Mối Hận

Chương 13: Ký ức




Chiếc xe của Melanie bắt đầu đi vào trong thành phố. Saint De Louy là nơi có sự kết hợp hài hòa giữa những nét hiện đại của một trong nhưng thành phố lớn nhất thế giới với những nét cổ kính đặc trưng của một vùng đất có tuổi đời hơn năm trăm năm. Bạn có thể tha hồ mua sắm ở những khu phố nhộn nhịp, đông đúc và luôn rực rỡ ánh đèn để rồi vô tình lạc đến một con phố nhỏ có kiến trúc từ cách đây hàng trăm năm với những ngôi nhà hai tầng ban công đầy hoa nhìn xuống con đường nhỏ lát ghạch đỏ thanh bình đến kỳ lạ.
Melanie dừng xe ở một siêu thị nhỏ. Cô ra hiệu cho Erik xuống xe cùng với mình. Hai người lấy một chiếc xe đẩy để đồ rồi đi vào bên trong. Trong khi Melanie tập trung mua sắm những thứ mình cần thì Erik lại ngẩn ngơ đi giữa các gian hàng. Anh không phải người thích thú với việc mua sắm, trước đây mỗi lần đến siêu thị đều là đi đẩy xe hàng cho vợ. Trong lúc Emma tỏ ra thích thú thì anh đi phía sau chỉ mong cô mau mua xong để còn về nhà.
“Cà rốt hôm nay tươi quá, em mua ít cà rốt rồi lát nữa qua khu thực phẩm tươi sống mua thịt bò. Hôm nay nhà chúng ta ăn bò hầm nhé. Erik, anh qua đằng kia mua mấy cái bánh mì đi, nhanh lên không lát nữa lại phải xếp hàng đấy”
“Anh này, mua bốn vỉ sữa được tặng một balo đi học hình con ong này. Anh xem có dễ thương không? Hay là em mua tám vỉ để được tặng 2 cái nhé. Sợ có một cái chị em nó lại tị nhau”


“Anh xem, đây là loại dao cạo râu mới nhất đấy. Lily mua cho chồng cô ấy dùng rồi, cô ấy bảo loại này dùng thích lắm. Vừa hay cái của anh cũng cũ rồi, em mua cho anh cái mới luôn”
“Cái này hạn sử dụng còn có một tháng nữa thôi. Anh để lại chỗ cũ đi rồi tìm cái nào hạn sử dụng lâu lâu một chút ấy. Nhà mình dùng ít, qua một tháng nữa hết hạn lại vứt đi thì phí phạm quá”
Đột nhiên Erik thấy mình đang ở Menburn cùng với Emma. Cô đi phía trước anh và đang chăm chú lựa đồ. Đôi khi cô xem một món hàng nào đó rồi quay sang hỏi ý kiến của anh.
“Em đưa đây để anh cất về chỗ cũ rồi lấy cái khác. Ban nãy anh quên không để ý hạn sử dụng”
Erik mỉm cười và trả lời bằng giọng vô cùng dịu dàng. Hiếm khi anh đi siêu thị với Emma mà không tỏ thái độ khó chịu như thế này.
“Thằng kia, mày vừa nói cái gì đấy hả?”
Giọng đàn ông bực tức vang lên như kéo Erik ra khỏi thế giới của anh. Đến lúc này đây anh mới nhận ra rằng mình không phải đang đi cùng với vợ, người vừa hỏi anh không phải Emma và người cần trả lời không phải là anh. Erik đang đứng ngay cạnh xe hàng của một đôi vợ chồng, tay anh vẫn đang cầm túi đồ ăn của họ. Người vợ nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn với dò xét trong khi người chồng tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
Thì ra từ nãy đến giờ mọi thứ Erik cảm nhận chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.
“Thằng kia! Tao để ý mày đi theo vợ tao từ nãy đến giờ rồi. Mày định làm gì hả?”
Erik vội thả túi đồ ăn xuống.
“Tôi…tôi không…tôi chỉ….”
Anh lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh. Không phải là Erik sợ hãi trước người đàn ông đó mà là anh không thể nào tin được những gì vừa xảy ra trước mắt anh hóa ra chỉ là ảo giác của bản thân. Rõ ràng anh nghe thấy giọng của Emma. Rõ ràng anh thấy mình đang đứng ở trong siêu thị quen thuộc tại Menburn nhưng giờ mọi thứ đều biến mất.
“Mày có tin tao bẻ cổ mày không thằng chó. Dám rình rập vợ tao à?”
Người đàn ông hùng hổ đến gần Erik mặc cho vợ anh ta can ngăn. Anh ta xắn tay áo rồi vùng tay định đấm Erik một cái nhưng chưa kịp ra đòn thì đã bị giữ lại bởi một bàn tay khác.
“Chỉ là hiểu lầm một chút thôi, đâu cần phải dùng đến nắm đấm cơ chứ”
Melanie vừa giữ tay người đàn ông kia lại vừa nói. Anh ta thử giằng ra khỏi tay cô mấy lần nhưng không được.
“Thằng khốn này rình rập vợ tôi”
“Hiểu lầm thôi! Đây là anh họ tôi, gia đình anh ấy đang có chuyện không vui nên đầu óc không tỉnh táo. Xin lỗi đã làm phiền hai người”
Nắm đấm trên tay người đàn ông không còn nữa và lúc ấy Melanie mới thả tay anh ta ra. Người đàn ông đó vốn định làm căng với Erik nhưng cô lại xuất hiện và anh ta hiểu không nên đụng đến người kia. Vợ anh ta vội nói một câu với Melanie rồi nhanh chóng kéo chồng ra khỏi gian hàng để lại Erik và Melanie ở đó. Erik dường như vẫn chưa thoát được cơn chấn động, anh dựa lưng vào một quầy hàng, ánh mắt thất thần nhìn xuống nền nhà.
“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có chuyện anh rình rập vợ anh chàng kia vậy?”
“Tôi”. Erik ôm đầu nói. “Tôi tưởng như đang ở nhà. Tôi tưởng mình đang đi siêu thị với Emma. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy và tôi trả lời lại. Nhưng không phải cô ấy”
Melanie không hỏi nữa. Cô có thể biết được vế sau của câu chuyện.
“Tôi mua đủ đồ cần thiết rồi. Về thôi, ăn xong còn phải đưa anh đến chỗ ở mới nữa”
Melanie đi trước và Erik đi theo sau. Từ lúc đó đến tận khi về nhà cô anh không hé răng nói lấy một lời. Đầu óc anh lại lang thang về những ký ức ngày xưa cũ. Có những chuyện trước đây anh cho rằng hết sức bình thường nhưng giờ nhớ lại nó như một lưỡi dao vậy. Nó cứa sâu vào lòng anh như một con dao vậy.
“Đến nơi rồi”
Xe của Melanie dừng lại ở một ngôi nhà hai tầng đơn giản. Cô xuống xe dỡ đồ ở phía sau trong khi Erik đứng chờ ở cửa xe. Lấy đồ xong xuôi cô đi trước mở cửa nhà ra.
“Vào trong nhà đi”
Erik đi phía sau cô. Khi bước vào, anh không khỏi ngạc nhiên bởi khung cảnh bên trong nhà cô. Nó đơn giản đến mức không thể nào nghĩ đây là nhà của một cô gái. Phòng khách chỉ có một chiếc bàn gỗ chân thấp, mấy tấm đệm để ngồi màu nâu đỏ. Phòng bếp thì chỉ thấy tủ lạnh, lò vi sóng, ấm điện đun nước cùng vài chiếc bát đũa được xếp gọn gàng. Trong căn nhà của cô chẳng có một món đồ vật nào dùng để trang trí cả. Erik cảm thấy nơi này không giống nhà ở, nó chỉ như một nơi trú tạm mà thôi.
Melanie chỉ cho anh ngồi xuống tấm đệm gần bàn ở phòng khác trong khi cô chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Anh cứ nghĩ cô phải mất thời gian ở trong bếp lắm nhưng chỉ hơn năm phút sau cô đã đi ra cùng hai hộp cơm và một chai nước khoáng lớn.
“Đồ hộp rồi bỏ vào lò vi sóng hả?”
Erik hỏi khi nhìn thấy hai hộp cơm đặt trên mặt bàn. Melanie gật đầu.Cô ngồi xuống đối diện anh rồi mở một hộp cơm ra.
“Cô không nấu ăn à?”
“Không! Tôi không biết và cũng không muốn nấu. Trong thời gian kì cạch ở bếp ấy tôi có thể làm những việc khác có ích hơn”
“Cũng đúng”
Erik gật đầu đồng ý. Với những người phụ nữ khác thì việc vào bếp giống như một phần cuộc sống của họ vậy nhưng anh hiểu Melanie khác với những người phụ nữ đó. Trong thế giới của cô việc nấu nướng là một công việc vô bổ.
Hai người không ai nói với ai thêm câu nào mà chỉ tập trung vào phần ăn của mình. Khi Melanie kết thúc bữa ăn thì cũng là lúc điện thoại của cô vang lên. Cô cầm điện thoại và đi ra ngoài để nghe. Không rõ đầu dây bên kia là ai gọi nhưng mười năm phút sau cô quay vào trong phòng cùng gương mặt khá căng thẳng. Erik đang định hỏi có chuyện gì vậy nhưng cô đã đi lướt qua anh vào vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Anh biết cô đang có việc bận nên không làm phiền nữa. Sau khi ăn xong anh tự động mang hộp cơm vứt vào thùng rác rồi dọn dẹp sơ qua bên ngoài. Melanie ở trong phòng hơn một tiếng rồi bước ra. Lúc này Erik đang ngồi ở phòng khách và giết thời gian bằng cách điều khiển chiếc chìa khóa phòng giam trước kia của mình bay quanh căn phòng.
“Có đầu mối rồi”. Cô nói với anh.
“Đầu mối của việc gì?”
“Những đứa trẻ bị đưa khỏi Menburn bốn năm trước”
Bàn tay đang xòe ra của Erik đột ngột nắm chặt lại. Ngay lập tức chiếc chìa khóa đang bay trong nhà lao vút đi rồi găm thẳng vào tường. Một mảng vữa nhỏ rơi xuống dưới đất.
“Chúng ta có sáu tiếng để chuẩn bị trước khi máy bay cất cánh”

~ Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.