Chuyển ngữ: Yunchan
Đào Mộc vẫn luôn cho rằng Ngưu Quỳnh là một đạo trưởng chính trực ngay thẳng.
Cho nên khi cô nương xinh đẹp kia tự xưng danh tính, mời hắn vào tiểu phủ, nàng vẫn kiên định nghĩ rằng cô nàng này sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng, nào ngờ đâu hắn lại đồng ý ngay tức thì.
Đào Mộc rất khinh thường, gói ghém hành lý rồi theo hắn tới Ngôn phủ, sau đó mới biết nữ chủ nhân trong phủ này là biểu muội ruột của sư tỷ Lâm Anh Như của hắn.
Được rồi, quan hệ thì quan hệ, nhưng mượn thân phận sư tỷ để ăn chùa ở chùa thế này liệu có phải là hành động mà một vị đạo trưởng nên có không?
Nàng nhịn suốt mấy ngày, rốt cuộc sau một buổi tiệc đêm thịnh soạn phải lên tiếng khiển trách hắn, trận lên án này xảy ra chủ yếu là do hắn ăn xong còn tiện tay đóng gói mấy con gà mập về, để dành cho bữa đêm.
Đào Mộc tự cho rằng lời lên án của mình rất đầy lý lẽ, hùng hồn đanh thép, ít nhiều gì hắn cũng sẽ tỉnh ngộ. Và thực vậy, hắn đã tỉnh ngộ, còn xoa xoa bàn tay nhớp mỡ nói một cách chân thành: "Ngươi nhắc phải, ban đêm ăn đồ nguội lạnh không tốt cho dạ dày, để ta xuống bếp hỏi xem lát nữa có hâm nóng được không."
Đào Mộc ngả nghiêng trong gió: "Chẳng lẽ ngươi không thấy hành động này tổn hại tới đức hạnh đạo trưởng à?"
Ngưu Quỳnh cắn đùi gà, hỏi thản nhiên: "Ngươi ăn mấy con? Để ta xuống bếp dặn luôn thể."
"Ba con."
"Ờ, được rồi."
"..."
Ngôn phủ là đại hộ nổi danh ở Thịnh Đô, hành nghề buôn bán hương liệu, nghe đâu Ngôn công tử học rộng tài cao, lan chi ngọc thụ. Thế là từ khi bước chân vào đây ở nhờ Đào Mộc cứ mãi trông ngóng ngóng trông, ước ao được chiêm ngưỡng phong thái của y, tiếc thay y ra ngoài làm ăn xa đã nhiều ngày chưa về. Trái lại, Ngôn phu nhân thì rất hay tới thăm nàng, Đào Mộc rất thích cô gái tên Tư Phi Phi này, mỹ mạo nhu mỳ, dáng liễu thước tha, đích thị là dáng vẻ mà nằm mơ nàng cũng muốn trở thành.
Có một lần Ngôn phu nhân vừa đi khỏi, Đào Mộc đã nhanh nhảu học theo dáng đi của nàng, bẻ vặn eo hết sức hăng hái, đúng lúc đó Ngưu Quỳnh vén màn đi vào: "Eo ngươi bị trật à? Lại đây, ta xoa cho."
Đào Mộc xị mặt ngồi xuống: "Hôm nay ngươi lại tính đi đâu?'
Hỏi thế là vì dạo gần đây chẳng biết hắn nối nhầm sợi dây thần kinh gì, mỗi ngày đều rảnh rỗi kéo nàng đi lang thang, nói cho hay là bồi đắp tình cảm, mặt trời chưa xuống núi thì nhất quyết không cho nàng về, Đào Mộc kêu gào mình mệt lắm rồi, Ngưu Quỳnh sẽ đáp rằng: "Mệt là phải thôi, mục đích chính là để ngươi mệt mà."
"Trong tửu lâu ở thành Tây có một ông lão kể chuyện mới đến, chẳng phải eo ngươi bị trật sao, qua đó ngồi nghe bình thư là đúng dịp."
Đào Mộc liếc hắn đầy nghi ngờ: "Ngươi có cái sở thích văn nhã này từ bao giờ thế?"
Chòm râu rậm của Ngưu Quỳnh giãn ra hai bên: "Bồi dưỡng sở thích chung có thể giúp tăng tình cảm, ta thích bắt yêu, chuyện này dĩ nhiên là ngươi không bồi dưỡng nổi, vậy thì ta đành chịu thiệt bồi dưỡng sở thích của ngươi thôi."
Đào Mộc thật thà để lộ vẻ mặt suy sụp: "Ta ngàn năm chỉ thích tiểu bạch diện thôi, liệu ngươi có hiểu hay không?"
Sắc mặt Ngưu Quỳnh thay đổi mấy lần, rồi lia mắt xuống dưới: "Thực ra... ngươi cũng được coi là tiểu bạch diện."
Đào Mộc té chổng vó.
Ông lão kể chuyện vuốt chòm râu dê, văn vẻ súc tích biểu cảm phong phú, phải nói là vô cùng xuất chúng, dưới đài rộ lên tiếng vỗ tay rào rào, hò reo không ngớt, đáng tiếc... có chút xíu khuyết điểm nhỏ.
Nhưng khuyết điểm này lại không phải lỗi lầm của tiên sinh kể chuyện, mà là...
"Khò ~ Khò..."
Tiếng ngáy hết sức nhịp nhàng lựa ngay thời điểm mấu chốt để vang lên, thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Mỗi lần như vậy, lão tiên sinh phải kéo giọng lên cao tám độ mới kéo người nghe về được. Đào Mộc nghe giọng kể già nua dần khản đặc mà không đành lòng, bèn bảo tiểu nhị đưa bình trà cho lão.
Nhưng lão tiên sinh đã không nhận tấm lòng của nàng thì chớ, trái lại còn phóng cho nàng ánh mắt sắc lẻm như dao. Đào Mộc lặng lẽ nhìn qua Ngưu Quỳnh đang cắm rễ trên ghế ngủ say như heo, rồi lặng lẽ dịch mông sang bên cạnh.
Hai người họ ngồi chung trên một băng ghế dài, Đào Mộc vì quá gấp mà bất cẩn vượt quá điểm cân bằng, may mà nàng kịp thời chộp lấy mép bàn để ngồi vững lại.
"Ai ám toán lão tử!"
Tiếng hổ gầm quen thuộc lại nổ sầm bên tai, cái tay bám vào mép bàn của Đào Mộc run bắn lên, vọt nhanh về chỗ cũ, sau đó ra vẻ chăm chú lắng nghe, liếc qua khóe mắt thấy Ngưu Quỳnh xoa mông đứng dậy từ dưới đất, đảo mắt một vòng, tầm mắt rơi ngay chóc lên người mình.
Đào Mộc dùng ánh mắt vô tội để bày tỏ là mình nào biết gì đâu, hắn gãi đầu, khó hiểu: "Lẽ nào là ta tự trượt xuống đất?"
"Có vài người ngủ say rồi thì hay vô thức ngoáy mông, có lẽ... ngươi cũng không biết được sở thích của mình." Đào Mộc nói hết sức thành thật.
Hắn ngơ ra, tưởng tượng một hồi thì mặt bỗng đỏ phừng lên, kéo Đào Mộc ra ngoài. Lúc đi ngang qua đài, lão tiên sinh kể chuyện bỗng run bắn lên một cái, vừa rồi Đào Mộc bị lão làm bẽ mặt nên trong lòng còn hơi cay, bèn hung dữ quơ quơ quả đấm nhỏ: "Bọn ta sẽ còn quay lại!"
Chòm râu dê của lão tiên sinh giật lên, đứng cứng còng bất động.
Đào Mộc tưởng đâu chuyện này sẽ bay đi theo gió, nào ngờ Ngưu Quỳnh về tới nhà rồi thì óc bỗng sáng ra, ngẫm lại khúc chiết bên trong thì biết mình bị nàng đùa giỡn, từ đó bèn ghi hận trong lòng.
Tuy hắn là nam nhân đường đường chính chính nhưng lại không được rộng lượng như Đào Mộc, đã ghi thù thì phải nghĩ đủ cách để đòi lại.
Dĩ nhiên mấy cái ý tưởng cống mương kênh rãnh này Đào Mộc dư sức tự nghiên cứu ra, chẳng khó mấy đã đưa ra kết luận, chủ yếu chia thành ba loại.
Thứ nhất, nhìn nàng không vừa mắt.
Thứ hai, nhìn đồ của nàng không vừa mắt.
Thứ ba, nhìn người và đồ của nàng không vừa mắt.
Ba thể loại này đều có ví dụ thực tế cả.
Hôm đó, mây nhẹ gió lành, chim hót hoa thơm, Đào Mộc vươn vai bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tới hồ cá cho cá ăn, nàng vừa thả bước khoan thai đến nơi, nào dè lại bị Ngưu Quỳnh kéo phắt ra sau một tảng đá lớn.
"Ngươi có thấy thứ gì trên trời không?"
Đào Mộc thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc thì bèn nơm nớp ló nửa đầu ra: "Hình như, là một lão ưng."
"Ban ngày ban mặt, lanh lãnh càn khôn mà dám trắng trợn kiếm ăn trên không, xem ra công lực của ưng yêu này không yếu."
Đào Mộc gật đầu đồng tình: "Sao ngươi không đi thu phục nó?"
Ngưu Quỳnh sờ soạng trên dưới: "Không mang theo đạo cụ."
"Vậy ngươi về lấy mau lên, kẻo lát nữa nó chạy mất."
"Được." Ngưu Quỳnh đanh mặt lại, trịnh trọng dặn dò nàng: "Ngươi phải cẩn thận, chớ để nó bắt đi."
Đào Mộc càng trịnh trọng hơn hắn: "Hiểu rồi."
Thời gian hắn về phòng có hơi lâu, Đào Mộc núp ở sau tảng đá chốc chốc lại ló đầu ra nhòm một cái.
"Còn ở đó không."
"Vẫn còn."
"Vẫn còn."
"Vẫn còn ở đó."
Chân Đào Mộc đã tê rần, không thèm chờ Ngưu Quỳnh tới cứu viện nữa, nàng xốc hết can đảm quyết tâm tử chiến với ưng yêu một trận, sải bước đi ra.
Lát sau.
Một tiếng rống giận rung rinh cả bầu trời: "Bà nội nó, ai sớm ra đã thả diều thế hả!"
Sau chuyện này Ngưu Quỳnh đã phân trần với nàng rằng hắn đột nhiên đau bụng nên quên mất. Đào Mộc cho rằng lý do này không hề có thành ý tí nào, thế là vung tay lật bàn cơm, còn nhận được cổ vũ nhiệt tình của Tư Phi Phi, sau khi ăn xong Tư Phi Phi bèn giữ Ngưu Quỳnh lại tiến hành giáo dục tư tưởng, nghe nha hoàn kể thì thái độ nhận sai của hắn lúc đó rất chân thành, còn năn nỉ phu nhân nói vào giúp hắn vài câu.
Trong lòng Đào Mộc thoải mái hơn nhiều, rung đùi đắc ý chờ hắn tới xin lỗi, nhưng đợi nguyên một ngày mà chẳng thấy bóng người đâu, bực bội ngủ quên tới tận khuya, tới khi sấm chớp nổi lên, mưa gió thét gào, nha hoàn ngoài cửa bỗng đập cửa đùng đùng: "Đào cô nương, sách của cô còn đang phơi bên ngoài kìa..."
Đào mộc búng người dậy như cá chép, lúc này mới để ý thấy chồng sách quý giá của mình đã không cánh mà bay, thế là nàng hớt ha hớt hải xỏ giày vào đi ra ngoài, đội mưa chạy ào ra hậu viện. Chỉ thấy mưa như thác lũ, mấy trăm tờ giấy nằm chơ vơ trên đá, bị nước tẩy sạch bong, thảm tới nỗi không nỡ nhìn.
Ngưu Quỳnh chạy tới sau nàng một bước trợn mắt nhìn hiện trường thảm án: "A, quên dọn!"
Đối với hành động này của hắn Đào Mộc quyết định nhịn, hắn chỉ quên chứ không phải cố tình, tuy lý do này quá là gượng gạo, tới bọn nha hoàn cũng nghe chả lọt tai. Rốt cuộc, thứ khiến nàng hết nhịn nổi phải bùng nổ, là vào hai hôm sau.
Tư Phi Phi chẳng biết tìm được ở đâu hai con thỏ nhỏ, lông trắng tinh vô cùng đáng yêu, thấy nàng thích bèn tặng cho nàng một con.
Đào Mộc ôm bé thỏ trắng hí hửng về lại phòng mình, chơi cả ngày nên bụng nàng đã hơi đói, bèn xuống bếp tìm gì đó để ăn. Từ phòng nàng tới bếp phải vòng qua nguyên một vòng lớn, ngày thường chẳng có cảm giác gì, nhưng hôm nay đã có bé thỏ nên nàng không muốn lãng phí thời gian, quyết định leo tường đi đường tắt.
Đây lẽ ra là một lựa chọn hết sức sáng suốt, nhưng chẳng biết nàng chọn hướng thế nào mà lúc nhảy từ bờ tường xuống lại thấy mình đứng ở một nơi xa lạ, đã thế còn gặp ngay một đôi uyên ương đang vụng trộm ở góc tường.
Lúc này đôi uyên ương đã cởi hết tất tần tật, chỉ giương cung chờ bắn, nhất là vào thời khắc quan trọng Đào Mộc lại rơi bịch xuống ngay trước mặt họ. Người nam giật mình nổi giận, còn người nữ thì chưa được thỏa mãn nên không để ý có người dự khán, cứ dồn sức ma sát, ma sát, ma sát trên người hắn...
Đào Mộc im thin thít đối mặt với nam nhân kia, nhủ bụng: "Ngươi ở trên ha."
Nam nhân chịu đựng lửa nóng hừng hực, nhủ bụng: "Ngươi thì biến đi."
Bầu không khí kỳ dị này kéo dài mãi tới khi cô gái kia kêu lên một tiếng yêu kiều mới chấm dứt. Đào Mộc sực nhớ tới bé thỏ nhà mình, bèn bịn rịn quay đầu bỏ đi, lãng phí một quãng thời gian nên quyết định đến nhà bếp tìm được đồ ăn rồi phải nhanh chóng trở về, nào ngờ xuống bếp thì lại phát hiện Ngưu Quỳnh cũng ở đây.
Hắn đang nướng thứ gì đó trên bếp lò, bóng loáng vàng ươm, mùi thơm phưng phức, làm người ta thèm rệu cả nước dãi. Thấy nàng đi vào bèn nhiệt tình mời gọi: "Tới đây giữ hộ ta, lát nữa chia cho ngươi cái đùi."
Đào Mộc khấp khởi chạy lại ngồi, nhận lấy xiêng nướng, rồi nghe theo hướng dẫn của hắn, lúc thì quay trái, lúc thì lật phải, nướng rất chi là kỹ.
Sau một chầu ăn uống no nê, về lại phòng, bé thỏ lại mất tích!
Hỏi nha hoàn, nha hoàn bảo không thấy thỏ, nhưng có thấy Ngưu đạo trưởng đến tìm nàng.
Thế là nàng vắt giò lên cổ chạy đi tìm Ngưu Quỳnh, tung chân đá toang cửa: "Thỏ của ta đâu?"
"Ăn rồi."
"Ai ăn?"
"Ta chỉ ăn cái chân, còn lại ngươi ăn hết."
Máu nóng xộc thẳng lên đầu, Đào Mộc lập tức phun trào.
Hắn thì lại vui ra mặt: "Ngươi đang tức à, để ta xem thử bước tiếp theo là gì."
Nói rồi moi quyển sách mà hắn thường hay nghiên cứu ra. Đào Mộc chặt sống tay tới đánh bộp, quyển sách rớt ngay xuống đất, lật vài trang rồi để lộ bìa.
"Bàn về ngàn cách yêu", bên dưới còn có một tiêu đề nhỏ, "Bí kiếp tình yêu".
Phản ứng đầu tiên của Đào Mộc là, bản in thô sơ xù xì, còn thêm bậy tiêu đề, là sách lậu!
Phản ứng thứ hai, té ra mấy thứ này hắn đều học được từ sách.
Còn phản ứng thứ ba là, tổ sư nó, sách này ai viết thế hả, đúng là bà nội nó vớ vẩn!