Dịch: ăn tàn phá hoại
Chương Hàm Ly tiến lên hái một trái Linh Tâm Quả, nâng niu cho vào hộp ngọc rồi mới cất vào nhẫn trữ vật. Thậm chí Tiền Thiển còn nhìn thấy ý cười sung sướng trên gương đơ băng sơn vạn năm của y.
"Linh Tâm Quả có tác dụng gì vậy, sao Chương sư thúc vui vậy?" Tiền Thiển chọt chọt Lục Phù Diêu.
"Ổn định tâm thần linh tâm, lúc vượt đại cảnh giới tiến giai có thể chống lại tâm ma, là linh quả rất trân quý và khó gặp, không ngờ lại có ở đây." Lục Phù Diêu kiên nhẫn phổ cập cho dân mù chữ Tiền Thiển.
"Vậy sao Chương sư thúc chỉ hái một quả thế, giờ hắn đang ở Trúc Cơ kỳ, tu luyện tới phi thăng còn có năm đại cảnh giới nữa, ít nhất cũng phải hái năm quả chứ." Tiền Thiển đếm quả trên cái cây kia, rõ ràng có hơn năm quả.
"Một trái là đủ rồi, chỉ hái để phòng ngừa vạn nhất thôi." Chương Hàm Ly lắc đầu: "Tu tiên vốn là con đường nghịch thiên mà đi, bản tâm kiên định, cố gắng tu luyện, tự mình đột phá mới là chính đạo, không thể quá phụ thuộc vào vật bên ngoài."
"Đúng vậy!" Lục Phù Diêu gật đầu tán thưởng, nói xong lập tức bước tới trước, lập tức hái khoảng năm, sáu trái Linh Tâm Quả, cũng để vào hộp ngọc rồi cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.
Tiền Thiển há hốc mồm, vừa nói xong mà vả mặt luôn rồi hả? Sao nãy còn khen Chương Hàm Ly người ta không dựa vào vật bên ngoài, giờ đảo mắt một cái mình đã vơ cả nắm Linh Tâm Quả.
"Sư thúc tổ, không phải ngài bảo không dựa vào vật bên ngoài à? Sao ngài còn hái nhiều Linh Tâm Quả vậy." Tiền Thiển chỉ vào cái cây Linh Tâm Quả sắp bị vặt trụi lên án.
"Hàm Ly là Thiên Linh Căn, đương nhiên không cần dựa vào vật bên ngoài." Lục Phù Diêu xoay mặt nhìn về phía Tiền Thiển: "Nhưng ngươi thì khác, ngươi là tứ linh căn, điều kiện có hạn, lúc tăng cấp không thể thiếu linh quả, linh đan, nếu không khó mà cam đoan ngươi có thể thuận lợi phi thăng hay không."
Tiền Thiển nghĩ thầm, Lục Phù Diêu nhất định phải thất vọng rồi. Cô chỉ là một người làm nhiệm vụ thôi, bản thân không thể phi thăng được, ăn linh quả lãng phí lắm luôn á! Tu vi cao cũng chỉ giúp cô sống lâu thêm vài trăm năm, học thêm chút tri thức mà thôi. Muốn đại đạo trường sinh ở thế giới này là không thể.
"Sư thúc tổ..." Tiền Thiển cân nhắc một chút, quyết định vẫn phòng hờ nói cho Lục Phù Diêu biết, tránh cho hắn tràn trề kỳ vọng với cô: "Ta là tứ linh căn, tỉ lệ phi thăng thuận lợi cực kỳ thấp, ngài đừng phí tâm tư quá, cứ thuận theo tự nhiên là được..."
"Vớ vẩn! Không cho phép ngươi nói như thế nữa! Tứ linh căn thì sao! Việc thành do người." Lục Phù Diêu trừngTiền Thiển, trong ánh mắt thấp thoáng ẩn chứa sự điên cuồng: "Không thể phi thăng nhiều nhất chỉ có tuổi thọ ngàn năm, ngươi bảo ta cam tâm thế nào đây! Ta không tin có ta toàn lực bảo vệ, mà ngươi còn không phi thăng được. Nếu thật sự có một ngày như vậy, cùng lắm thì chúng ta phá hết cùng trùng tu!"
"Sư thúc tổ ngài đang nói bậy bạ gì đó?! Ngài là kiếm tu thiên tài nhất trong vạn năm qua, lại còn là Lôi Linh căn, lôi kiếp với ngài là vật đại bổ, chỉ cần làm từng bước, kiểu gì cũng phi thăng mà thôi, ngài phá hết làm gì!" Tiền Thiển nâng trán, loại tính tình này của Lục Phù Diêu quả thức là bất cứ lúc nào cũng bùng nổ được.
Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển đăm đăm, vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm hơn: "Ta nhất định sẽ không buông tay, nếu nàng không muốn thấy ta tận mắt phá hết thì tu luyện cho tốt chứ đừng ăn nói bi quan thế."
"Tiểu Thiển!" Chương Hàm Ly bị Lục Phù Diêu dọa sợ, vội kéo Tiền Thiển: "Muội nhanh xin lỗi sư thúc đi, bảo muội sẽ tu luyện thật tốt. Ta và sư thúc sẽ tìm Tẩy Linh Quả cho muội, muội không cần lo lắng, chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi, nhất định muội có thể phi thăng thuận lợi."
"Được rồi..." Tiền Thiển bất đắc dĩ thỏa hiệp, cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ ta sai rồi, ta sẽ nghe lời ngài tu luyện cho tốt, sau này cùng phi thăng với ngài."
Lúc này Lục Phù Diêu mới buông vai Tiền Thiển ra, không nói một lời nhanh chân đi thẳng về phía trước. Tiền Thiển bị hành động của hắn dọa giật nảy mình. Làm gì mà cáu kỉnh thế, lửa giận bùng phát cả ngày cũng không nguôi?
Chương Hàm Ly kéo ống tay áo Tiền Thiển, hai người không dám thốt tiếng nào, lặng yên đi theo Lục Phù Diêu thẳng tới phía trước, y như hai con chó con bị dọa sợ.
Đúng như Lục Phù Diêu đoán trước, trong bí cảnh có không ít yêu thú, tu vi cũng cực cao. Đáng ăn mừng chính là, vì nơi đây là bí cảnh khép kín, yêu thú ở đây chưa từng thấy người ngoài, lúc vừa thấy họ thì đều tò mò, không có bao nhiêu tính công kích. Chỉ khi họ bước nhầm vào lãnh địa của yêu thú chú mới xua đuổi cho có, chỉ cần ba người nhanh chân rời đi sẽ không xảy ra tranh đấu.
Lục Phù Diêu cứ như vậy mang theo Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đi xuyên qua tầng tầng lãnh địa yêu thú, một đường đi tới dưới ngọn núi trung tâm bí cảnh.
"Sư thúc, " Chương Hàm Ly nhìn hai bên một chút, mắt chứa ý cười: "Hình như ở đây không phải lãnh địa của yêu thú nào cả, rất thích hợp mở động phủ."
Lục Phù Diêu thoáng quan sát cảnh vật chung quanh, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy Lục Phù Diêu đồng ý, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vén tay áo lên chuẩn bị bắt đầu làm việc. Tu sĩ làm việc rất nhanh, không bao lâu, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly hợp lực mở ba cái động phủ dưới chân núi. Trường Không cắt đá không hề mất sức, y như cắt đậu hũ vậy.
Mở xong động phủ, Chương Hàm Ly bắt đầu moi đồ từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài. Tiền Thiển ngó xem, mợ! Tiểu tử này không hề có ý định về Diệu Linh Tông nữa luôn! Ngay cả cái giường cũng tha tới.
Chương Hàm Ly thật sự cả giường đi. Giường của y được chế từ hàn ngọc, là thứ thích hợp nhất cho Băng linh căn tu luyện. Đây là thứ trước khi tiến vào Diệu Linh Tông, lão tổ Chương gia tốn công kiếm cho y.
Lần này y không có định quay về Diệu Linh Tông, những thứ có giá trị đều tha hết đi, trong đó gồm cả giường hàn ngọc. Vật trân quý như vậy tuyệt đối không thể để lại Diệu Linh Tông cho kẻ khác kiếm hời.
Tiền Thiển vòng quanh đống hành lý của Chương Hàm Ly, chậc chậc: "Chương sư thúc, không ngờ huynh cũng có phong cách cư gia nha, dụng cụ vật phẩm đều chuẩn bị đủ hết!"
Chương Hàm Ly hơi ngại ngùng, cúi đầu nhìn chồng hành lý của mình, mặt hơi đỏ lên: "Dù sao cũng không về nữa, vậy nên dọn hết những đồ thường dùng đi."
Tiền Thiển gật đầu vui vẻ: "Rất tốt nha! Đúng rồi! Thật ra ta cũng có hành lý." Cô chạy tới vươn tay trước Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, ngọn đèn nhỏ của ta đâu?"
Lục Phù Diêu liếc cô một cái, móc ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển ra khỏi nhẫn trữ vật. Tiền Thiển cầm đèn trong tay ngắm nghía: "Sư thúc tổ, sao ngọn đèn của ta không giống trước đây lắm nhỉ..."
"Ta luyện chế lại một lần cho nàng, cho thêm vài vật liệu." Giọng điệu Lục Phù Diêu cau có: "Làm sao? Không muốn à?"
Tiền Thiển lập tức nghiêm túc đáp: "Không đâu! Rất tốt! Cực kỳ thích!"
Lục Phù Diêu trừng Tiền Thiển, lại lấy một cái đệm Bạch Ngọc Liên từ trong nhẫn ra, sai cô: "Đặt cái này vào động phủ của nàng, nó được chế thành từ Linh tủy ngọc. Trong lúc ta bế quan mỗi ngày nàng phải ngồi đó đả tọa bốn cảnh giờ."
Thấy Tiền Thiển ngoan ngoãn đồng ý, Lục Phù Diêu lại moi mấy bình đan dược ra, một sợi dây cột tóc và một chồng phù lục, liên tục dặn dò: "Cầm đan dược này, đây là dây buộc tóc ta mới luyện chế cho nàng, lúc ta bế quan không ai vấn tóc cho nàng nên cứ buộc tạm đi. Phù lục thì cầm trong người, lúc tới xung quanh rèn luyện thấy tình huống không đúng thì tranh thủ quay về."
- --
=)))) Sau vài chương cân nhắc đổi xưng hô cho anh Lục Phù Diêu thì tới chương này mình thấy anh ấy hơi nóng tánh điên cuồng nên tranh thủ đổi luôn để chứng tỏ tình cảm của ảnh.