Đêm lạnh như nước, bóng đèn như mây loạn.
Trong căn phòng yên tĩnh, Nam Sương cảm nhận rõ ràng một trái tim đập đang theo tiết tấu ở chỗ bàn tay chạm vào. Tay Vu Hoàn Chi lành lạnh, ánh mắt lại như than củi bùng cháy trong đêm, sáng rực những đốm lửa.
Qua một lúc lâu, y thấy hoa đào Nam giãn lông mày ra, nhìn mình chăm chú thì không khỏi cười hỏi:
– Nàng thì sao?
Lúc này trong lòng Nam Sương khá xúc động.
Suy cho cùng thì cái ngọt khi hai lòng cùng ưa và cái đắng lúc mỗi người một ngả trong vở kịch vẫn có vẻ đẹp đẽ như ngắm hoa trong sương. Còn suy nghĩ của mình đối với ma đầu họ Vu lại có phần dâm tà, từ lúc bắt đầu ý nghĩ muốn gây họa cho y chưa từng biến mất.
Đến hôm nay, Nam Sương mới hay, bản thân gánh cái danh Hoa Đào Nước Nam này không phải là không có nguyên do.
Nàng thở dài một tiếng, rút tay ra khỏi bàn tay Vu Hoàn Chi, lão luyện vỗ ngực của y, nói:
– Thật không dám giấu, tôi cũng có ý với anh. – Suy nghĩ một lát, nàng lại bổ sung – Tiếc thay cho tấm lòng của anh.
Ma đầu họ Vu ngây ra rồi lại nhướng mày cười hỏi:
– Vì sao?
Vẻ mặt Nam Sương ảm đạm đi, nhìn thấy tay mình vẫn đặt lên ngực Vu Hoàn Chi thì cười xấu hổ, lúc đang định bỏ xuống lại bị ma đầu họ Vu ấn chặt.
Mắt Vu Hoàn Chi như viên ngọc thanh mát, nàng nhìn đến thất thần.
Lát sau, Hoa Đào Nhỏ lại than một tiếng:
– Ôi, xin lỗi anh, tôi vẫn luôn có ý đồ xấu với anh.
Dường như có ánh trăng chợt vẩy lên viên ngọc trogn mắt Vu Hoàn Chi, ánh sáng lấp lánh, sóng mắt trong suốt. Một nụ cười nở rộ từ môi y, hòa vào ánh sáng không bến bờ.
– Không sao cả, – Hắn trả lời – tôi cũng luôn muốn hút nàng mà.
Nam Sương ngơ ngẩn, phút chốc nhớ tới lời đồn thổi “thái âm bổ dương” về Vu Hoàn Chi, không khỏi kinh ngạc nói:
– Thật ư?
– Không tin à? – Ma đầu họ Vu nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Nam Sương, đầu ngón chân xoay tròn trên mặt đất.
Hoa đào Nam chỉ cảm thấy trời đất xoay vần, mình đã bị Vu Hoàn Chi đẩy ngã lên giường.
Chẳng biết chiếc áo choàng xanh đã rơi xuống tự bao giờ, uốn lượn trên mặt đất như sông.
Hai tay Vu Hoàn Chi chống ở mép giường, cúi người nhìn Nam Sương chằm chằm, trong mắt tràn ngập nụ cười:
– Đã tin chưa?
Mặt của y sáp lại cực gần, chóp mũi cao như núi dán lên đầu mũi nàng. Nam Sương có thể nhìn thấy rõ ràng từng âm thanh quyến rũ phun ra từ đôi môi hồng hào ấy.
Nàng há miệng song chẳng biết phải trả lời thế nào. Chỉ kinh ngạc nhìn Vu Hoàn Chi, trong đầu xoay mòng móng cuối cùng chỉ còn lại một suy nghĩ: người này quả đúng là ma đầu, ma đầu nghìn năm có một.
Bình phong màu sắc ngăn cách phòng chính thành gian trong gian ngoài.
Lối vẽ tỉ mỉ trên bình phong nhuộm đầy mai lan trúc cúc, trong phòng yên tĩnh, hô hấp gấp gáp mà vấn vương quanh quẩn ra muôn tía nghìn hồng.
Vu Hoàn Chi khẽ dịch mặt đi, lấy tay ngoắc cằm Nam Sương, nhẹ nhàng cười với nàng và nói:
– Được, để tôi khiến nàng tin tưởng.
Vừa dứt lời, hoa đào Nam chỉ cảm thấy một bàn tay man mát thò đến cổ mình, khẽ cởi nút buộc trên vạt áo ra. Soạt một tiếng, một mảng da thịt nhỏ [email protected] trụi ở xương quai xanh chợt lộ ra.
Nam Sương nghệt ra.
Nụ cười của Vu Hoàn Chi rất khẽ khàng, song đủ để mê hoặc lòng người. Chân y chống trên giường, cánh tay phải ôm lấy vai Nam Sương, cúi đầu tìm kiếm dưới xương quai xanh của nàng.
Phía dưới xương quai xanh bên phải của Nam Sương có một dấu, cành khô khúc chiết, lá xinh, hoa đào liền đế nở rộ bừng bừng.
Lưỡi Vu Hoàn Chi cũng bừng bừng như lửa xẹt qua cành khô đó, dừng ở trên đế hoa, sau khi ngừng lại thì đôi môi nóng bỏng dán lên, ban đầu li3m hôn rồi m*t lấy nhiều lần.
Đầu Nam Sương trống rỗng, trong lòng có sự kinh hoàng và mãnh liệt khác thường.
Nàng không tự chủ được r3n rỉ một tiếng, âm thanh vừa mềm mại vừa mờ mịt.
Lần này, đầu óc Vu Hoàn Chi cũng trống rỗng. Y bỗng nhiên buông hoa đào Nam ra, ánh mắt sâu thẳm mà say mê, lẳng lặng nhìn nàng một lát, đến khi hô hấp càng ngày càng nặng nề, đến khi hắn bỗng cúi đầu, há miệng hôn mạnh lên nàng.
Nụ hôn mạnh mẽ này như giấc mộng kỵ binh trên sông băng, cờ xí che cả mặt trời, nổi chiêng nổi trống, lại như gió mưa đột kích trên biển, dấy lên sóng lớn vạn trượng, đoạt mất thần trí Nam Sương.
Vu Hoàn Chi đã ôm nàng vào lòng thật chặt, ra sức như thể dầu có trời long đất lở cũng không chịu buông nàng ra.
Nam Sương không nhớ rõ y hôn bao lâu, chỉ biết mình từ kinh ngạc đến đưa lưỡi hùa theo, đến cuối cùng hoàn toàn trầm luân. Ắt hẳn đây chính là hãm sâu vào lầy, không thể kềm chế.
Hoa đào Nam quy kết hết tất cả thành tẩu hỏa nhập ma.
Vu Hoàn Chi buông nàng ra hồi lâu mà vẫn còn còn thở d ốc nặng nề. Quần áo cả hai đều nhăn nhúm, ngây người nhìn đối phương, không ai chịu động đậy, sợ chỉ khẽ động thôi đã phá tan giấc mộng đẹp, lại sợ chỉ khẽ động thôi sẽ rơi vào sâu trong mộng cảnh.
Sáp nến góc phòng đọng trên chân đèn, nến nổ một tiếng, b ắn ra mấy đốm lửa kêu tí tách.
Nam Sương lập tức cả kinh, xoay người ngồi dậy. Nàng nhìn xiêm áo của mình, lại nhìn ma đầu họ Vu vẫn ngơ ngác ở mép giường thì giật nảy mình, vội vàng chạy đến bên cạnh bàn, bất chấp nước trong ấm trà đã lạnh, lật chén lên uống liền ba chén.
Lúc này ma đầu họ Vu đã tỉnh táo hơn, y ngồi ở mép giường, đang nhắm mắt day ấn đường.
Nam Sương thấy thế lại rót chén nước cho y, bưng đến bên cạnh y, chớp mắt cười nói:
– Uống không?
Vu Hoàn Chi nhướng mày, ánh mắt chuyền từ mặt nàng sáng chén nước kia, đưa tay nhận lấy uống vào một ngụm rồi lại nhìn nàng cười nói với vẻ đành chịu:
– Quả thật là cần quyết đoán mà không quyết đoán, ngược lại bị đảo loạn.
Nam Sương nhìn thấy ngực y vẫn phập phồng không thôi thì cười hì hì với y, bèn cầm ngay chậu nước trên kệ gỗ rồi chạy ra ngoài.
Vu Hoàn Chi kinh ngạc nhìn hoa đào Nam, lúc nàng ra ngoài còn muốn khép cửa phòng lại, sợ gió đêm thổi vào khiến ma đầu họ Vu bị lạnh.
Ngơ ngác mất một lúc, Vu Hoàn Chi mới nhặt áo khoác trên đất lên, muốn đi ra ngoài theo, Nam Sương đã trở về phòng rồi.
Nàng móc chân ra phía sau để khép cửa lại, đặt chậu nước lên trên kệ gỗ, lấy khăn vải ngâm nước rồi vắt qua. Cầm khăn ướt, Nam Sương đi tới trước mặt Vu Hoàn Chi, giơ tay lên lau trán cho y, còn hết lòng lau dọc theo đường nét gương mặt cho y.
Hoa đào Nam nhớ lúc ở nhà trọ Hỉ Xuân, có một lần mình cũng không an phận, cầm lấy ông tay áo Vu Hoàn Chi nói mình bị hắn đốt. Ma đầu họ Vu bèn ra khỏi phòng lấy chậu nước, lau cái khăn tay lạnh như băng lên trán nàng một cách nhẹ nhàng, nếu nói một cách mỹ miều thì là dập lửa.
Trên đời này, người khác đối tốt với mình bao nhiêu thì mình phải đối tốt với người đó bấy nhiêu. Càng là người mình thích thì càng nên một lòng một dạ.
Nam Sương hiểu rất rõ đạo lý này.
Mắt Vu Hoàn Chi dậy sóng nhìn nàng, lát sau giũ áo choàng, khoác lên cho Nam Sương, vừa buộc dây vừa nói:
– Ban đêm lạnh.
Hoa đào Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhìn y một lát, lại nói:
– Anh thật là đẹp.
Vu Hoàn Chi day trán, không nhịn được mà bật cười.
Qua một lát, Nam Sương ngồi xuống trước bàn, liếc mắt nhìn Vu Hoàn Chi, ra vẻ sầu khổ nói:
– Chuyện hôm nay thật là có phần khó khăn.
Vu Hoàn Chi nhướng mày “Ồ?” một tiếng, cũng vén vạt áo ngồi xuống trước bàn theo nàng.
Hoa đào Nam nói:
– Tôi vốn tưởng rằng hai ta cùng lắm chỉ hai lòng cùng ưa, nào biết đâu rằng chúng ta lại có ý đồ xấu với nhau. Tôi thấy tình cảnh này không lạc quan cho lắm.
Vu Hoàn Chi nhướng mày nhìn nàng, mãi chỉ mỉm cười không nói. Vốn tưởng rằng Hoa Đào Nhỏ xem xong màn bẻ liễu đèo Dương từ lầu Thanh Thanh thì sẽ hiểu chuyện tình ái, nào ngờ nàng lại tách hai lòng cùng ưa và cái gọi là “ý đồ xấu” ra.
Không biết rằng ý đồ xấu đó chính là hai lòng cùng ưa, là kết tinh của tình yêu.
Vu Hoàn Chi hớp trà rồi cười nói:
– Theo ý nàng thì nên làm thế nào?
Nghe ma đầu họ Vu hỏi như vậy, Nam Sương cho là y đã trúng kế liền vội vàng phiền muộn nói:
– Tục ngữ nói đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy cả đồng cỏ. Bây giờ ý đồ xấu này đã thâm căn cố đế, cố ngăn cản không phải là cách hay.
Vu Hoàn Chi cười gật đầu.
Hoa đào Nam hít hai hơi hết sức khó xử, suy nghĩ cẩn thận, khóe mắt đảo mấy vòng trên khuôn mặt chứa nụ cười của Vu Hoàn Chi, nói như đã rút ra được kinh nghiệm xương máu:
– Ôi, tôi nghĩ nếu hai ta đều đã có bụng dạ xấu xa thì nhất định không thể lảm bẩn thanh danh con trai con gái nhà lành. Chi bằng anh cứ theo tôi, đợi ngày sau thành hôn, ý đồ xấu này sẽ thành danh chính ngôn thuận rồi.
Dứt lời, Nam Sương lại nhìn về phía Vu Hoàn Chi, thở dài ba tiếng một cách giả tạo.
Dần dần, khóe môi ma đầu họ Vu mím chặt lại như thể nghẹn thứ gì nên không dám há miệng. Sau đó hai mắt y lại cong lên, con mắt đen láy nhìn Nam Sương lóe ra ánh sáng xảo trá.
Hoa đào Nam mất tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt rơi vào cái bóng trên mặt đất của Vu Hoàn Chi, trợn mắt há mồm nhìn ma đầu Vu một tay cầm chén trà, tay còn lại thì giơ lên day day giữa chân mày, hai vai run lên.
Nam Sương kinh ngạc quay đầu lại, Vu Hoàn Chi vội vàng nghiêm mặt lại, đặt chén trà lên bàn đánh cạch một tiếng, cũng phiền muộn nói với Hoa Đào Nhỏ:
– Nàng nói rất có lý, tôi phải đi theo nàng.
Trong đêm đông yên tĩnh mà giá rét này, vẻ mặt Vu Hoàn Chi và Nam Sương đều rất nặng nề: “Than ôi, dưới gầm trời này, nhìn khắc giang hồ, kẻ hại nước hại dân là ai? Chính là ma đầu Vu và hoa đào Nam đây.”
Nghĩ đến đấy, hai người đồng loạt thở dài như có thần giao cách cảm.
Ma đầu họ Vu cầm chén, mặt trầm như nước, tiếp tục uống từng ngụm nhỏ.
Hoa đào Nam lấy tay chống cằm, cau mày, cẩn thận suy nghĩ.
Mà đáy lòng hai người đều chỉ có một chữ mừng.
Một lát sau, Vu Hoàn Chi đột nhiên nói:
– Một màu xuân.
Nam Sương giật mình, đặt tay xuống nhìn y, ngạc nhiên hỏi:
– Gì cơ?
Vu Hoàn Chi cười nói:
– Còn nhớ ngọn đèn cung đình đó không?
Hoa đào Nam gật đầu.
– Tôi đã nói sẽ làm xong đèn cung đính tặng cho nàng trước khi nàng lập gia đình. Bây giờ… – Ma đầu Vu dừng lại, khẽ cười một cái mới nói tiếp – Bây giờ mặc dù nàng lấy tôi, tôi cũng sẽ làm xong cái đèn cung đình đó.
– Trước đó vài ngày, tôi hỏi nàng muốn vẽ gì trên đèn cung đình. Nàng nói muốn vẽ Muốn vẽ hoa hồng hoa cúc, cành nhỏ lá xanh, chim khách chim sẻ, cái nào hoan hỉ thì vẽ cái nấy.
Nam Sương lại nghi hoặc gật đầu.
– Mặc dù là đèn cung đình cũng phải có màu trắng, tất nhiên không thể nhổi nhét đấy hoa và chim được. – Vu Hoàn Chi cười nói – Chi bằng tôi bắt chước dấu dưới xương quai xanh của nàng, vẽ một cảnh xuân, hoa đào lá xanh, chim khác đầu cành, dung tục mà phong nhã.
Vu Hoàn Chi tươi cười nói xong, lại nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Nam Sương.
Đây là lần đầu tiên y thấy vẻ mặt cảm động như vậy trên mặt hoa đào Nam.
Trong mắt nàng có ánh nước, nụ cười trên khóe miệng có vẻ cay đắng, đôi môi mấp máy rồi lại vui vẻ cười rộ lên:
– Anh nói dấu hoa đào của tôi là một màu xuân dung tục mà phong nhã?