Mộng Giang Hồ

Chương 22: Rời đi Bắc Biên




Một chiến mã từ phương bắc chạy về phía Bắc Biên Thành, trên lưng ngựa là một người đưa tin tức chiến trường. Bình thường sẽ có chim bồ câu hoặc chim ưng đưa tình hình chiến trận đến doanh trướng, nhưng nếu có quá nhiều biến cố xảy ra trên chiến trường thì trực tiếp đưa tin bằng chiến mã vẫn là phương pháp tốt nhất.
Chiến mã đi vào trong thành, mọi người hai bên cổng thành đều xì xầm to nhỏ, đã rất lâu rồi đại doanh Long Quốc mới có một người đưa tin đích thân chạy tới, lần này chắc chắn có chuyện lớn xảy ra. Có nhiều người có chút lo lắng, bản thân họ là thương gia, nếu chiến tranh xảy ra biến cố bất lợi nào cho Chấn Xứ thì đường làm ăn của họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Thế nhưng lần này tình huống hoàn toàn ngược lại.
Lúc này tại doanh trướng, sau khi nghe người lính đưa tin báo cáo, khuôn mặt của Khúc Long Vương tươi tỉnh lên không ít. Chấn Môn Thành sắp không chịu đựng được nữa, tứ phía đều đã bị quân lính Long Quốc bao vây, rõ ràng sự có mặt của Thiên Vũ Vương và Ngô Hạo khiến cho chiến trường thuận lợi hơn rất nhiều. Thời khắc này, Khúc Long Vương bắt đầu muốn triển khai nước cờ tiếp theo của mình, chính là dụ viện binh Thiên Quốc từ phía tây bắc tới cứu Chấn Môn Thành.
......
Tử Long Thành, thống lĩnh Nam quân Dạ Lang Hoa lúc này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn cứu viện cũng không được mà rút lui thì sẽ đánh mất hết chiến quả y đã cố gắng gìn giữ mấy năm qua. Khu vực chiếm đóng của Thiên Quốc ở vùng đông bắc hiện cũng đã hoàn toàn bị Vũ Long Vương cô lập. Giờ khắc này Dạ Lang Hoa chỉ có thể chờ đợi động thái từ phó thống lĩnh Tô Hiểu Pha ở vùng tây bắc, nhưng y cũng không quá hi vọng nhiều. Dạ Lang Hoa nhìn ra bên ngoài thở dài, một đời làm tướng nhục nhiều hơn vinh, vốn tương lai muốn trải đường vì nhi tử của mình, nhưng giờ khắc này trong lòng lão tướng quân chỉ còn sầu khổ, chiến cục trước mắt đã không phải y có thể khống chế. Một phen này về sau, có lẽ chỉ có cái chết của y mới giữ lại được thể diện cho Dạ gia.
....
Hổ Huyệt Lĩnh, một dãy núi trùng điệp hiểm trợ, lúc này đây là nơi đóng quân của binh lính Thiên Quốc do phó thống lĩnh Nam quân là Tô Hiểu Pha dẫn dắt. Kì thực Tô Hiểu Pha không muốn đóng quân ở chỗ địa hình này một chút nào, nhưng cả khu vực tây bắc Chấn Xứ vốn nhiều núi non, nơi đây đã là lựa chọn tốt nhất cho y.
Lúc này, trong doanh trướng, sau khi nhận được tin tức từ Chấn Môn Thành, Tô Hiểu Pha mặt mày tối sầm lại. Tô Hiểu Pha vốn muốn kéo dài chiến tranh để có thể mượn cớ tiến công đồng thời gây suy giảm tín nhiệm của trung ương đối với Dạ Lang Hoa, nhưng binh tình lúc này thật tệ, không như ý muốn của y. Với tình hình bết bát ở Chấn Môn Thành và Tử Long Thành, Tô Hiểu Pha không còn lựa chọn, y phải tiến quân sớm hơn dự kiến. Điều này có nghĩa là dù y cứu được Tư Mã Viễn Sơn hay không thì quân Thiên Quốc chắc chắn sẽ phải nhượng bộ trên bàn đàm phán. Mà quan trọng hơn cả là nước đi này của Long Quốc rõ ràng là một âm mưu, thực tế đây cũng không phải âm mưu mà là dương mưu, biết là bẫy nhưng không thể thoát bẫy. Khúc Long Vương rõ ràng biết Thiên Quốc không tiếc bất cứ giá nào phải cứu được toàn bộ Chấn Môn Thành nên hạ lệnh không cho quân lính Long Quốc công thành ngay, mà đợi quân tiếp viện của đối phương đến, định một phen giải quyết sạch sẽ, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Tô Hiểu Pha ý định ban đầu cũng là không muốn cứu Chấn Môn Thành, nhưng sức ép từ triều đình quá lớn, đặc biệt là từ Tư Mã gia tộc vốn là một trong tứ đại thế gia phụ triều Thiên Quốc. Không có cách, Tư Mã Viễn Sơn tuy không phải dòng đích nhưng lại là cháu trai ưu tú nhất của lão gia tổ Tư Mã gia tộc.
Lúc này, ánh mắt phó thống lĩnh Nam quân không khỏi ánh lên sự tuyệt vọng: “ Thiên Quốc bao năm cố đấm ăn xôi giờ lại xôi hỏng bỏng không. Bại cục đã định, chỉ tiếc là thù nhà chưa thể báo a.”
Nói đến đây, ánh mắt y lại ánh lên một cỗ sát khí kinh người, gằn giọng độc thoại: “ Lý Văn Tuấn, không giết được ngươi trên chiến trường thì ta sẽ giết ngươi tại võ lâm giang hồ. Một ngày ngươi còn sống, Tô Hiểu Pha ta thề diệt ngươi tới cùng.”
......
Mục trường, lúc này Cơm Trắng đang tranh thủ cho ngựa ăn. Mấy hôm nay cảnh người ra người vào mục trường diễn ra tấp nập, có vẻ chiến trường bên ngoài đang vào lúc cao trào, người ngựa được huy động liên tục, ít nhất theo suy nghĩ của Cơm Trắng là như thế.
Dạo gần đây, Cơm Trắng chỉ có thể tranh thủ luyện quyền vào buổi đêm, do lịch trình làm việc ban ngày của hài tử đã bị lấp kín, bận tối mắt tối mũi. Những người nuôi ngựa ở mục trường cũng là phục sát tiểu hài tử, ngày làm việc đã đủ mỏi mệt nhưng đêm đến Cơm Trắng vẫn không ngừng luyện tập, không hề bị gián đoạn nửa khắc, sự kiên trì này không phải ai cũng có được.
Cơm Trắng mấy hôm nay cũng không quá để tâm nhiều đến chuyện bên ngoài, hắn cho rằng những chuyện đó không phải là chuyện một hài tử có năng lực đi quản. Chỉ là Cơm Trắng có chút buồn bực trong lòng do mấy hôm nay dù là Phạm Tuyệt hay Tiểu Á cũng đều không đến mục trường phụng bồi hắn luyện quyền, cuối cùng khiến hài tử chỉ có không ngừng tập đi tập lại các bài học của mình lúc trước, đồng thời Cơm Trắng cũng thử sức luyện thêm mấy chiêu thức y học lỏm khi thấy Lê Lục Giang và Thiết Thủ Chân Nhân giao thủ.
Đang ngơi tay ngồi nghỉ, Cơm Trắng chợt thấy một vị trưởng binh lạ nói chuyện với Tạ lão, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tạ lão có vẻ sự tình khá nghiêm trọng. Tuy thấy mọi việc trước mắt có vẻ lạ, song Cơm Trắng cũng không để ý nhiều, những việc mà Tạ lão phải xử lý không phải là chuyện hài tử như hắn có thể đặt tinh lực vào. Nghĩ đến vậy, Cơm Trắng lại lập tức đứng dậy đi đổi ngựa cho binh lính, không dám lười biếng nửa khắc.
Buổi trưa, sau khi dùng bữa xong, Tạ lão gọi tất cả dân phu trong mục trường lại, muốn thông báo một việc quan trọng. Tất cả mọi người đều chú mục, lắng nghe từng câu từng chữ của Tạ lão.
“ Hiện nay chiến trường ngoài kia đã có biến đổi, doanh trướng bên kia yêu cầu chúng ta chia làm mấy tổ đội, đi theo quân để chuẩn bị lương thảo cho binh lính và chiến mã. Lương thảo thì bên dân phu họ sẽ lo, nhưng mã phu chúng ta vốn quen thuộc với việc chăm sóc chiến mã, được yêu cầu đi theo quân. Nhân sự có mặt của các huynh đệ tại đây, ta muốn thông báo luôn việc này.”
Nghe được lời Tạ lão, gương mặt mọi người đều biến đổi, ai nấy đều lo lắng, xì xầm nhỏ to. Có người là không nguyện ý rời khỏi nơi đây, dẫu sao ngoài chiến trường binh đao loạn tiễn, rất có thể không may mắn tử vong, nếu có thể sống ai lại nguyện ý đi tìm chết chứ. Có người đơn giản là có chút phấn khích, muốn ra ngoài xem chiến tranh như thế nào, chỉ là chưa biết mình sẽ được phân đi chỗ nào.
Thấy mọi người ồn ào, Tạ lão ho nhẹ, nói lớn: “ E hèm! Mọi chuyện cũng không có gì to tát cả, tất cả mọi người đều phải di chuyển bao gồm có cả ta. Ở đây đã có danh sách phân công từ phía trên, ta treo trước bảng thông báo, mọi người cùng xem rồi tự sắp xếp theo đoàn.”
Đến lời này, Tạ lão cũng là nghiêm mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “ Nhắc nhở trước cho các ngươi! Ai cũng đừng mong trốn, tất cả đều đã nhận trước lương mấy tháng của long quân, nếu các ngươi bỏ trốn, hậu quả... các ngươi tự gánh lấy. Lúc đấy các ngươi đừng có trách ta không báo trước.”
Ánh mắt mọi người ngưng trọng, thời khắc này coi như xong, tất cả không có lựa chọn rồi, ai bảo tham lam nhận tiền của Long Quốc. Có người thở dài, quân lệnh như sơn, từ khi họ nhận trước lương bổng là đã tự buộc mình một chỗ với quân sĩ Long Quốc rồi, lúc này có hối cũng không kịp.
Cơm Trắng ngược lại không mảy may lo lắng, với hắn đi đâu cũng như nhau, có cái ăn là được. Thực tế Cơm Trắng cũng không hiểu hết rủi ro khi ra ngoài chiến trường, tuy bọn hắn không phải là dân phu, chỉ để ý phụ trách chăm sóc chiến mã xong mọi sự do trời, không ai biết bọn hắn phải đối mặt với những nguy hiểm ngoài ý muốn nào.
Tiểu hài tử đợi cho mọi người chen chúc xem hết rồi mới từ từ tiến về bảng thông báo. Trên cái bảng được làm từ gỗ đã xỉn máu, là một tờ giấy điệp to bản chuyên dùng để viết tin tức thông báo. Từng hàng chữ được viết ngay ngắn, đẹp mắt, Cơm Trắng thầm khen người viết ắt hẳn có rất nhiều hoa tay mới có thể biên những hàng văn tự chỉn chu như vậy. Tiểu hài tử bắt đầu nheo mắt dò tên của mình, một lúc lâu hắn mới thấy tên hắn ở cuối cùng, hắn vậy mà sẽ phải đi theo tổ đội tây bắc.
Cơm Trắng tặc lưỡi, không quá để trong lòng, chỉ là hắn có chút tò mò về tổ đội của hắn sẽ gồm những ai, như A Tam và A Tứ vốn quen thuộc với hắn đã phải đi Chấn Môn Thành, chỉ là mặt mũi bọn hắn không có tốt như Cơm Trắng, có vẻ bọn hắn không nguyện ý đi nơi đó.
Một tiếng thở dài vang lên bên tai Cơm Trắng, tiểu hài tử vội quay đầu nhìn sang, là Tạ lão. Đúng rồi, Cơm Trắng đề tỉnh mình, không biết Tạ lão sẽ đi đâu. Tạ lão thấy được ánh mắt của Cơm Trắng, mỉm cười lên tiếng: “ Ta cùng với ngươi sẽ đi chiến trường tây bắc! Nơi đó toàn núi non, đường mòn khó đi, ngươi nên chuẩn bị kĩ một chút.”
Cơm Trắng gật đầu vâng dạ, lập tức rời đi, bỏ lại Tạ lão vẫn một mình trầm ngâm. Bên cạnh một chút cảm giác hoài niệm khó nói ra, Tạ lão luôn có một linh cảm gì đó rất lạ, tựa như lần này có thể là lần cuối cùng hắn đi xa, rất xa.
Cả buổi chiều hôm ấy, Cơm Trắng vừa lo đổi ngựa cho binh lính, vừa tất bật sắp xếp đồ đạc, khăn gói quả mướp để sáng sớm mai lên đường. Chiều đó, Tiểu Á cũng chạy tới thăm hắn. Nữ binh mang theo một bộ quần áo lính đã may gọn, vừa với tạng người của Cơm Trắng, nói rằng là quà năm mới cho y. Cơm Trắng cảm kích nhận lấy, nhìn đi nhìn lại đánh giá bộ quần áo mới này, thầm khen đường kim mũi chỉ của Tiểu Á cũng thật khéo, không thua gì mẫu thân hắn ngày xưa.
“ Có một tin vui đấy! Là ta cũng sẽ đi chiến trường tây bắc với đệ.”- Tiểu Á vui vẻ cười nói.
“ Thế thì thật khéo, hì hì! Vậy còn Phạm trưởng binh? Hắn đi đâu?”
Tiểu Á lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ không biết gì: “ Mấy hôm nay không có gặp hắn, cũng chẳng biết hắn đi đâu.”
Hai chị em nói chuyện thêm một lúc rồi Tiểu Á đứng dậy chỉ quyền cho Cơm Trắng, tới tận xế chiều mới rời đi. Cơm Trắng vui vẻ mang theo bộ quần áo cất vào trong tay nải. Đồ đạc của hài tử vốn đơn giản, không nhiều. Chỉ là y có chút tiếc nuối khi không vác theo được cái ổ bằng rơm cho Tiểu Ô, song Cơm Trắng cũng không lăn tăn nhiều, cỏ khô trong doanh nhiều lắm, đến nơi làm một cái ổ khác Tiểu Ô chắc vẫn thích.
Hoàng hôn tới rồi đi, nhường chỗ lại cho bầu trời đêm, trăng rằm sao sáng đầy tinh không, Cơm Trắng vẫn miệt mài tập quyền, từng đòn đá, cú đấm dũng mãnh đập vào không khí. Cơm Trắng cảm thấy bản thân những ngày này khí lực thay đổi thật lớn, thể lực dồi dào, giờ đây hắn tự tin có thể chạy vài vòng quanh mục trường mà không hề lo mệt. Hôm nay lại được Tiểu Á dạy mấy chiêu thức mới, hắn rất thích thú, mấy chiêu thức này có độ khó nhất định, từng bước bộ pháp cũng đều vô cùng xảo diệu, khá khó thành thạo trong một sớm một chiều. Chỉ là Cơm Trắng cũng không quá lo lắng về thời gian, hắn còn trẻ, thời gian còn nhiều.
Tạ lão thấy trời đã khuya mà Cơm Trắng vẫn chưa đi nghỉ, liền nhẹ nhàng đi đến khuyên nhủ y đi nghỉ để sáng mai lên đường đi sớm. Cơm Trắng vẫn là biết phân nặng nhẹ, cũng gật đầu bỏ vào phòng, hôm nay thế là đủ.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi theo đoàn quân tiến về chiến trường. Cơm Trắng đi theo một đội hình nhân mã rất lớn, đông hơn đoàn kỵ binh hộ vệ hai vị long vương lần trước không biết mấy chục lần. Binh lính mặc giáp trụ đi đằng trước, dân phu và mã phu đều đi đằng sau. Đội hình hùng hậu này khiến Cơm Trắng có chút ngợp, lần đầu hắn thấy người ngựa đông đến mấy vạn tập trung một chỗ như thế này.
Lúc này mọi người đều tập trung xếp hạng trật tự đứng dưới bình nguyên rộng lớn trước cổng thành Bắc Biên. Lúc này Cơm Trắng hướng ánh mắt tới đoàn người ngựa tiến về phía giữa đội hình của quân lính và dân phu. Người đi trước nhất là một vị tướng quân mắt hùm mày én, bộ râu quai nón tỉa gọn, đã hơi ngả bạc. Người này chỉ tầm tứ tuần nhưng tóc tai đã có chút đọng sương xế chiều, cả người y khoác một thân giáp trụ màu bạc, chiến bào màu đỏ rực như máu phấp phới trong gió, toàn thân toát lên một cỗ khí thế vô cùng hiên ngang, lẫm liệt. Không mất nhiều thời gian suy đoán, Cơm Trắng chắc chắn người này chính là đại tướng quân thống lĩnh chi binh mã này. Cơm Trắng ngước ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía vị tướng quân, thật oai phong, dũng mãnh.
Ở sâu trong hàng người đó, Cơm Trắng cũng giật mình khi nhìn thấy Phạm Tuyệt, chỉ là bộ dáng của hắn lúc này đã khác với mọi lần gặp Cơm Trắng, hắn cũng khoác một bộ giáp trụ cùng chiến bào màu đen, có vẻ y mới được thăng chức. Mặt mày Phạm Tuyệt ánh lên vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, khác hẳn với tính cách cợt nhả bông đùa hàng ngày của y.
“ Vị tướng quân đi đầu kia là tam phẩm tướng quân, địa vị cực cao ở Long Quốc. Còn vị Phạm trưởng binh của chúng ta cũng mới được phong làm Cửu phẩm tướng quân, nom cũng oách ra phết.”
Tạ lão đứng bên cạnh Cơm Trắng cười nhẹ bình luận. Tạ lão là quen thuộc Phạm Tuyệt đấy, ai bảo tên tân Cửu phẩm tướng quân này suốt ngày lui tới mục trường hô to gọi nhỏ chứ. Nghe được vậy, Cơm Trắng cũng gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy vui thay cho vị bằng hữu vong niên này của mình. Phàm đã là bằng hữu chân chính, cũng nên vì thành tựu của họ mà hào hứng, Cơm Trắng nghĩ đơn giản như vậy.
“ HỠI BA QUÂN! Hôm nay ta, Nguyễn Khắc Thỉnh, vâng mệnh Long Đế, đồng thời thuận theo ý chí bách tính Long Quốc cùng Cửu Địa, dẫn đầu chư vị tiến về tây bắc, quyết quét sạch ngoại bang xâm lấn lãnh thổ Long tộc ngàn đời của chúng ta. Hôm nay Thỉnh vinh hạnh được đứng ở đây cùng các vị, tiến về xa trường, sống chết không sờn. Có thể cùng các vị chiến hữu đồng cam cộng khổ, Thỉnh ta chết không hối tiếc.”
“ Nguyện vì thiên hạ Long tộc cùng sinh cùng tử, QUYẾT TIẾN KHÔNG LÙI!”- Vị tướng quân đi đầu đặt bàn tay phải lên ngực trái, hào hùng lên giọng khích lệ ba quân.
Ba quân đều vì lời lẽ đó mà xúc động, hừng hực khí thế. Lúc này quản chi ngươi là người Long Quốc hay Cửu Địa, đều chung một lòng vì lý tưởng Long tộc ngàn đời thôi thúc, chiến ý hừng hực phát ra, tất cả đều cùng giõng dạc hô lớn đáp ứng lời kêu gọi của Nguyễn Khắc Thỉnh:
“ Nguyện vì thiên hạ Long tộc cùng sinh cùng tử, QUYẾT TIẾN KHÔNG LÙI.”
Cơm Trắng đứng một chỗ cũng không ngoại lệ, xúc động hô lớn, cảm giác cao trào, từng luồng máu nóng mạnh mẽ chảy mạnh trong tim hắn như uống kích lực dược. Bầu không khí này thật hào hùng, thật uy nghiêm, tự đáy lòng Cơm Trắng xúc động không thôi. Thế gian lại có thể có thần dược kích thích tinh thần lực vô hình, vô ảnh, kì diệu đến như vậy cũng chỉ có thể là khí thế hào hùng khi ra trận vì thiên hạ thương sinh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.