Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 9: Dẫm lôi




Editor: Bạch Hy
15/2/2022
Không ngoài dự đoán, Lục Tinh Trầm từ chối.
Nghe lời phủ định trong điện thoại truyền đến, bỗng nhiên Đồng Thanh Duyệt sinh ra một tâm ý nghịch phản.
“Tại sao không đồng ý?” Cô không khống chế được hỏi ra thành tiếng.
Lại là một đoạn dài im lặng.
Tiếng dòng điện tinh tế từ trong điện thoại truyền ra, cuối cùng Đồng Thanh Duyệt  không nhịn được bộc phát cảm xúc.
Cô nói thẳng: “Anh thích tôi, tôi thích sáng tác, tôi có thể chấp nhận thích anh, nhưng tại sao anh không thể chấp nhận thích tôi ”
“……”
“Lục Tinh Trầm, tôi đã lui mà cầu tiếp theo*, anh biết tôi đã tốt nghiệp Học viện điện ảnh, chắc hẳn anh cũng biết tôi thích nhất làm việc gì, bây giờ tôi vì anh…… Nhượng bộ còn chưa đủ sao.”
Những lời này, dường như chỉ có thể dám nói trong điện thoại.
Lục Tinh Trầm rất lâu sau không nói gì thêm.
Thời gian trôi qua trong sự yên tĩnh khó khăn.
Rốt cuộc, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh dứt khoát của Lục Tinh Trầm.
“Được.”
Nghe vậy liền Đồng Thanh Duyệt sửng sốt.
Đồng ý?
Lục Tinh Trầm đồng ý?
“Chỉ cần em trong vòng mười ngày, có thể thuận lợi đi lên quỹ đạo, tôi sẽ không quản em nữa.”
Trong vòng mười ngày, để công việc đi lên đúng hướng?
Đồng Thanh Duyệt nhíu mày, nghe có chút không thể nói lý được.
Đừng nói là đúng hướng, phỏng chừng nếu đem sơ yếu lý lịch đi ra ngoài, nếu phỏng vấn thành công, thì thời gian cũng không giàu.
Nhưng nếu cô lựa chọn đi làm, cô cắn răng cũng phải đi thử một lần.
Đồng Thanh Duyệt âm thầm nắm chặt tay, thở sâu: “Được, vậy cho tôi thời gian mười ngày.”
Mười ngày.
Cuộc gọi kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Thanh Duyệt liền ra ngoài là bận rộn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……
Lật lịch từng trang từng trang, thời gian còn lại không nhiều.
Ngồi trước máy tính, Đồng Thanh Duyệt bực bội xoa tóc: “Rõ ràng đều nói là rất tốt, vậy tại sao vẫn từ chối.”
Đinh!
WeChat vang lên.
Lục Việt: “Một giờ ngày mai, đồng hồ quán cà phê.”
Lục Việt: “Thay vì mơ hồ mung lung không bằng nghe ý kiến của tôi đi, tôi đã nói với nhà đầu tư rồi, muốn tôi diễn thì nhất định phải dùng kịch bản của cô, cho nên tôi không phải giúp cô vô ích sao.”
Lục Việt: “Nữ chính…… là Điền Điềm. Hiểu chứ?”
Ba vạch màu đen treo trên trán Đồng Thanh Duyệt.
Hoá ra Lục Việt cộng lại nửa ngày, cũng chỉ vì muốn diễn chung với Điền Điềm?
Hơn nữa nội dung kịch bản của cô rất “kích thích”, không phải Lục Việt đang muốn hướng điểm này chứ?
Đồng Thanh Duyệt do dự.
Hợp tác với cậu ta, Lục Tinh Trầm mà biết, nếu không xé xác cậu ta thì mới cũng là……
Nhưng nếu lần này mà thua, vậy thật sự chỉ có thể làm chim hoàng yến.
Đồng Thanh Duyệt không cam lòng, đây là khởi đầu ước mơ của cô, không thể bị người khác bóp chết từ trong nôi được.
Cuối cùng, cô quyết đoán soạn một dòng văn bản.
“Được, ngày mai gặp mặt nói chuyện.”
……
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Quán cà phê sinh thanh lãnh, mưa lớn chảy xuống cửa sổ kính, làm cho mọi người thoải mái, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Âm thanh của chuông gió vang lên.
Đồng Thanh Duyệt nhìn về phía cửa, bỗng chốc sửng sốt.
Trước cửa quán cà phê, Lục Việt đang cùng đạo diễn lớn trong giới cười nói.
“Cô chính là Đồng tiểu thư? Tôi rất thích kịch bản của cô, cốt truyện rất xuất sắc.”
“Đạo diễn Hạ? Ngài đây là……”
Đạo diễn Hạ, Hạ Quan Chu!
Đạo diễn nổi tiếng trong giới, hơn ba mươi tuổi đã lợi dụng mấy tác phẩm trong tay, thành công lấy được giải thưởng lớn, thuộc loại nhân vật thiên phú, vận khí lại cực tốt.
Cằm Lục Việt khẽ nhếch: “Đạo diễn Hạ, bạn của tôi.”
Tiếp theo lại nhìn về phía Đồng Thanh Duyệt ném cho cô một nụ cười thành thục.
“Thế nào? Không ngờ có thể hợp tác với đạo diễn Hạ hả?”
Đồng Thanh Duyệt có thể nói là đúng là không ngờ tới thật.
Suy nghĩ ngây người bỗng nhiên trong nháy mắt chuyển lại, Đồng Thanh Duyệt hỏi: “Đây là nhà đầu tư mà cậu nói sao, chính là đạo diễn Hạ?”
“Cũng không phải hoàn toàn là vậy.” Ánh mắt Lục Việt né tránh, “Ngồi xuống trước đi, chúng ta đem hợp đồng ký rồi nói.”
“Rốt cuộc có phải không.” Đồng Thanh Duyệt vỗ vào hợp đồng, bình tĩnh nhìn ánh mắt Lục Việt.
Tên gia hỏa này nhìn thế nào, đều có cảm giác chột dạ.
Đồng Thanh Duyệt không biết có thể tin tưởng cậu ta được không, tuy nói cô cũng không nghi ngờ về đường sống, nhưng vẫn có chút muốn thử.
Hạ Quan Chu ôn hòa cười: “Tôi đến với tư cách là nhà sản xuất, Đồng tiểu thư yên tâm, tôi rất coi trọng kịch bản của cô, cũng rất nguyện ý đầu tư, không có điều kiện trao đổi nào.”
Để Lục Việt vào vai nam chính, để Điền Điềm vào vai nữ chính, đây còn chưa tính là điều kiện trao đổi sao?
Đồng Thanh Duyệt âm thầm chửi thề.
“Được rồi, rốt cuộc cô có kí hay là không.” Lục Việt dựa lưng vào ghế, thảnh thơi nói, “Ký sớm vào tổ quay sớm, diễn viên chúng tôi đều tìm xong, liền dùng đoàn làm phim bên cạnh, dù sao mọi người đều quay phim ở một con phố, nhiều lắm phát sóng, người xem sẽ thấy có chút diễn không chuyên nghiệp, bất quá đây đều là cơ bản*.”
(*Cơ bản là viết tắt của thao tác cơ bản, là câu cửa miệng trên mạng, có nghĩa đây là kỹ năng rất cơ bản và không có gì đáng nói.)
“Không biết được, còn tưởng kịch bản này là do cậu viết.” Đồng Thanh Duyệt quang minh chính đại chửi khéo nói.
Chỉ là Hạ Quan Chu đã tự mình tới đây, điểm này vẫn làm cho cô rất động tâm  .
Đạo diễn nổi danh lừng lẫy, nam nữ chính đều đã được định sẵn, các diễn viên khác trong tổ đương nhiên sẽ không kém.
Đây là một cơ hội rất tốt.
“Được! Tôi sẽ ký hợp đồng với cậu.”
Đồng Thanh Duyệt không hề rối rắm nữa, mặc kệ kết quả tốt hay là xấu, lập tức được đi làm mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh hợp đồng đã được kí xong.
Hạ Quan Chu cầm lấy hợp đồng, nho nhã lễ độ đứng dậy nói: “Tôi còn có việc đi trước, ngày mai chúng ta gặp nhau ở đoàn phim.”
Ngày mai liền có thể tiến vào tổ?
Nghi hoặc vừa từ đáy lòng toát ra, Đồng Thanh Duyệt vừa định đặt câu hỏi, liền nghe được Lục Việt dẫn đầu phất tay thúc giục: “Mau đi thôi!”
Đồng Thanh Duyệt: “……”
Đưa người đến cửa, Lục Việt mới quay đầu lại: “Gần đây cô có gặp Lục Tinh Trầm không? Anh ta sẽ không chết ở nước ngoài chứ, nhiều ngày không thấy tin tức như vậy.”
“Cậu có mong anh ta ổn à?” Đồng Thanh Duyệt ném ánh mắt xem thường qua, thậm chí không muốn trả lời vấn đề này.
Lục Việt không thèm quan tâm cười nhạo một tiếng: “Quan hệ chúng tôi là tranh gia sản, cô cảm thấy tôi sẽ mong anh ta tốt ư?”
Đồng Thanh Duyệt cầm lấy hợp đồng, đứng dậy: “Tôi cũng có việc, đi trước.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.
Nếu không có gì để nói, vậy thì không cần nói chuyện cứng rắn.
Nhưng khi cô ngồi trên xe taxi, trong lòng lại tích tụ một cỗ hoảng loạn.
Đó là một loại cảm giác ngưng tụ vô hình từ bên trong, thậm chí ngay cả cô cũng không biết tại sao lại xuất hiện loại cảm giác này.
Nghĩ đến Lục Tinh Trầm đúng là dựa theo thời gian dự kiến vẫn chưa trở về, Đồng Thanh Duyệt không khỏi sinh ra vài phần lo lắng.
Mấy ngày hôm trước lúc gọi điện thoại, trạng thái của Lục Tinh trầm dường như cũng không ổn lắm, nên thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ……
Đồng Thanh Duyệt đang suy nghĩ miên man, điện thoại ong ong rung lên.
Lục Việt gửi tin nhắn tới.
“Gửi cho cô địa chỉ, buổi tối đạo diễn sẽ chủ yếu sắp xếp gặp một số diễn viên, chúng ta tìm hiểu nhau một chút.”
Có gì để hiểu.
Đồng Thanh Duyệt cũng không muốn tham gia loại xã giao này, nếu không phải yêu cầu của công việc, cô căn bản sẽ không suy nghĩ.
Nữ chính là Điền Điềm, nam chính là Lục Việt, Lâm Mặc Nhiên kia sẽ có thái độ gì ha? Hắn ta sẽ đồng ý cho hai người diễn chứ?
Trong nguyên tác, Lâm Mặc Nhiên đối với Lục Việt vô cùng vô cùng chán ghét, dù sao thì tình địch gặp mặt sẽ hết sức cay mắt, hai người không ít lần chế nhạo nhau.
Mà “Nguyên chủ” chính là chướng ngại vật tốt nhất trong mối quan hệ của bọn họ.
Lâm Mặc Nhiên thích Điền Điềm, cô thích Lâm Mặc Nhiên, Lục Tinh Trầm thích cô…… Hơn nữa ở giữa còn cây gậy thọc cứt Lục Việt và Lâm Tư Nam, loại quan hệ này vô cùng phức tạp.
Nửa ngày, Đồng Thanh Duyệt cũng chưa sửa sang lại quan hệ trước mắt của bọn họ.
Lục Việt gửi định vị của khách sạn.
Chẳng bao lâu, mặt trời nghiêng về phía tây.
Hoàng hôn buông xuống.
Đồng Thanh Duyệt dựa theo thời gian địa điểm đến đúng giờ.
Đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng “Náo nhiệt” bên bàn ăn lại làm cô giật mình tại chỗ.
Không phải Đồng Thanh Duyệt thừa nhận tâm lý chịu đựng của mình kém, mà là người ngồi ở bàn này ……
Điền Điềm, Lâm Tư Nam.
Lục Việt.
Lâm Mặc Nhiên?
Lục Tinh Trầm!
Bây giờ cô quay đầu rời đi còn kịp không??
Chân Đồng Thanh Duyệt đột nhiên tê dại, thầm mắng mình một câu không có tiền đồ, xoay người chuẩn bị đi.
“Biên kịch lớn của chúng ta tới rồi!”
Lục Việt vặn to âm lượng, cười chế nhạo đứng dậy đi về phía Đồng Thanh Duyệt, đuôi mắt trêu cợt hết sức rõ ràng.
Cố ý!
Một cổ lửa giận trong lòng Đồng Thanh Duyệt trào ra, Lục Việt đây là muốn nhìn cô và Lục Tinh Trầm xé xác ngươi chết ta sống không thành, thậm chí còn đem Lục Tinh Trầm tới đây.
Lục Việt quay đầu lại nhìn mặt Lục Tinh Trầm không cảm xúc, lại quay đầu tới, mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Trùng hợp không phải? Vừa rồi tôi vừa dúng lúc gặp phải anh ta đang bàn chuyện làm ăn, chắc cũng từ nước ngoài trở về, dù sao mọi người đều biết nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm không có gì chứ?”
“Ha ha.” Một câu nói tựa hồ là từ kẽ răng ra, “Không có gì.”
Đồng Thanh Duyệt nhanh chóng khôi phục trấn định, ánh mắt phóng qua mọi người nhìn về phía Lục Tinh Trầm bên cạnh.
Cũng như Lục Việt này không đáng tin cậy như lời, Lục Tinh Trầm trước mắt hẳn là vừa mới trở về không lâu, trên áo khoác màu đen còn dính một góc lá khô, mang theo vài phần phong trần mệt mỏi.
Lúc này, anh nâng chén rượu ngửa đầu uống cạn.
Khoảnh khắc ly rượu chạm môi, vừa vặn đối diện với tầm mắt chột dạ của cô.
“Lục Việt cậu nói biên kịch là Duyệt Duyệt? Cậu đùa tôi đấy à!”
Bầu không khí trong phòng ngưng đọng lại, rốt cuộc bị câu hỏi của Lâm Mặc Nhiên đánh vỡ.
Lục Việt thu hồi ánh mắt xem kịch vui, nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Dù sao mọi người đều là bạn bè, tiền này thay vì để cho người khác kiếm, chi bằng để người trong nhà kiếm lời.”
Nói xong, lại bổ thêm một câu hết sức thiếu đánh.
“Dù sao mọi người cũng thích chuyện xưa của cô ta mà, hơn nữa hợp đồng cũng đều đã ký rồi, muốn hủy cũng không có khả năng đâu nha ~”
Mọi người: “……”
Đột nhiên thấy hơi lạnh.
Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy sau lưng mình có một trận lạnh lẽo, trong phút chốc Lục Tinh Trầm đứng dậy.
Anh dùng ánh mắt coi thường kia nhàn nhạt nhìn lướt qua bàn ăn, sau đó rơi vào trên người Lục Việt.
“Có dụng ý khác?”
Cằm Lục Tinh Trầm khẽ nâng, không tiếng động khẽ thở dài. Sau đó, khóe miệng lại lộ ra độ cong trào phúng bễ ngễ thiên hạ.
Tiếp theo, đi từng bước đi về phía Lục Việt.
Khí thế cường đại khiến mọi người ở đây ngây ra như gà, ngay cả phản ứng còn không kịp, đã thấy Lục Tinh Trầm nắm lấy cổ áo Lục Việt, trực tiếp kéo người ra ngoài.
Hạ Chu Quan kinh hãi, vội vàng đứng dậy xem xét.
Những người khác thậm chí còn không thể tin được.
Ai cũng biết Lục Tinh Trầm thô bạo không dễ chọc, tuyệt đối không nghĩ tới trước mặt người ngoài, cũng không cho em trai nhà mình một chút mắt mũi.
Đồng Thanh Duyệt theo bản năng giật mình, Lục Tinh Trầm đây là đang tức giận.
Anh cho cô thời gian là mười ngày, buông tay để cô đi làm chuyện muốn làm, kết quả vừa trở về đã gặp được một màn như này, vẫn là Lục Việt chuyên môn hạ bẫy rập, không tức là điều không có khả năng.
Lâm Tư Nam và Điền Điềm đồng thời đứng dậy, Lâm Mặc Nhiên cũng vội đuổi theo, đều sợ chậm một bước, sẽ nhìn thấy thi thể Lục Việt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.