Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 41:




Edit: KienHuyetPhongHau🍀
Nam Nhứ trầm mặc một hồi lâu, lúc sau mới tiếp nhận được sự thật Lê Vân là người vẽ nàng thành con heo.
Đại khái là thiên tài đều sẽ có một chút sở trường, sư tôn luyện kiếm thì là thiên tài, còn vẽ tranh thì.....Đều kém chút xíu.
Nhưng đống đồ vật này vẫn là không nên để lại!
Không thể dùng lửa đốt thì xé nát!
Toàn bộ đều xé hết cho nàng!
Trong nháy mắt, Nam Nhứ bị dời đi lực chú ý, nằm ở trong ngực Lê Vân làm nũng làm nịu, ánh mắt thì luôn liếc về phía xấp giấy dán mà Lê Vân tùy tay đặt ở trên bàn.
Lê Vân nhìn động tác nhỏ này của nàng, trong lòng có chút buồn cười.
Tất nhiên là Sơ Thất không có béo giống trong bức vẽ như vậy.
Ban đầu cũng không phải vì tìm mèo, cho nên hắn mới cố ý vẽ tùy ý một chút để làm mơ hồ đi bộ dạng của nàng, cũng để tránh người có tâm cơ phát hiện ra manh mối.
Không ngờ nàng vậy mà lại để ý như thế.
Hắn nghĩ thầm, giả vờ đứng dậy, hắn muốn xem nàng phóng hỏa hay là muốn làm gì khác với đống giấy dán kia.
Mèo nhỏ giống như sợ hắn bỏ nó, có chút nắm chặt góc áo hắn.
Hắn bế mèo con lên, đặt ở một bên: “Sơ Thất, ta chỉ đi thay quần áo mà thôi.”
“Ngao ~”
Mèo nhỏ buông móng vuốt, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.
Vậy ngươi cố gắng trở về nhanh một chút!
Lê Vân đọc được suy nghĩ trong ánh mắt nó, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
Mèo nhỏ ngoan ngoãn cho hắn xoa, đợi đến lúc hắn vừa rời khỏi, ánh mắt lộ ra một tia hung ác, lập tức nhảy lên tìm xấp giấy.
Nàng giống như mãnh hổ xông tới, dùng móng vuốt sắc nhọn của mình.
Lịch sử đen tối! Xé nát! Nát hết đi!
Nàng dùng móng vuốt cào loạn một hồi, mỗi một thao tác đều uy lực như hổ, nhưng cúi đầu vừa nhìn ——
Một đống trang giấy đều hoàn hảo không chút hư hỏng gì.
........Chất lượng giấy của Tu Chân giới các ngươi có phải quá tốt quá rồi hay không?
Toàn bộ Nam Nhứ không có cách nào giữ được lửa giận nổi lên.
Thật muốn phóng hỏa a!!!
Nam Nhứ càng xé càng dùng sức, kết quả, đừng nói là xé hỏng, trang giấy này đến nhăn còn chưa nhăn.
Lửa giận trong lòng nàng lại càng đi lên.
Nàng tăng thêm lực độ, lại xé một lần nữa, xé không được liền dứt khoát dùng răng cắn lên đống giấy dán này.
Sau đó nàng liền nghe được một tiếng “roẹt”.
Khà khà, xé được rồi!
Nam Nhứ lập tức dùng móng vuốt lấy mấy tờ lại xé tiếp. Lúc xé, nàng không cẩn thận liếm phải thuốc màu vẽ trên giấy.
Không biết thuốc màu được làm bằng gì, lại có hương vị giống quả xoài, chua chua ngọt ngọt.
Ngon đến quái lạ.
Nam Nhứ nhịn không được liếm thêm một ngụm.
Rồi sau đó, nàng liền nghe được một giọng quát lớn: “Sơ Thất!”
“Ngao?”
Mèo con ôm một xấp giấy dán nửa cắn nửa liếm, bên cạnh người còn rơi rụng một đống vụn giấy bị xé nát.
Thuốc màu vàng kim trắng đen, toàn bộ bị dính ướt, dính lên trên mặt nàng.
Nhiều năm qua, cho dù Lê Vân gặp phải sống chết ở trước mắt, nỗi lòng cũng đều bình thản, nhưng lúc này thật ra lại bị nàng làm cảm thấy buồn cười.
Mèo nhỏ luôn làm ầm ĩ đến tàn nhẫn, lăn lộn dồn lại đều có thể ra phiền toái mới.
Lê Vân rút móng vuốt đang ôm giấy của nàng ra, lấy một tấm khăn lụa thay nàng lau khô vết bẩn trên mặt.
Mèo nhỏ lúc này đã nhận ra hậu quả ăn bậy ăn bạ đồ vật, biểu cảm trở nên thống khổ. Lê Vân dùng Trảm Phong cắt trên ngón tay, đưa đến bên môi nàng.
Hắn dùng chút lực nhéo nhéo cổ mèo con, sau đó lại buông ra, tính tình nhẫn nại nói: “Thuốc màu là từ Hỏa Linh Chi chế thành, tính nóng nặng, ngươi không thể ăn bậy.”
À……
Thuốc màu không thể ăn.
Mèo con ừm ừm gật gật đầu, đột nhiên dừng lại.
Thuốc màu không thể ăn không phải là điều thông thường sao!
Chỉ số thông minh của nàng đi đâu vậy?!
Sao lại thế này.
Nam Nhứ thật sâu nghĩ lại chính mình: Sao IQ của nàng vừa mới lên, mà lại giống như liền bị tụt xuống như vậy, còn ôm thuốc màu liếm nữa?
Nàng làm như vậy, thì khác gì xem những cái đó là bóng đèn rồi nhét vào trong miệng đâu???
Một bên nàng cảm nhận được linh khí bị tính nóng của Hỏa Linh Chi gợi lên, rồi va chạm vào kinh mạch nàng; một bên gặm ngón tay Lê Vân, cảm nhận được một cỗ khí mát lạnh vuốt phẳng linh lực đang xao động.
Nàng than thở trong lòng: Bán thảm quả nhiên là thủ đoạn làm Lê Vân nguôi giận tốt nhất.
Đại sư, ta hiểu ra rồi.
Trong đầu Nam Nhứ bỗng nảy số.
Nếu nàng cố ý làm linh khí của mình hỗn loạn thì Lê Vân sẽ nhận ra. Vậy nếu......Nàng cố ý chuẩn bị một chút đồ vật có thể dụ nàng làm cho linh khí hỗn loạn thì sao?
Thôi thôi.
Nhớ tới đau đớn vừa rồi, Nam Nhứ nhanh chóng liền từ bỏ.
Sao mỗi lần nàng đều tự tra tấn mình như vậy.
Đau quá.
Nàng cũng rất khó a.
Thân khoác áo choàng, đến muộn hắn tức giận, mất tích hắn tức giận, để lại ký hiệu cho hắn cũng tức giận.....Ài, thật khó khi chọc hắn tức giận a.
Không biết có mấy loại sách như 《một trăm phương pháp dỗ nam nhân》,《làm sao để thuần phục kiếm tu cao lãnh》,《 bảy ngày dạy ngươi dạy dỗ chủ nhân 》hay không a?
Nếu trước kia có thể đọc mấy loại sách này thì tốt rồi.
Nam Nhứ suy nghĩ vô bờ bến nửa ngày, không nghĩ ra được kết quả gì.
Ban đầu nàng đã đau đầu rồi, lúc này suy nghĩ thêm, đầu lại càng đau.
Tới gần Lê Vân mới làm cho đau đớn của nàng biến mất, cả người nhẹ nhàng khién nàng có chút mơ màng sắp ngủ.
Từ từ, từ từ.
Nam Nhứ cắn đầu lưỡi làm cho mình tỉnh táo lại.
Hình như nàng quên cái gì đó......
Ô Đại Sài!
Ô Đại Sàu ra ngoài giúp Lê Vân đi tìm mèo, lúc này Lê Vân đã quay trở về rồi.....Vậy có phải Ô Đại Sài cũng đã trở lại rồi hay không?
Nàng còn bảo Ô Đại Sài mang theo đồ ăn về!
Sợ cái gì tới cái gì.
Nam Nhứ khẩn trương, còn không biết thoát thân như thế nào đã nghe thấy thanh âm tục tằng chói tai ở bên cách vách: “Nam Nhứ! Ta mua chút đồ ăn về cho ngươi rồi này, không phải ngươi kêu đói sao, mau ra đây ăn đi!”
Hai cái sân đều gần nhau, Nam Nhứ nghe được rõ ràng giọng nói của hắn.
Nàng khẩn trương dùng móng vuốt dẫm dẫm Lê Vân.
“Sơ Thất,” Lê Vân xoa xoa sống lưng nàng, “Làm sao vậy?”
Nam Nhứ dùng móng vuốt vuốt bụng, ngao ô ngao ô mà cọ hắn.
Lê Vân nhìn nàng trong chốc lát, nói: “Đói bụng?”
Nam Nhứ gật gật đầu.
Lê Vân rút ngón tay từ nàng trong miệng ra, mở túi trữ vật.
Một lúc lâu sau, hắn nhíu mày nói: “Linh thạch lúc trước mua đồ ăn vặt rồi…… Còn lại để ở bên người, mới vừa rồi cũng đã trả cho đệ tử Bách Thảo Cốc.”
Không có?
Vậy mau đi mua đi a!
Vừa lúc có thể để hắn rời đi!
Nam Nhứ ghé vào trên đùi hắn, củng tới củng lui, không một chút che giấu khát vọng muốn ăn của mình.
Quả nhiên Lê Vân thỏa hiệp.
Hắn đứng dậy nói: “…… Ta đi mua cho ngươi.”
Nam Nhứ lắc lắc đuôi nhìn hắn rời đi, vui sướng giống như cún con.
Chờ đến khi Lê Vân vừa rời đi, nàng nhảy lên trên tường vòng đến cửa sổ của phòng mình mở ra rồi nhảy vào, thay quần áo hẳn hoi sau đó mới ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Ô Đại Sài xách theo hộp đồ ăn đứng ở trước cửa phòng nàng: “Đây, đồ ăn của tiểu nha đầu ngươi muốn đây.”
Nam Nhứ mệt muốn chết, nhưng vẫn bày ra một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn Ô phong chủ!”
Ô Đại Sài nói: “Nha đầu ngươi, ta kêu nửa ngày cũng không thấy ra.”
Nam Nhứ nhanh chóng nói bừa: “Ai nha, là do ta ngủ đến mê man, nên mới không nghe thấy. Hơn nữa, từ sau khi thần thức bị tổn thương, đầu rất đau, làm gì cũng đều mờ mờ mịt mịt.”
Câu cuối cùng ngược lại không phải bịa.
Nam Nhứ nói thật trộn lẫn nói dối, Ô Đại Sài không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, mua cho ngươi không ít đồ vật, hộp đồ ăn cũng có thể giữ tươi được một hồi lâu, sau này đừng bắt ta làm chân chạy vặt nữa là được rồi.”
Ô Đại Sài thổi râu trừng mắt: “Ngươi còn không phải là đồ đệ của ta đâu, khiến ta đi làm chân chạy vật cho ngươi…… Không đúng. Đồ đệ người ta đều làm chân chạy cho sư phụ, nào có trái lại!”
Nam Nhứ cười nói: “Bởi vì ngài người đẹp tâm thiện!”
Ô Đại Sài: “…… Miệng lưỡi trơn tru.”
Tiểu lão đầu ngoài miệng nói ghét bỏ, ngược lại mặt thì đỏ, cũng do làn da hắn hơi đen, Nam Nhứ lại gần mới phát hiện.
“Ta đi mua dược liệu, đêm nay sẽ không về!”
Ô Đại Sài chắp tay ra sau lưng: “Ngươi chớ có chạy loạn, ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt!”
Đêm nay không quay về?
Tốt quá!
Nam Nhứ vui vẻ tiễn đưa bóng dáng Ô Đại Sài, đem hộp đồ ăn vào phòng, chưa ăn được hai miếng đã biến thành nguyên hình chạy về sân cách vách.
Tạ ơn trở đất, Lê Vân chưa quay về.
Nam Nhứ ghé lên trên bàn, thở hổn hển.
Làm người nằm vùng thật không muốn sống nữa.
Nàng đợi một hồi, Lê Vân cũng quay về
Hắn lấy đồ ăn vặt từ trong túi trữ vật ra, từng cái từng cái để ở trước mặt nàng: “Sơ Thất, có thể ăn rồi.”
Nam Nhứ dựng đầu lên nhìn ——
Hả?
Không phải mấy loại nàng hay ăn.
Nàng nghi hoặc mà nhìn hắn, Lê Vân nói: “Chợ của Tiên Hội Bồng Lai có bán chút đồ ăn vặt mới mẻ, nên mua cho ngươi nếm thử.”
Dứt lời, hắn chỉ như vậy mà nhìn nàng.
Nam Nhứ: “……”
Nhưng ngươi cũng nên giới thiệu chút gì đó về những món này a!
Nam Nhưa bỗng nhiên có chút nhớ Trúc sư huynh.
Ài, có Trúc sư huynh thật tốt, không chỉ nói cho nàng biết những món mua cho nàng là thứ gì, con thay nàng xé thành sợi để tiện cho nàng ăn.
Nam Nhứ cùng hắn nhìn nhau một lúc lâu, hắn không hiểu ý muốn của nó, nói: “Lại không đói bụng nữa?”
Nam Nhứ bại trận.
Ô ô, vẫn là tự mình ngửi đi.
Nàng vào khứu giác, mỗi túi đều ngửi ngửi, nỗ lực phân biệt những đồ mà hắn mang về là thứ gì. Còn ngửi được mùi hành, nhưng mỗi món đều ăn một chút.
Nàng thật sự rất đói bụng, một lần ăn đều ăn ngấu nghiến.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên nàng lại nhớ tới bức tranh kia ——
Có phải Lê Vân cảm thấy nàng ăn quá nhiều nên mới đem nàng vẽ thành như thế hay không?
Động tác đang ăn của nàng ngay lập tức như gió cuốn mây tan mà dại ra.
Mèo nhỏ phồng quai hàm lên nhìn hắn, Lê Vân liếc mắt nó một cái:“Khát?”
Hắn cầm lấy một cái chén ngọc, cắt ngón tay, chảy ra một chén máu rồi đặt ở trước mặt mèo nhỏ: “Uống đi.”
Nam Nhứ trầm mặc.
Phương thức nuôi mèo của Lê Vân có phải có chút điểm quỷ dị hay không......
Vì sao cảm thấy nàng khát, không cho nàng uống nước mà lại cho nàng uống máu....
Nào có ai nuôi mèo như vậy!
Nhưng vừa nghĩ tới lúc trước hắn cũng chưa nuôi mèo qua.
Ôi chao.
Không biết vì sao Nam Nhứ lại cảm thấy vui vẻ lên.
Lúc trước hắn cũng chưa có nuôi mèo qua a!
Vậy nàng chính là mèo con đầu tiên mà hắn nuôi!
Nàng vui vui vẻ vẻ, thịt ở trong quai hàm cũng vì thế mà liền trôi chảy nuốt xuống.
Cái này.
Nam Nhứ lại ngây dại.
......Kệ nó đi, ăn thì ăn.
Không phải lo về dáng người!!!
Mèo con lại tiếp tục vùi đầu điên cuồng ăn, nam nhân nhận thấy tâm tình của mèo nhỏ bỗng nhiên lại vui vẻ lên, cũng không biết vì sao nàng lại cao hứng.
Hắn cũng gần như bị cảm giác vui sướng này lây nhiễm vài phần, khóe môi nhẹ dương lên.
_____
Phong Hầu: Hai người đàn ông cho chị quay mòng mòng luôn =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.