơ thể bé nhỏ của cô. Hoàn hồn lại, ngước lên nhìn người bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn vừa lạ vừa quen đang nhìn cô với ánh mắt e ngại:
- Nhiên không sao chứ?
An Nhiên lắc đầu đáp nhẹ:
- Cảm ơn anh, tôi.. không sao- Rồi như chợt nhận ra điều gì cô nhíu mày: Anh quen tôi sao?
Người đàn ông bên cạnh khẽ bật cười nhìn cô lắc đầu:
- Gia Hào nói đúng thật, Nhiên đúng là không thể nhớ được ai nếu chỉ gặp qua một lần.
Thoáng bối rối sau câu nói của người đàn ông “lạ” này, nhưng điều khiến cô quan tâm hơn là anh ta vừa nhắc đến hai chữ “Gia Hào”, hơn nữa giờ để ý mới thâý trên người anh ta đáng khoác chiếc áo Blouse trắng phía trước ngực có gắn bảng tên: BS. Hà Khôi Nguyên, An Nhiên bất giác nhớ ra, cô vô thức chụp lấy cánh tay của Khôi Nguyên, giọng cô vui mừng như người chết đuối tìm được phao cứu sinh, giọng cô run rẩy:
- Khôi Nguyên.. là anh. Chuyện của Gia Hào anh biết đúng không?
Sau mấy giây nhìn An Nhiên, Khôi Nguyên từ tốn:
- Mình tìm chỗ nào cho Nhiên ngồi nghỉ ngơi rồi nói chuyện nha.
Vội vàng làm theo lời của Khôi Nguyên, An Nhiên nối bước anh đến căn tin của bệnh viện. Căn tin khá vắng vẻ, có lẽ hôm nay là ngày 30 tết chăng? Khôi Nguyên tìm một chiếc bàn khuất bên trong, anh kéo ghế cho An Nhiên ngồi xuống.
- Nhiên ăn sáng chưa?
- Em không đói, cảm ơn.
- Vậy uống chút gì nha.
- Không sao, em không khát. Anh cứ gọi cho anh được rồi.
Lúc này An Nhiên chỉ muốn nhanh chóng biết được tin tức về Gia Hào, cô không có tâm trạng gì với đồ ăn và thức uống nữa. Mặc dù An Nhiên nói không cần, nhưng Khôi Nguyên vẫn gọi cho cô một phần bún bò Huế và môt ly nước cam.
- Bún bò ở đây chắc là không ngon bằng bên ngoài, nhưng Nhiên cũng phải ăn chút gì đi, nhìn Nhiên tiều tuỵ lắm.
Nhìn tô bún trước mặt, nước mắt An Nhiên chẳng hiểu sao tự dưng lại ứa ra lăn dài trên má:
- Anh có thể cho em biết Gia Hào giờ thế nào rồi không? Cô y tá nói là quá nghiêm trọng là sao chứ? Tại sao phải đi Úc để điều trị? Anh ấy tại sao..
Chưa kịp nói tròn câu thì cổ cô đã nghẹn lại, An Nhiên cắn môi để cố ngăn không cho cảm xúc hiện tại bùng phát ra ngoài, đôi mắt ướt nhoè của cô nhìn Khôi Nguyên chờ đợi:
- Gia Hào.. có thể sẽ không tỉnh lại được nữa...
Không đợi cho An Nhiên kịp phản ứng sau câu nói đó, Khôi Nguyên tiếp:
- Cậu ấy bị tai nạn xe, vì va chạm quá mạnh ở phần đầu, nên khi đưa vào đây thì đã mất hoàn toàn ý thức. Sau khi xem các kết quả xét nghiệm, các bác sĩ ở đây đã chuẩn đoán dấu hiệu của sự sống là rất thấp, cho dù có qua khỏi thì cậu ấy có thể sẽ không tỉnh lại được nữa..
- Anh đang nói.. không tỉnh lại nữa là sao chứ? Em.. không hiểu.- Giọng An Nhiên lạnh ngắt cắt ngang câu nói của Khôi Nguyên.
- Nghĩa là.. cậu ấy sẽ trở thành người thực vật mãi mãi.- Khôi Nguyên có nén thở chùn giọng.
- Không.. thể nào, không thể nào đâu, chắc chắn có gì đó nhầm lẫn rồi. Nếu đã như vậy thì còn đưa anh ấy đi Úc làm gì chứ? Chẳng phải còn hy vọng mới đưa anh ấy sang đó sao? Em còn chưa được nhìn thấy mặt anh ấy nữa...
An Nhiên lắc đầu nghẹn ngào, ánh mắt ướt đẫm đau đớn nhìn thẳng vào Khôi Nguyên như chờ đợi sự đồng tình của anh:
- Đúng vậy, mẹ của Gia Hào không chấp nhận điều đó và quyết định đưa cậu ấy về bên đó để tiếp tục điều trị. Anh cũng đang đợi tin từ bên đó, nếu có gì anh sẽ nói với Nhiên.
Có lẽ Khôi Nguyên không biết được câu nói đó của anh có ý nghĩa như thế nào đối với An Nhiên đâu. Đến thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tất cả giống như một cơn ác mộng, cơn ác mộng mà cô nhiều lần tự đánh vào mặt mình để tỉnh dậy thoát ra nhưng hoàn toàn vô ích. Và giờ đây cô phải quyết định đối diện với nó, cô mím môi hít một hơi thật sâu, đưa tay quệt những giọt nước mắt trên má, cố lấy giọng bình tĩnh:
- Anh có cách nào liên lạc với Đình Tuấn không?
- Bình thường thì anh chỉ liên lạc qua mạng xã hội thôi. Còn số điện thoại bên Úc của cậu ấy thì anh không biết. Nhưng anh có thể hỏi giúp em.
- Cảm ơn anh.
An Nhiên thật lòng muốn nói nhiều hơn lời cảm ơn ấy, cô thật sự cảm kích sự xuất hiện của Khôi Nguyên lúc này, nếu như không có anh thì không biết cô sẽ tuyệt vọng như thế nào trong hoàn cảnh này. Nhưng cô chỉ nói ngắn gọn như vậy, vì trong đầu cô còn có một ý định khác. Cô không muốn thụ động ngồi một chỗ chờ đợi tin tức của Gia Hào nữa, cô muốn nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt chứ không phải qua những dòng tin nhắn hay sự truyền miệng của người khác, nhưng muốn tìm được anh thì phải liên lạc được với Đình Tuấn vì cô hoàn toàn không có sự kết nối nào với gia đình của Gia Hào và cô rất cần sự giúp đỡ của Khôi Nguyên.
“Gia Hào, lần này anh nhất định phải đợi em, em sẽ không buông tay anh thêm một lần nào nữa”...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.