Kết quả bỏ phiếu đã có, kì thi sát hạch bốn sao cũng đến đây là dừng. Dù khán giả vẫn chưa hết thèm, cũng không thể không rời khỏi phòng livestream.
Cổ hội trưởng bước ra khỏi bàn giám khảo, cười híp mắt đi tới bên Nguyễn Đường, "Nguyễn Đường, chức mừng cậu trở thành đầu bếp bốn sao."
Nguyễn Đường cảm ơn một câu, lại nghe ông nói: "Với tuổi của cậu mà có thành tựu như thế, có thể coi là tương lai không có tường ngăn. Người sư đệ của tôi... Tề Trác, làm ra chuyện vô cùng có lỗi với cậu, tôi ở đây thay mặt hắn chân thành xin lỗi."
Ông nói xong khom lưng cúi người xuống, Nguyễn Đường vội vàng tránh né, đồng thời đưa tay ra đỡ lấy vai ông, bất đắc dĩ nói, "Cổ hội trưởng, sai lầm của hắn không liên quan gì đến ông."
"Hành vi lần này của Tề Trác thuộc diện mang hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, sau quá trình kiểm tra, hiệp hội sẽ cách chức của hắn, không biết với phương thức xử lí như vậy thì cậu thấy sao?" Cổ hội trưởng nhìn anh hơi gật đầu, mới yên lòng nói tiếp, "Còn một việc nữa..."
Nguyễn Đường nói: "Cái gì?"
"Nguyễn Đường, tôi trân trọng mời cậu vào hiệp hội đầu bếp, tiếp nhận vị trí phó hội trưởng của Tề Trác, trước mắt cậu chính là người thích hợp nhất. E rằng hiệp hội đầu bếp bây giờ vẫn còn nhiều vấn đề, nhưng không thể nghi ngờ rằng, hiệp hội đầu bếp cần cậu, mà cậu cũng sẽ nhận được nhiều đãi ngộ hơn khi ở đó, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục livestream, chúng tôi cũng đảm bảo sẽ không can dự vào." Cổ hội trưởng nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, hiển nhiên ông rất để ý đến câu trả lời của anh.
Dù là thế, Nguyễn Đường vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thật sự rất xin lỗi. Tôi thích cuộc sống không có sự trói buộc hơn, nhưng sau này nếu hiệp hội đầu bếp có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tôi cũng rất vui lòng."
"Vậy thì cũng hết cách rồi." Thấy thái độ của anh kiên quyết, Cổ hội trưởng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, chuyển sang một đề tài khác, "Từ khi cậu livestream tới nay đã làm ra không ít món mới, chẳng qua lúc đó cậu vẫn chưa là thành viên của hiệp hội đầu bếp, cũng không đăng ký, chúng tôi lại còn không liêc lạc với cậu. Bây giờ cậu đã có chứng nhận tư cách, tiền thưởng sẽ được gửi vào số tài khoản của cậu sau khi kết toán xong."
Căn cứ theo quy định của hiệp hội đầu bếp, chỉ cần nghiên cứu ra cách chế biến mới cho nguyên liệu thì sẽ nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ, nếu nguyên liệu chính lại còn là nguyên liệu do viện khoa học mới công bố thì lại có thêm một khoản thưởng nữa. Hằng năm chính phủ cấp cho hiệp hội đầu bếp một số tiền không nhỏ, chính là để khích lệ bọn họ khai phá thêm nhiều đồ ăn. Từ khi Nguyễn Đường livestream đến nay, tất cả đều là món mới, trong đó số nguyên liệu hoàn nguyên cũng không ít, tiền thưởng tích được cực kỳ khả quan.
Mà ngoài ý muốn là, Nguyễn Đường lắc đầu từ chối thêm lần nữa, "Những món ăn đó cũng không phải do tôi sáng tạo, số tiền kia tôi không nên nhận mới phải."
"Không phải cậu sáng tạo?" Cổ hội trưởng không ngờ lại là đáp án như vậy, vì thế ông lại hỏi: "Vậy người sáng tạo ra nó là ai?"
Nói thì nói thế, mà Cổ hội trưởng vẫn khó mà tin nổi, nếu thật sự có một vị đầu bếp với khả năng trác tuyệt như vậy, sao nhiều năm qua đi chưa từng nghe nói đến?
Nguyễn Đường lắc đầu: "Không tìm được." Anh đang do dự có nên nói là có một vị cao nhân ẩn sĩ hoặc có một thực đơn thần bí gì đó để lấy cớ, thì Cổ hội trưởng đã đánh nhịp nói: "Nếu đã vậy, tiền này cậu vẫn cầm đi. Dù người đó có phải cậu hay không, mà trước đây chưa ai làm qua, cậu vẫn được tính là người đầu tiên làm, người mang nó trở lại bình thường, tiền thưởng cứ vậy mà tính."
Cổ hội trưởng nghĩ dù những món ăn này không phải do Nguyễn Đường sáng chế, nhưng cũng là do anh đem nó về với hiện thực, nếu không có anh, không biết bọn họ phải tìm thêm bao nhiêu năm nữa, đi biết bao nhiêu đường vòng, cho nên Cổ hội trưởng cho là phần tiền thưởng này đưa đến đúng người. Còn khởi nguồn của thực đơn, nếu Nguyễn Đường không muốn nói, ông cũng sẽ không hỏi nhiều.
Cổ hội trưởng đã nói đến mức đó, Nguyễn Đường từ chối nữa sẽ chỉ khiến hai người lúng túng, mà số tiền kia chắc chắn Nguyễn Đường không thể an tâm giữ lại dùng, anh nhìn về phía Cổ hội trưởng, nói: "Cảm ơn hội trưởng, số tiền kia tôi nhận. Nhưng có thể phiền ngài giúp tôi quyên góp nó được không?"
Mặc dù đã là thời đại tinh tế, mã vẫn tồn tại chênh lệch giàu nghèo như cũ, cùng với thiên tai không thể tránh khỏi, dùng số tiền vốn không thuộc về anh đi làm từ thiện, Nguyễn Đường thấy đây cũng là một cách khá ổn.
Anh nghiêm túc nói: "Làm phiền ngài."
"Thằng bé này..." Cổ hội trưởng nhìn anh mấy lần, không nhịn được thở dài, trong lòng lại nhiều thêm mấy phần vừa ý, ông nói, "Hôm nay cậu làm lớn như thế, bây giờ quanh hiệp hội hẳn là có không ít ký giả, nếu cậu không muốn nhận phỏng vấn thì có thể đi bằng cửa hông của hiệp hội."
Không ngoài dự liệu của ông, trên mặt Nguyễn Đường lập tức hiện lên vẻ cảm kích, "Cảm ơn, làm phiền ngài."
Từ trước đến giờ anh không thích phiền phức, đặc biệt là còn mang trên người danh ảnh đế, không thì trước lúc sát hạch anh đã không chọn dùng góc nhìn thứ nhất để livestream.
Cổ hội trưởng còn phải đi xử lý phần kết của công việc, cùng với lo chuyện của Tề Trác. Nguyễn Đường thông qua sát hạch, đó chính là đả kích mang tính hủy diệt dành cho Tề Trác, tránh trường hợp hắn phát điên tổn Thương đến Nguyễn Đường, nên ông đã gọi người giám sát hắn.
Ông gọi nhân viên đứng ở bên cạnh đến, chuẩn bị cho người mang Nguyễn Đường đi cửa hông, thì thấy con thứ hai nhà họ Hạ xuất hiện trước cửa, hắn vẫn mặc bộ quân phục kiên cường như trước, nhìn như núi cao đứng sừng sững ở đó, ánh mắt sắc như đao lại trở nên yếu mềm khi thấy Nguyễn Đường, "Tôi đưa cậu đi."
Nguyễn Đường chần chờ nói: "Vậy thì có phiền anh quá hay không?"
Cả ngày hôm nay, anh đã nhận được rất nhiều lần trợ giúp từ phía vị thiếu tướng này, khiến Nguyễn Đường cực kỳ ngượng, dẫu sao, bọn họ mới chỉ gặp nhau lần đầu, cũng không biết nhau.
Hạ Vân Sâm lắc đầu, "Không."
Sau đó hắn bước lên trước hai bước, nói với Cổ hội trưởng: "Vậy hôm nay tôi xin phép đi trước."
Nguyễn Đường nhìn hắn một cái, chào tạm biệt với Cổ hội trưởng, sau đó đi theo sau hắn, hơi hơi không tự nhiên mà xoa hai bên tai ửng đỏ.
Cổ hội trưởng đứng im, trong đôi mắt màu xám đậm tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười khẽ: Người trẻ...
***
Đi ra từ cửa hông, quả nhiên chỗ này không có ai, chỉ có tiếng ầm ĩ truyền đến từ bên khu cửa chính.
"Chỉ đến đây thôi, hôm nay tôi làm phiền anh nhiều quá." Nguyễn Đường cúi nhẹ đầu với hắn một cái, vốn là không muốn làm phiền Hạ thiếu nữa, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía xa, anh lại chẳng nghĩ thêm được gì khác, nhanh chóng kéo Hạ Vân Sâm lên xe.
Khóe mắt Hạ Vân Sâm cong cong, thành thạo điều khiển xe bay đi mất, làm mấy phóng viên nghe tiếng mà đến vồ hụt.
"À thì... Lại làm phiền anh nữa rồi, hôm nay tôi thực sự cảm ơn sự hỗ trợ của anh." Nguyễn Đường hơi ngượng mà nói.
"Đừng khách sáo." Hạ Vân Sâm nhìn anh, nhịn xuống kích động muốn cười, điều khiển xe bay nhanh chóng rời khỏi hiệp hội, thấy không có ai bám theo mới nói, "Địa chỉ nhà cậu là bao nhiêu?"
Nguyễn Đường báo địa chỉ nhà cho hắn, sau đó nói tiếp: "Không thì anh cho tôi địa chỉ của anh đi, chút nữa tôi về làm đồ ăn rồi gửi qua."
Thực sự thì anh không biết nên làm thế nào mới biểu đạt được sự cảm kích của mình, nghĩ tới nghĩ lui, đồ anh có thể lấy ra, chắc cũng chỉ có khả năng nấu nướng của mình.
"Không bằng mời tôi ăn cơm?" Tay đang trên bàn lái của Hạ Vân Sâm vuốt bụng một cái, bụng cũng rất hợp tình hình mà kêu ục ục, "Hôm nay tôi ở ngoài suốt, còn chưa kịp ăn gì cả."
Một người mặc quân phục, đàng hoàng trịnh trọng nói mình đang đói, Nguyễn Đường vốn có chút buồn cười, mà nhìn thấy gương mặt nghiêm túc kia, liền thu ý cười lại, nghĩ lại cả ngày hôm nay đối phương không ăn cơm là vì ai, trong lòng không khỏi có cảm giác áy náy.
Anh nhớ đến số dư trong tài khoản, có lòng mà vẫn cảm thấy không đủ lực, "Anh muốn đi ăn ở nhà hàng nào? Ngoại trừ nhà hàng Hoa Hồng là được, bây giờ tôi vẫn không có quá nhiều tiền..."
Hạ Vân Sâm cười mà như không cười nhìn anh, bình tĩnh nói: "Vậy tới nhà cậu đi, tôi cũng rất muốn thử tay nghề của đầu bếp bốn sao."
Nguyễn Đường nói: "...Được."
Tốc độ của xe bay cực nhanh, chưa đầy mười phút, xe đã dừng ở bệ đáp trước cửa nhà Nguyễn Đường.
Hai người xuống xe, Nguyễn Đường mở cửa, đèn phòng khách tự động sáng lên, anh quay đầu lại, mời Hạ Vân Sâm đi vào.
"Hạ thiếu tướng, anh ngồi đây chờ một lát, để tôi xem có gì có thể làm đồ ăn được không."
"Được."
Hạ Vân Sâm ngồi trên ghế salon, đưa mắt nhìn Nguyễn Đường vào bếp, sau đó mới quan sát ngôi nhà của Nguyễn Đường. Căn nhà không coi là quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có ít đồ nội thất cùng một vài món đồ trang trí, tuy sạch, mà một người ở cứ có cảm giác trống trải thế nào.
Nhà bếp không khép kín, hắn ngồi đây, thấy được Nguyễn Đường đang mở tủ kiểm tra nguyên liệu, ánh đèn giống như hắn tưởng tượng, dưới ánh đèn da cam, người Nguyễn Đường như được rải một lớp ánh sáng tựa mật ong.
"Trong nhà cũng không có quá nhiều đồ ăn, anh muốn ăn gì không? Tôi lên mạng mua." Nguyễn Đường ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, bởi va phải đôi mắt của Hạ Vân Sâm mà hơi sửng sốt chút.
Hạ Vân Sâm lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Món gì cũng được, tôi không kén ăn."
Nếu câu này để người khác nghe thấy, chắc là phải cười đến rụng răng, Hạ thiếu nhà họ Hạ không kén ăn? Một cơ số đầu bếp của nhà hàng Hoa Hồng bị từ chối quá nhiều lần khóc luôn cho mà xem!
"Được." Nguyễn Đường không nghĩ nhiều, đồng ý, quay lại làm việc trong bếp.
Thịt ba chỉ hôm qua mua còn thừa một miếng lớn, có thể làm thịt kho tàu, còn ít khoai tây thì cho vào thịt luôn, thêm hai quả trứng chần, dù sao cũng đã tối rồi, ăn quá nhiều không tốt cho sức khỏe.
Thừa dịp Nguyễn Đường bận trong bếp, Hạ Vân Sâm sờ quang não trên cổ tay, bạn hắn cho hắn mấy bộ kịch bản đều đang ở trong quang não, không biết có nên đưa cho Nguyễn Đường không.
Trước mắt Nguyễn Đường dường như không có ý định công khai quá khứ, tuy trước đây trong cơn kích động hắn đã đi liên hệ với một đám người trong vòng, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn cũng bình tĩnh lại. Đối với Nguyễn Đường mà nói, hắn chỉ là một người xa lạ, có hơn nữa thì cũng chỉ là một fan tặng mấy lần quà, nếu hắn tự tiện nhúng tay vào sinh hoạt của Nguyễn Đường, e rằng sẽ khiến đối phương thấy phản cảm.
Cứ cân nhắc mãi, rốt cục thì hắn vẫn quyết định từ từ đã, đợi đến khi mối quan hệ của hai người thân thiết hơn một chút, rồi hắn sẽ hỏi lại sau.
Không lâu lắm, mùi thịt kho bay ra từ trong phòng bếp, nghĩ đến cảm giác mỹ vị được trải nghiệm trong lúc sát hạch, cơ thể Hạ Vân Sâm không khỏi ngồi thẳng lên một chút.
Đợi thêm một hồi lâu, Nguyễn Đường bê một chiếc bát lớn tỏa mùi thơm lừng đi ra từ trong bếp, đặt bát xuống trước mặt hắn, đồng thời cũng đưa cho hắn một đôi đũa, "Nếm thử đi."
Nhìn ý cười trên mặt anh, Hạ Vân Sâm không nhịn được hỏi: "Nấu ăn làm cậu vui vẻ sao?"
Nguyễn Đường nhìn hắn, không hiểu sao lại hỏi một câu như vậy, nhưng vẫn hết sức khẳng định nở nụ cười, "Tất nhiên."
Anh đi vào trong bếp, bưng một chiếc bát khác ít mì hơn ra, ngồi xuống đối diện với Hạ Vân Sâm.
"Mau ăn đi, không thì chút nữa sợi mì sẽ dính lại với nhau."
Hạ Vân Sâm gật đầu, gắp một đũa lớn cho vào miệng.
Mì là sợi mì lạnh được Nguyễn Đường chuẩn bị từ trước, khá dai, được canh nóng bao lấy, trong veo lại có độ dai vừa phải. Trong bát được tô điểm bằng thịt kho tàu, chính là món Nguyễn Đường làm trong khi sát hạch, nước hàng đỏ nâu ôm lấy thịt béo ngậy, dường như vừa vào miệng đã tan, sau đó chạy dọc theo cổ họng xuống dạ dày, khiến người ăn có cảm giác thỏa mãn cực kỳ.
Mà khác với lúc sát hạch là, Nguyễn Đường cho khoai tây vào thịt kho tàu, khoai tây được hầm nát ngấm đầy nước tương, còn ngon hơn mấy lần thịt. Hắn nhai một miếng khoai tây, ăn không biết trời đâu đất đâu, sau mới phát hiện dưới đáy bát còn có một quả trứng chần, lòng đỏ chưa chính kỹ, vừa đâm đũa vào là lòng đỏ chảy tràn ra, Hạ Vân Sâm vội hàng hút, hương vị thơm nồng ngào ngạt lập tức bao lấy đầu lưỡi, đảo quanh cổ họng một vòng rồi nuốt xuống bụng.
So với tình trạng ăn được nhưng không nuốt được khi xem livestream, cảm giác chân thực thế này quả là làm người ta cảm động.
Hắn lau miệng, còn miếng canh cuối cùng cũng húp nốt, xong xuôi mới hài lòng buông đũa, "Cảm ơn vì bữa ăn, thật sự rất ngon."
"Anh thích là được rồi." Nguyễn Đường nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần mười một giờ đêm.
"Mười một giờ rồi, anh có về nhà không?"
Hạ Vân Sâm đứng lên, lắc đầu nói: "Không, tôi về quân bộ."
Cả ngày hôm nay hắn ở ngoài, bây giờ phải về để xử lý một đống việc còn đang tồn đọng.
Nghe thế, Nguyễn Đường càng cảm thấy ngại hơn, nếu không phải vì giúp anh, Hạ thiếu cũng chẳng cần phải quay lại quân bộ giữa lúc nửa đêm thế này.
Hạ Vân Sâm lấy áo khoác quân phục từ trên giá để áo xuống, mặc vào, Nguyễn Đường đi theo phía sau hắn, tiễn hắn đi. Ánh đèn vàng ấm áp làm người lưu luyến, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường thấp hơn mình nửa cái đầu, cuối cùng vẫn nhịn được không đưa tay lên xoa mái đầu nhìn có vẻ mềm mại kia.
"Tôi đi đây, ngủ ngon."
Mì thịt kho tàu