Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 3:




Trở về từ sau núi, Lục Hành không có xuất hiện. Không biết có phải trong lòng cậu suy nghĩ chuyện này nhiều, nghi thần nhi quỷ, cậu chưa từng thấy Lục Hành trái lại phát hiện trong nhà ngoại trừ cậu cùng lão ma ma, còn những thứ khác.
Dưới giàn nho lay động, có thị nữ.
Bên cạnh giếng nước có nam nhân trung niên đang quét sân.
Trong bếp có một phụ nhân mập nhóm lửa.

Tất cả đều là quỷ.
Nói tới phụ nhân mập kia, Tống Tiểu Chu nửa đêm canh ba đói bụng, bò xuống bếp tìm đồ ăn, không nghĩ tới nhìn thấy phụ nhân cúi đầu thêm củi trên bếp.
Tống Tiểu Chu vẫn đang buồn ngủ, chỉ nghĩ trong nhà nhiều thêm hạ nhân, ngáp một cái, nói: “Thím, trong bếp này còn cái gì có thể ăn không?”
Trong chốc lát, phụ nhân ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trắng bệch, cổ bị người ta rạch ra, huyết nhục mơ hồ. Nàng nhìn Tống Tiểu Chu, nở nụ cười.
Tống Tiểu Chi sợ đến lùi lại mấy bước, kêu thảm một tiếng, lảo đảo chạy đi. Đầy đầu cậu đều là khuôn mặt khủng bố không chút huyết sắc kia.
Cũng may phụ nhân kia không có đuổi theo.
Tống Tiểu Chu trốn vào phòng, lưng tựa vào cửa, cả người đều phát run, thở cũng không dám thở mạnh.
Sau đó cậu liền đụng phải rất nhiều quỷ, từng người từng người đều giống như hạ nhân trong nhà, tử trạng thê thảm. Treo cổ, chết đuối, thiên kỳ bách quái, bọn họ giống như bị nhốt ở đây, giống như còn sống, nhìn thấy Tống Tiểu Chu liền cười với cậu.
Dọa Tống Tiểu Chu sợ tới ba ngày không ngủ, sắc mặt tái nhợt, cầm bàn tay lạnh lẽo của nhũ mẫu, há miệng run rẩy hỏi bà: “Nhũ mẫu, ngươi nhìn thấy không, nơi này có quỷ.”
Nhũ mẫu chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hốt hoảng, khô khan hỏi: “Thiếu phu nhân chê cười. Nơi này sao có thể có quỷ.”
Tống Tiểu Chu chỉ chỉ một thị nữ cầm quạt. Thị nữ nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt phượng có mấy phần đẹp đẽ, cầm quạt tròn bước đi. Nhưng nửa khuôn mặt không bị che khuất, có thể nhìn thấy khóe mắt chảy xuống huyết lệ.
Tống Tiểu Chu dù không phải lần đầu nhìn thấy, vẫn bị dọa cho giật mình, hô hấp ngừng lại, thanh âm sợ tới biến điệu: “Kia, nơi đó a, là ở chỗ đó!”
Nhũ mẫu theo ngón tay cậu nhìn sang… vỗ vỗ tay Tống Tiểu Chu: “Thiếu phu nhân, lão nô cái gì cũng không nhìn thấy. Người là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt là ổn rồi.”
Tống Tiểu Chu nhìn nhũ mẫu, lại nhìn thị nữ kia, khó khăn nuốt mấy cái, cũng không biết nói gì cho phải. Mười năm trước trải bao thăng trầm Tống Tiểu Chu cũng không tin quỷ thần. Không hiểu sao sau khi minh hôn, gặp Lục Hành, giống như tiểu bản thoại viết, mở ra con mắt âm dương, đâm đầu vào cái nơi quỷ trạch* âm u này.
Quỷ trạch.
Tịnh An Uyển thật sự là quỷ trạch.
Tống Tiểu Chu nghĩ, dùng hai tay mở cửa gỗ nặng nề, chỉ thấy người Lục gia đứng cách vài bước, canh giữ trước cửa. Cậu trù trừ phút chốc, sợ hãi quay đầu lại liếc nhìn, đi ra ngoài chưa tới hai bước, bị hai thanh đao cản trước mặt.
“Thiếu phu nhân, mời trở về.” Gã trông coi lạnh lùng nói.
Tống Tiểu Chu nói: “… Nhũ mẫu thân thể không khỏe, ta muốn đi mời đại phu.”
“Biết rồi, chúng ta sẽ đi bẩm báo lại.” Gã cao lớn còn lại không nhịn được nói, “Ngươi trở lại.”
Tống Tiểu Chu mắt cũng không chớp: “Sự tình khẩn cấp, ta đi một chút rất nhanh liền trở về. Xin đại ca dàn xếp một chút.”
Đối phương ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Vậy cũng không được. Nhị gia đã có lệnh, người bên trong Tịnh An Uyển không thể ra ngoài. Ngài đã gả cho Đại gia, đương nhiên cũng không ngoại lệ, trở về đi thôi.”
Tiểu Chu nhìn năm người trước mặt, cậu biết chút quyền cước, tự nhiên nhìn ra được mấy người này công phu giỏi, cậu tuyệt đối không phải đối thủ.
Bên trong Tịnh An Uyển đến cùng có cái gì, xảy ra chuyện gì mà Lục nhị gia phải phái người tới trấn thủ?
“Lý ca, chỉ là một tên đầy tớ, ngươi phí lời với hắn làm gì, trực tiếp đuổi về là được rồi.”
“Sách, ai biết hắn còn có thể sống mấy ngày.”
Tống Tiểu Chu chưa đi xa, trong tai nghe được lời châm chọc khiêu khích của mấy người kia, sau lưng lạnh toát. Dù đang đứng dưới ánh mặt trời cũng chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Cậu cắn môi, không biết tại sao, trực giác mách bảo cậu nhớ tới một người.
Đầu Tống Tiểu Chu nóng lên, trực tiếp chạy về phòng ngủ, thở hổn hển nhìn chằm chằm linh bài đen kịt.
Tống Tiểu Chu nghĩ, những việc này chắc chắn đều liên quan tới Lục Hành.
“… Ngươi ở đâu?” Tống Tiểu Chu không thèm đếm xỉa, đánh bạo nói. Cậu mở to hai mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía. Đợi một lúc, không thấy ai trả lời, nhịn không được lại gọi: “Ngươi ở đâu… Ngươi ở nơi này sao? Lục… Lục đại thiếu gia.”
“Ngươi đang tìm ta sao?” Bất thình lình, một âm thanh nhẹ nhàng mang theo tiếng cười vang lên.
Tống Tiểu Chu cả người căng thẳng, trừng lớn đôi mắt đen, khóa chặt lấy thân ảnh nam nhân không biết từ bao giờ xuất hiện trong phòng.
Lục Hành tư thái tao nhã, toàn thân bạch y, mỉm cười nhìn Tống Tiểu Chu.
Tống Tiểu Chu nhìn y nửa ngày, Lục Hành đột nhiên bước tới, đi về bài vị chính mình. Trong mắt Tống Tiểu Chu, hai chữ “Lục Hành” trên bài vị quả nhiên vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Tống Tiểu Chu sửng sốt một lát, nói: “Ngươi đến cùng là người hay quỷ?”
Cậu hỏi lời này quả thực ngớ ngẩn. Lục Hành duỗi ngón tay thon dài trắng noãn vuốt ve linh bài chính mình, không tiếng động cười cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tống Tiểu Chu không nói.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì!” Tống Tiểu Chu hết cách rồi. Cậu là người, không có biện pháp phải lấy quỷ, đơn giản cầu một cái chết sảng khoái.
Lục Hành nhíu nhíu mày: “Hả?”
Tống Tiểu Chu kéo mạnh cửa, chỉ vào thị nữ dưới giàn nho: “Nàng… Còn có bọn họ! Trước đây đều không có!” Cậu không hề hoài nghi chút nào Lục Hành muốn để những ác quỷ này giết cậu.
Lục Hành dù bận vẫn ung dung mà nói: “Sai rồi. Trước đây vẫn có, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi.”
Tống Tiểu Chu trừng Lục Hành, như con thú con bị ép lộ ra tiểu nanh vuốt, nôn nóng bất an.
Lục Hành biết trong lòng cậu nghi hoặc, chậm rãi nói: “Sau núi âm khí nặng nề. Ngươi xông vào liền dính một thân âm khí, dĩ nhiên có thể nhìn thấy bọn họ.”
Nói xong, y nở nụ cười: “Trong nhà chỉ có ngươi và Lâm ma ma, bây giờ không phải đã khác sao. Đông người, càng náo nhiệt.” Y dừng một chút, rất ôn hòa, “Ngươi cũng không cần sợ, bọn họ đều rất nghe lời.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Tiểu Chu nghe y cười nói hai chữ “nghe lời” luôn cảm thấy nồng nặc mùi máu tanh cùng hàn ý.
Tống Tiểu Chu nhìn ra ngoài, lại nhìn Lục Hành, lầu bầu nói: “Không đem ta hù chết là tốt lắm rồi.”
Ngón tay Lục Hành gõ gõ trên bàn, nhìn thị nữ bên ngoài nói: “Làm ngươi sợ?”
Giọng y ôn nhu vô hại, nữ quỷ kia dường như cảm giác được, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lục Hành liền run rẩy, lộ ra sắc mặt sợ hãi cực điểm, chớt mắt đã biến mất không thấy.
Tống Tiểu Chu ngơ ngác, chỉ nghe Lục Hành nói: “Ngươi không thích, làm cho bọn họ biến mất là được.”
Tống Tiểu Chu qua hồi lâu mới tìm được thanh âm của chính mình, khô cằn nói: “Ta làm sao làm cho bọn họ biến mất được.”
Lục Hành cười nói: “Bọn họ khi còn sống là hạ nhân của Tịnh An Uyển, chết rồi tự nhiên cũng là như thế. Ngươi là chủ nhân còn lại của Tịnh An Uyển này.”
Tống Tiểu Chu nghe y nói cậu là chủ nhân của nơi này, hơi mơ hồ.
Lục Hành nói: “Tiểu Chu, chớ quên, ngươi đã cùng ta kết thân.”
Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.