Chương 23.2
Triệu Thập Hoan mời bạn bè thân thiết ăn cơm, ở khách sạn Giang Đình đặt hai bàn.
Kiều Tây mang quà đến, cô đến sớm, vừa đi vào đã đụng trúng nam sinh hôm khai trương đến tiệm của cô muốn xăm hình đầu lâu. Giang Thành này cũng thật nhỏ, vòng hai vòng cũng gặp phải, dĩ nhiên cậu nam sinh này là bà con xa của Triệu Thập Hoan, tên là Chúc Tự Bạch.
Chúc Tự Bách có ấn tượng rất sâu với Kiều Tây, cũng đã từng nghe Triệu Thập Hoan nhắc đến cô, không ngờ lại khéo như vậy.
Đại khái là tự cảm thấy mất mặt, cậu ta thấy ngại khi đối mặt với Kiều Tây.
"Thằng nhóc này học ở Đại học Bách Khoa, cùng chuyên ngành với em." Triệu Thập Hoan giới thiệu.
Gia cảnh nhà họ Chúc cũng bình thường, cha mẹ đều là kỹ sư cao cấp, Chúc Tự Bạch cũng không tính là con nhà giàu.
Vì thấy là đàn em cùng khoa, Kiều Tây nể tình hàn huyên một lát, Triệu Thập Hoan còn phải tiếp đãi những người khác, nên đi trước, Phó Bắc đến tương đối trễ, có vẻ là vội chạy đến, sắc mặt có chút tái, mấy ngày nay trôi qua cũng không quá tốt.
Người này lập tức đến ngồi cạnh Kiều Tây, Kiều Tây nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Chúc Tự Bách ngồi ở bên kia, cậu nhóc này không có ánh mắt, thực sự chỉ xem Kiều Tây như một người đàn chị đáng kính, ngây ngốc rót nước cho cô, làm Phó Bắc nheo mắt liếc nhìn qua bên này.
Kiều Tây chỉ phải nói: "Đây là Chúc Tự Bạch, là em họ bà con của chị Hoan."
Chúc Tự Bạch chuyên tâm, nghe thấy tên mình lập tức nhiệt tình nhìn qua, đưa tay nói: "Chào chị, em chính là Chúc Tự Bạch."
Phó Bắc nhàn nhã tiếp lời: "Chào em."
Kiều Tây không hiểu sao có chút gượng gạo nói: "Cô ấy là Phó Bắc, là bạn thân từ nhỏ của chị cậu."
Chúc Tự Bạch thấy ngại ngùng, sờ sờ mũi.
Không giống với hai lần yến tiệc của nhà họ Phó, lần của Triệu Thập Hoan này mới chân chính là tụ hội, một đống người không cần giả vờ khoa trương và ra vẻ, cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ, bạn bè đã lâu không gặp nên trò chuyện trên trời dưới đất.
Đa số những người ở đây Kiều Tây đều có biết, nên cũng hòa vào trong đó.
Muộn một chút thì đặt phòng uống rượu chơi bi-a, chỉ uống và vui chơi một chút, vẫn còn rất đứng đắn, sẽ không có người làm bậy. Chúc Tự Bạch hô to gọi mọi người cùng chơi trò chơi, chơi trò ma sói, Phó Bắc vẫn ngồi cạnh Kiều Tây.
Ở đây nhiều người, có chuyện khó nói, cũng không thể bỏ đi, Kiều Tây cảm giác người này là lạ, luôn đi theo cô làm gì, nhưng vẫn nhịn xuống không phát tác.
Có người nói: "Tiểu Bạch, lấy một chai rượu đến đây."
Toàn bộ rượu đều đặt trước bàn chỗ Phó Bắc, Chúc Tự Bạch không lấy tới, Kiều Tây theo bản năng đưa tay lấy giúp, không chạm được thân chai lại chạm phải mu bàn tay Phó Bắc, vội rụt ngón tay lại.
Phó Bắc khẽ hỏi: "Muốn uống cái gì?"
Kiều Tây cảm giác kỳ quái, tự lấy một chai uống.
Đang chơi, Phó Bắc đi ra ngoài một chuyến, nhìn khắp nơi, cũng không thấy bóng dáng Triệu Thập Hoan đâu, đoán chừng là hai người có việc cần làm.
Chúc Tự Bạch rất có tài làm sôi động không khí, người đầy sức sống tinh thần phấn chấn, đơn thuần không hiểu nông sâu, tính cách cũng tương đối dễ chịu.
Người chơi bi-a không tham gia chơi ma sói, cách bên này có hai bàn bi-a, dường như có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện. Kiều Tây không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng là bị bắt nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen nói: "Lúc này Lương Tấn Thành xem như là chọc trúng tổ ong vò vẻ rồi, cũng không nhìn xem đối phương là người thế nào, làm chị Bắc phải cúi người, rõ là..."
Người bạn bên cạnh khuyên can: "Được rồi, không phải đã giải quyết xong rồi sao, còn nhắc lại nữa làm gì."
Kiều Tây cúi đầu nhìn bài trong tay, suy nghĩ không quá tập trung.
Chúc Tự Bạch đẩy đẩy cánh tay của cô: "Tới lượt chị kìa."
Cô khó hiểu 'A' một tiếng, từ đầu đã không chú ý đến bên này, kết quả trực tiếp bị chỉ điểm bị knockout.
Bên ngoài phòng, bên cạnh hành lang là hàng loạt cây sồi xanh, trước cửa có trồng một gốc thông lùn thượng hạng, ban đêm oi bức, bầu trời trăng sao thưa thớt.
Phó Bắc và Triệu Thập Hoan đang nói chuyện phía cuối hành lang, mỗi người đều có công việc riêng, hai người còn chưa nói chuyện riêng lần nào.
Triệu Thập Hoan chuyển một chai bia qua: "Cậu của cậu sao rồi?"
"Cũng không có vấn đề gì lớn." Phó Bắc nói nhẹ nhàng: "Còn cậu, còn đang xử lý bên ngoại ô phía Tây sao?"
Là bạn thân từ nhỏ đã lâu, dù có gì cũng vẫn còn tầng tình cảm này ở đây, cho dù một thời gian dài không liên lạc, vẫn không ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai, mối quan hệ giữa người với người phức tạp, không thể đơn giản như phân loại đồ vật, hoàn toàn không thực tế.
Nói đến bên ngoại ô phía Tây, trong lòng Triệu Thập Hoan dâng lên một cỗ phiền chán, sau một lúc lâu trầm tư, ngổn ngang trăm mối: "Không dễ làm."
Phó Bắc nhíu mày: "Còn chưa xong thủ tục sao?"
"Không phải." Triệu Thập Hoan không biết nên giải thích thế nào, mọi việc có liên quan đến Chính phủ và người dân, dù chuyện đơn giản cũng sẽ trở nên phiền phức, nói trắng ra chính là vấn đề thời gian, cứ kéo dài mãi, cô không còn cách nào, chỉ nói: "Cần có thời gian để hoàn thành việc này, có mấy người cắn chặt không buông."
Dù sao làm bất cứ việc gì, việc lớn việc nhỏ đều sẽ gặp những người như thế, gây khó dễ, cản trở quá trình.
Phó Bắc nói: "Tìm người đứng đầu."
Từ tầng trên áp xuống tầng dưới, kỳ thực đều làm việc dựa trên thái độ của phía trên, đơn giản chính là cái ý kia, nhưng dù sao cũng là hạng mục của Chính phủ, không thể xằng bậy, nhà dột thì mình biến đổi cách làm, đối phó với mấy việc này, cách thức lưu loát trực tiếp nhất chính là hiểu rõ nó, đẩy cái khó đi.
"Khó tìm." Triệu Thập Hoan bất đắc dĩ.
"Khó tìm thì nhờ người bắt nối."
Triệu Thập Hoan cười cười, hồi lâu, vỗ vỗ vai Phó Bắc vẻ tán thành. Phó Bắc cho cô một số điện thoại, không cần nói rõ, đối phương cũng tự hiểu.
Bạn thân trò chuyện cùng nhau, quan hệ hòa dịu đi không ít.
Hai người cũng không nói một câu, điểm này lại rất ăn ý.
Trở lại phòng bi-a, Kiều Tây và nhóm Chúc Tự Bạch còn đang chơi ma sói, bạn bè thấy hai cô đi vào, vẫy tay gọi hai người đến chơi.
Kiều Tây ngước đầu lên, ánh mắt xẹt nhanh qua.
Cô không quá thích chơi ma sói, Chúc Tự Bạch hỏi có muốn chơi bi-a không, có thể chơi chung một bàn, cô gật đầu đồng ý, có thể chơi một ván, đột nhiên có một người đổi với bàn bên cạnh, đổi Phó Bắc đến đây.
Kiều Tây không tập trung, suýt nữa đã đánh quả bóng trắng vào trong lỗ.
Chúc Tự Bạch luôn ồn ào, thích nói chuyện trong lúc chơi, người khác không để ý thì cậu ta nói chuyện với Kiều Tây, còn đề nghị phân tổ, trùng hợp cô và Phó Bắc chung đội.
"Đàn chị rất lợi hại, em từng học cách chơi rồi nhưng cũng không chơi giỏi bằng chị ấy." Thằng nhóc này nói không ngừng.
Kết thúc buổi tụ hội, Chúc Tự Bạch chuồn đi lên xe Triệu Thập Hoan, Kiều Tây uống rượu, tính bắt xe về, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy, nên ngồi xe Phó Bắc.
Đêm càng về khuya, không thấy được hình dáng con đường phía trước, đường tối thưa thớt bóng người và xe cộ, chỉ có đèn đường chiếu sáng kéo dài từng dãy.
Không khí trong xe ngưng trệ, từ lúc lên xe đến giờ cũng chưa ai nói gì, Phó Bắc mở miệng trước, nói: "Chủ nhật tuần trước không biết em đến đó, họp xong còn có chút việc, sau đó đến tìm nhưng không gặp được em."
Là buổi giao lưu lần đó.
Nói về buổi giao lưu, Kiều Tây đã nghĩ đến Thu Ý Nùng, cô tự nhận là không đặc biệt để ý đến mấy oanh oanh yến yến đó, nhưng chỉ là có chút buồn bực, phiền chán, liền tức giận nói: "Tìm tôi làm gì?"
Phó Bắc biết tính khí của cô, tận lực không chọc đến, nói nhẹ nhàng: "Đường Nghệ mời em hỗ trợ sao?"
Ngày đó Đường Nghệ bận rộn chạy trước chạy sau, bình thường Kiều Tây quen lười nhác, nhưng có thể đến thì chắc chắc sẽ đến hỗ trợ.
Kiều Tây khôi phục cảm xúc, không đến nỗi bày ra dáng vẻ tức giận, không quan trọng, cô dựa vào lưng ghế, đến nhìn cũng không liếc mắt về bên ghế lái một cái, "Trường cũ có việc, tôi về hỗ trợ một chút, không được sao?"
"Tối đó đến chỗ Đường Nghệ ngủ lại sao?"
Kiều Tây ừ hử trong họng, ý tứ không rõ ràng, có nhiều ẩn ý, cô liếc mắt nhìn người này, nghẹn không hé rằng.
Phó Bắc biết cô không về, làm thế nào biết được, hơn phân nửa là đã tới phố Thất Tỉnh.
Một chút Kiều Tây cũng không cảm động, ngược lại cô cảm thấy không hiểu lắm, chạy đến bên này không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng là muốn làm gì.
Xe chạy đến phố Thất Tỉnh, đối lập với nơi thanh tĩnh vừa rồi, nơi này vẫn nhộn nhịp như cũ, đường tắc, cách một đoạn lại có một đèn giao thông, người đi tới lui không ngừng, tiến vào khu đông đúc tốc độ xe càng chậm lại, còn không nhanh bằng đi bộ.
Uống rượu vào người dễ mệt, Kiều Tây nhắm mắt dưỡng thần một chút, lười nói chuyện.
Đi qua một quán nhỏ bán nước trái cây, đột nhiên Phó Bắc đổi hướng, chạy đến đậu vào chỗ trống, Kiều Tây còn tưởng xảy ra chuyện gì, mở mắt ra thấy người này yên lặng xuống xe, khi về cầm theo một ly nước ép nho.
Nước nho có thể giải rượu, xoa dịu cảm giác.
"Uống một chút, dễ chịu hơn." Phó Bắc đưa ly nước qua, "Uống ít rượu thôi, ở bên ngoài đừng uống với người khác."
Kiều Tây thường không biết từ chối, vẫn luôn đều là những người khác đưa gì thì uống nấy, không chọn, không hiểu mấy thứ vòng vèo này trên bàn rượu.
Giọng điệu thuyết giáo làm người ta có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn nhận lấy ly nước, hơi mở miệng, nói: "Cũng không phải người ngoài."
Khởi động xe lái đi, Phó Bắc nói: "Nên có tâm phòng bị."
"Tôi cũng không phải trẻ con, không cần cô quan tâm." Trước kia cũng là như thế, nghe khó tránh khỏi làm người ta tức giận, Kiều Tây ghét nghe những lời này, cho tới bây giờ thái độ của đối phương đối đãi với cô vẫn như là trẻ con không hiểu sự đời.
Những năm cô chạy theo người này, cho đến bây giờ đều là như vậy, giọng điệu thuyết giáo, giả vờ như không hiểu, nào là chăm chỉ học tập thế này thế kia. Phó Bắc cùng cô trưởng thành, cho cô ánh sáng, nhưng lại không cho chút hi vọng, hơi có một chút lại tự mình đánh tan, mỗi khi Kiều Tây tính toán buông tay, người này lại tỏ ra ý tốt.
Tình yêu thời niên thiếu giống như cơn gió, gặp rồi tan, đến rồi đi.
Có lẽ nhớ đến chuyện xưa, giọng của Kiều Tây không bình tĩnh, mang theo chút tức giận, phát tiết bất mãn trước kia.
Đạo lý thì ai cũng biết, nhưng cũng không nói dễ như thế.
Phó Bắc như không phát hiện ra cảm xúc dị thường kia, hờ hững nhìn đường, thanh âm bình thản: "Tôi không phải đang quản em."
Kiều Tây khựng lại, mím môi, đại để là không muốn cãi nhau, duy trì chút phong độ và lý trí còn lại, hồi lâu, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm bình thường, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, nhìn con phố nhộn nhịp, nhẹ nhàng trả lời: "Thế thì đừng nói nhiều đến vậy."
Khi nói những lời đó, cô đang đứng ở vị trí nào mà nói như vậy?
Thời điểm mười mấy tuổi, Kiều Tây muốn cô quản mình, Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều không quan tâm cô, dù cho đứa nhỏ có làm gì cũng không có quá nhiều phản ứng, cả ngày 24 tiếng đều lo việc làm ăn, dần dà Kiều Tây cũng không mong chờ sự quan tâm quản giáo của ba mẹ, mà đem một phần chờ mong ngây thơ vô tri này chuyển lên người Phó Bắc.
Những năm đó Phó Bắc có ý nghĩa rất lớn đối với cô, hơn cả thân nhân, tình cảm của cô với người này phức tạp nhưng cũng rất đặc biệt, dùng từ ngữ thì không thể nói rõ, mối tình đầu thời thiếu nữ ấy, vừa rối rắm lại không thể từ bỏ, che che dấu dấu sợ lộ ra manh mối.
Kỳ thực giờ nghĩ lại, Phó Bắc là người nhạy bén đến vậy, làm sao lại không nhìn thấu tâm tư của cô cơ chứ.
Cô gái nhỏ thích nhất là lừa dối bản thân, lừa gạt, liền cho là thật, nhưng khi đào sâu vào, tất cả đều là tàn khốc và lừa mình dối người, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vây hãm bên trong không tỉnh, đến khi ngã đau thì mới nhớ lâu.
Tốc độ xe không ổn định, nước nho trong ly dao động, cô đặt ly lên phía trước không để ý đến, một ngụm cũng không uống.
Cuối cùng xe chạy ra khỏi đám đông, đường trở nên thông thoáng, nhưng không còn ánh sáng nữa, đèn đường mờ tối, Phó Bắc đánh nửa vòng tay lái, rẽ vào con đường kế bên, vừa lái xe vừa nói: "Kiều Tây, hiểu chuyện một chút."
Giọng nói bình tĩnh, không một chút gợn sóng.
Vẫn luôn là như vậy, một chút cũng không đổi.
Đổi lại là trước kia, Kiều Tây bảo đảm sẽ bùng nổ, chắc chắn muốn ồn ào, rồi mới tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, rồi sẽ theo đó mà làm người hòa giải, nhưng lúc này lại không, trong lòng cô thế mà lại không chút gợn sóng, xem như là trong dự liệu, đã như một thói quen.
Cách tiểu khu càng gần, chung quanh càng yên tĩnh, âm thanh ồn ào dần dần đi xa, phía trước giống như không có một chút sự sống, nơi nơi đều thông thoáng, cây cối khắp nơi, ngọn đèn cũng sáng hơn, nhưng lại nặng nề đè nén đến đáng sợ.
Đôi mắt Kiều Tây vô thần, ngẩn ngơ nhìn cây cối xẹt qua bên đường, gằn từng tiếng mà nói: "Tôi đã 22, đã trưởng thành rồi, cũng đủ để tự chăm sóc bản thân, sao lại thành người không hiểu chuyện rồi chứ?"
Thanh âm trầm thấp nhưng xa xôi, giống như tấm bèo lạc trôi vô định, cô tịch, không nơi nương tựa.
Trong xe yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở của nhau, ai cũng không lên tiếng.
Phó Bắc siết chặt tay, tiếp tục lái xe, đến cùng cũng không biết trả lời thế nào. Cuối cùng đoạn đường rất nhanh đã đến, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Kiều Tây xuống xe trước, quẳng xuống một câu: "Đừng đi theo."
Cô bước đi không nhanh không chậm, bóng lưng quyết tuyệt, một bước cũng không dừng lại.
Phó Bắc không đi theo, cũng không ở lại dưới lầu bao lâu, một cuộc điện thoại gọi đến, rất nhanh đã rời đi.
Sau khi vào nhà, Kiều Tây làm tổ trên sofa mười phút, đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, lúc này dưới lầu đã trống không, cái gì cũng không có.
Đêm nay trôi qua không có gì xảy ra, vừa ngủ dậy là đã hừng đông.
Hôm qua có trôi qua thế nào, thì hôm nay vẫn phải đến.
Nhiệt độ ở Giang Thành thay đổi bất thường, mấy hôm trước còn nóng đến chảy mồ hôi ròng ròng, hôm nay trời lại mát mẻ thoải mái, trời không mưa, Kiều Tây ra khỏi nhà hơi trễ, chờ đến khi đến dưới lầu thì xe đã sớm được gửi đến.
Có khách hẹn trước buổi chiều sẽ đến xăm, trên đường đến tiệm cô ăn một tô mỳ trước, về đến tiệm khoảng mười một giờ, giữa trưa không ăn cơm, chỉ tùy tiện ăn trái táo cho qua bữa, dù sao ăn sáng cũng tương đối trễ nên không đói.
Trên đời này không có công việc nào quá tốt đẹp, làm một công việc trong thời gian dài, dù cho đó là công việc bản thân yêu thích cũng sẽ có lúc mệt mỏi chán ghét, làm việc đến hơn chín giờ tối, Kiều Tây mệt đến mức đầu cũng không nâng lên nổi, dặn dò một loạt những việc cần kiêng cữ, rồi tiễn khách về, vừa mệt vừa đói nên vào phòng nghỉ nằm hơn nửa tiếng.
Mỗi ngày phố Thất Tỉnh đều là như thế, đại đa số mọi người đến đây đều để vui chơi, mua sắm thưởng thức mỹ thực, tụ năm tụ ba cùng nhau đi chơi.
Mua một phần mỳ xào ở một quán gần đó, cũng giống những người khác, ngồi trên bậc thềm vừa ăn vừa chơi điện thoại.
Nhà họ Kiều có tiền, nhưng Kiều Tây không giống những phú nhị đại khác, hôm nay Maldives ngày mai đảo Bali, chạy siêu xe, ở biệt thự, phòng giữ quần áo còn lớn hơn nhà trọ, mua túi xách hàng hiệu như mua cải trắng ngoài chợ, quần áo thì nhất định phải đặt làm, dù là CK hay Gucci mặt hàng xa xỉ vốn được người dân bình thường thích, đều là những thứ cũng không đáng kể gì... Nhưng cô không có, cô vốn là người ở khu phía Bắc, chuyển vào đại viện, hiện tại lại không thuộc về nơi nào, tựa như đóa bồ công anh bị gió thổi bay, hẳn là nên rơi xuống một vùng đất đầy hoa thơm cỏ lạ lưu lại chờ xuân sang mới đúng, nhưng không ngờ lại rơi vào vùng mênh mông biển lớn vô tận, không nơi để về.
Chung quanh có rất nhiều người, có sự vui tươi, có nỗi lo lắng, cũng có người chỉ là muốn tiết kiệm mà lắp đầy bụng, trăm kiếp nhân sinh.
Phố Thất Tỉnh được xem như là một trong những địa điểm đặc sắc ở Giang Thành, một con phố đầy tiểu thương buôn bán, ăn mì xong quay lại xe, một đường đều có các tiểu thương đến hỏi 'Mua đồ không', 'Vào xem chút đi'.
Đại đa số mọi người ở đây không giống cô, không ít người bình thường đến cả tư cách để đa sầu đa cảm cũng không có.
Kiều Tây cũng xem như đã may mắn rồi, ít nhất có thể phóng túng bản thân.
Đường Nghệ gửi tin nhắn đến, nói hai ngày nữa ba mẹ cô sẽ đến Giang Thành, thuận tiện để du lịch, muốn mời Kiều Tây ăn cơm.
Kiều Tây gắn tai nghe bluetooth lên, gọi lại, vừa thông đường truyền đã hỏi: "Thời gian cụ thể là khi nào?"
Bên kia là một trận tiếng ồn, có vẻ như Đường Nghệ đang bận, nhưng vẫn trả lời điện thoại, nâng vai giữ điện thoại, trả lời: "Thứ ba đi, cậu rảnh không?"
"Rảnh."
"Bọn họ chỉ là ghé qua thăm, tùy tiện ăn bữa cơm thôi, đến lúc đó nhà mình đến phố Thất Tỉnh thăm cậu, buổi tối thì đi ăn hải sản ở gần đó luôn."
Đường Nghệ là người miền Tây, đến Giang Thành thì rất thích hải sản, hải sản bên này cũng không tính là quá quý. Kiều Tây cười cười, đáp: "Được, đến Hải Thiên ăn."
"Mình cũng tính như vậy." Đường Nghệ vui vẻ, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Cô còn đang làm thí nghiệm ở trường, dự án đã được công bố, chờ đến tháng chín khai giảng phải báo cáo lên, nếu không sẽ bị giáo huấn.
"Còn đang ở trường hả?" Kiều Tây nghe được tiếng nói cũng những người khác, đoán hẳn là cô ấy vẫn chưa về.
"Gần xong rồi, đợi chút nữa là được về."
"Trời tối, đi đường cẩn thận."
Đường Nghệ 'Ừm' một tiếng, hơi dừng rồi nói: "Ngày mai mình muốn đến chỗ cậu, qua chơi một chút."
Kiều Tây nhìn đường lái xe, thuận miệng hỏi: "Không làm thí nghiệm nữa hả?"
"Cũng gần xong rồi, cũng không có việc gì nữa." Đường Nghệ nói, giọng nói mềm nhẹ.
Kiều Tây không nói gì, bên kia cũng không có động tĩnh, hồi lâu sau, ừ một tiếng.
Hôm sau, Đường Nghệ đến rất sớm, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, còn đến sớm hơn người chủ tiệm là cô nữa.
Nhìn nhìn một đống đồ ăn, Kiều Tây lấy chìa khóa mở cửa, hỏi: "Lại nhận được tiền thưởng hả, mua nhiều đồ vậy."
Đường Nghệ chỉ cười, trả lời qua loa không vào trọng tâm, chỉ nói: "Không phải lần trước cậu khen trà sữa ở trường uống ngon sao, mình mua hai ly, nhanh uống trước đi, nếu không sẽ ra đá đó."
Đường Nghệ là một người bạn tốt hoàn mỹ, thận trọng săn sóc, không quá xen vào việc của bạn, có lẽ tối qua trong điện thoại nghe ra tâm tình cô cô đơn, nên hôm nay đặc biệt đến xem.
Trà sữa truyền thống, thêm bánh pudding dâu, vị ngọt liệm.
Kiều Tây uống vài ngụm đã hết phân nửa, hai người vừa uống vừa tán gẫu, buổi chiều Đường Nghệ giúp đỡ dọn dẹp trong tiệm, còn cô phụ trách thiết kế hình xăm, đến khoảng hơn sáu giờ, Đường Nghệ ra ngoài mua cơm.
Ánh hoàng hôn chia bầu trời thành nửa vàng nửa xanh, cửa kính trên các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh chiều tà, con phố náo nhiệt, được ánh mặt trời chiếu xuống trông có vẻ thêm thanh tịnh.
Nơi mua cơm rất gần tiệm xăm hình, là nhà hàng bán món Quảng Đông, Đường Nghệ đi rất nhanh, mua xong là đi về ngay, đến nửa đường thì gặp được người quen.
Không biết có nên dẫn người về cùng hay không, cũng không thể bất chợt ngăn đón người ta, chỉ có thể lên tiếng chào hỏi.
Kiều Tây hoàn toàn không biết, cho đến khi Đường Nghệ bước vào cửa, cố ý nâng cao giọng nói: "Giáo sư, đến rồi."
Người nọ lập tức đứng bên cạnh Đường Nghệ, trong tay còn xách giúp túi đồ ăn.
Kiều Tây giật mình, ngước mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Hôm nay Phó Bắc ăn mặc rất giản dị, quần xanh lửng phối với áo đen ngắn tay, nhìn thuận mắt hơn với trang phục trang nghiêm thành thục bình thường, sắc mặt cô hơi tái, cả người có vẻ tiều tụy, nhưng không chút cẩu thả.
Đường Nghệ bị kẹp ở giữa, nói vẻ hòa giải: "Kiều Kiều, đừng vẽ nữa, ăn cơm trước đi."
Kiều Tây không đáp lời, nhưng vẫn đi qua giúp dọn thức ăn, Đường Nghệ rất có mắt nhìn, biết cho hai người có không gian riêng, lấy cớ vào trong phòng nghỉ lấy coca ướp lạnh.
"Đến đây làm gì?" Kiều Tây hỏi thẳng, nghe không ra là có tức giận hay không.
"Đi ngang qua, nên ghé vào." Phó Bắc nói, giọng nói không chút xao động.
Không muốn biết là thật hay giả, Kiều Tây cúi đâu không nói gì.
Không ngờ được sẽ có thêm người, Đường Nghệ chỉ mua hai phần cơm, ba người ăn phải chia thành ba phần, nhưng Kiều Tây không chia, lấy hộp thức ăn mở ra, đến khi lấy hộp cơm cuối cùng ra, tay bị người nọ bắt lấy.
Không chút do dự, cô muốn giựt tay ra, nhưng đối phương dùng sức rất mạnh, không chịu buông.
Ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn thoát ra được.