Tái cúi đầu nhìn thổ địa màu đỏ dưới chân .
Hắn đây là đã chết…… Hay là nằm mơ???
Con đường này thực quen thuộc ……
Hắn từng đi qua sao ??
Sờ sờ cằm, nghiêng đầu cân nhắc một hồi, nhăn mặt phát sầu, sau một lúc lâu, đành thở dài một tiếng.
Hắn sao chẳng nhớ gì hết ni ?
Hắn là ai vậy?
Sao đi vào nơi địa phương kì quái này ?
Mắt nhìn con đường không thấy cuối , im lặng , chỉ có hắn một mình một lộ .
Quên đi. Nghĩ cũng không ra !
Chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì hướng phía trước đi đến.
Chỉ là…… Trong lòng dường như có một thứ tuyệt đối không thể quên ?
Là cái gì?
Hắn một bên lắc đầu , một bên chậm rãi hướng phía trước đi đến.
Cách đó không xa, chính là một rừng cây nhỏ .
***********
Thanh âm khàn khàn gào thét , chỉ huy binh lính trên tường thành đemNamquân đang không ngừng leo lên thành đánh rớt xuống .
Chu Vương thừa dịp lau mồ hôi , thở dài.
Hắn không phải con tin sao?
Vì cái gì con tin là hắn này còn phải đến hỗ trợ Bắc Bình thủ thành a!?
“Đa tạ Chu Vương gia !” Đạo Diễn chân thành chắp tay.
Chu Vương xua tay, sang sảng cười “Đạo Diễn! Ngươi cũng đừng khách sao ! Cái này tính là gì ni !”
Đạo Diễn cười khổ “Nếu không phải Vương gia ngài đã nhiều ngày tọa trấn Bắc Bình thì……”
Chỉ dựa vào hắn cùng nhị thiếu gia và tam thiếu gia , ba người họ sao có thể đối phó được Thịnh Dung cùng Thiết Huyễn ?
Nam Kinh thế nhưng đem Lí Cảnh Long gọi trở về, phái Thịnh Dung cùng Thiết Huyễn tới……
Xem ra hẳn là sự tình Trương Thạch làm trước khi chết ?
Nghĩ tới Vương gia đã nhiều ngày không ra khỏi cửa , trong lòng Đạo Diễn đối Trương Thạch cũng nhiều tầng bội phục, bỏ qua sinh mệnh của mình cùng Trương Dung Nguyệt , chẳng những ám sát thế tử, còn đả kích thật mạnh đến Yên vương , chẳng lẽ Trương Thạch này dự đoán được từ lâu??
Lập tức vừa khổ cười lắc đầu, sao khả năng chứ ?
Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không tin tưởng…… Yên vương …… Lại thâm tình như thế……
“Đại sư, ngươi nói đi , hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Chu Vương đột ngột mở miệng.
Đạo Diễn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chu Vương , thấy vẻ mặt Chu Vương ngưng trọng.
“Đại sư xưa nay đa trí, có thể có biện pháp…… Để cho tứ ca ta khôi phục bình thường ?”
Đạo Diễn ngẩn ra, lập tức suy nghĩ sâu xa một hồi, chậm rãi lắc đầu “Chu Vương gia nếu muốn nói là khôi phục thành bộ dáng ngày xưa, vậy…… Đại khái không có khả năng ……”
Chu Vương lập tức ninh mi.
“Nhưng…… Chu Vương gia không cần lo lắng, Vương gia sẽ không bỏ lại Bắc Bình phủ ……” Đạo Diễn thấp giọng nói .
Chu Vương nhíu mày “Ta biết tính tình làm người của tứ ca , hắn quyết sẽ không bỏ lại cục diện rối rắm này, chỉ là……” Chu Vương muốn nói lại thôi, lại phiền muộn mở miệng nói “Chỉ là cái loại sống không bằng chết ấy , nhìn thật là phiền a!”
Đạo Diễn trầm mặc.
Chu Vương lại cáu kỉnh quay đầu trừng mắt “Đại sư! Ngươi ở Bắc Bình nhiều năm như vậy, ngươi sao…… Không ngăn cản cản lại chứ ?!”
Bọn họ là phụ tử a.
Phụ tử sao có thể có loại tình cảm này ?
Sao…… Không ngăn cản ?
Nếu ngăn lại …… Sẽ không thành cái dạng này …… Không phải sao?
Đạo Diễn rũ mắt, sau một lúc lâu, mới chua sót mở miệng “Chu Vương gia…… Trước đây bần tăng chưa từng phát hiện, bần tăng phát hiện là lúc…… Đã muộn rồi ……” Dừng một chút, vừa cười khổ lắc đầu nói “Mặc dù bần tăng có thể sớm ngày phát hiện, Chu Vương gia, ngài cảm thấy bần tăng có thể ngăn được sao?”
Chu Vương sửng sốt, lập tức cúi đầu trầm mặc.
“Chu Vương gia…… Từ xưa thiên tai khó phòng, tình thâm khó giải, bần tăng cũng không có khả năng ……”
Chu Vương chấn động, lập tức ngửa đầu cười, tươi cười bất đắc dĩ tối nghĩa “Là ta ngu muội lại ngông cuồng , đại sư không cần chú ý.”
“Chu Vương gia cũng là lo lắng cho Vương gia, bần tăng sao lại chú ý……”
***********
Chu Cao Hú một thân đẫm máu, vẻ mặt hờ hững tiêu sái tiến viện .
Trong viện, vẫn yên tĩnh đáng sợ. như cũ
Không có người hầu nha hoàn qua lại vội vàng.
Chỉ có Hiểu Cầm một thân quần áo trắng đứng ở giữa sân, rơi nước mắt.
Hiểu Cầm nghe thấy tiếng bước chân, liền vội nhanh quay ngược lại, thấy Chu Cao Hú một thân võ phục đã bị huyết nhiễm hồng, cánh tay còn có một miệng vết thương không ngừng chảy huyết.
Biến sắc, vội vàng đi qua, thấp giọng mở miệng “Nhị thiếu gia, ngài bị thương!”
Chu Cao Hú chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng bị đóng , đạm mạc hỏi “Vương gia còn chưa đi ra ?”
Hiểu Cầm một bên cầm khăn tay cột lấy vết thương trên cánh tay Chu Cao Hú , một bên thấp giọng đáp lời “Vương gia không có đi ra, Ngô thái y hôm nay đi vào vài lần, Vương gia không dùng cơm, nhưng có uống dược canh Ngô thái y ngao chế, Ngô thái y nói, Vương gia hôm nay đã bắt đầu xem thư tín, còn có, Vương gia hôm nay còn gặp Chu tướng quân .”
Vẻ mặt hờ hững của Chu Cao Hú hơi hơi buông lỏng.
Lúc này, cửa phòng vốn đóng liền mở ra .
Chu Cao Hú không khỏi mở to hai mắt, đã thấy Ngô thái y đi ra.
Trong mắt Chu Cao Hú hiện lên một tia thất vọng. Đam Mỹ Hay
Ngô thái y nhìn về phía Chu Cao Hú , cũng khẽ gật đầu “Nhị thiếu gia, Vương gia thỉnh ngài đi vào.”
Chu Cao Hú sửng sốt.
*************
Hắn cười tủm tỉm nhìn tiểu *** trước mắt .
Trên bảng hiệu ở cao đề : Lai oản Mạnh bà thang
Nha nha nha…… Thật đúng là cái tên thú vị.
“Di?”
Đột nhiên một tiếng kinh ngạc vang lên “Sí nhi ! Ngươi sao còn ở trong này?!”
Hắn theo tiếng nhìn qua, gặp một phụ nhân xinh đẹp đứng ở cửa, rất kinh ngạc cùng khó có thể tin , trừng mắt chính mình.
Hắn trừng mắt nhìn, ôn hòa cười, chắp tay hỏi “Vị phu nhân này nhận thức ta?”
Phụ nhân biến sắc, vội vàng chạy vội tới, cầm lấy cổ tay hắn, vội vàng hỏi “Sí nhi ! Ngươi chẳng lẽ đều đã quên?”
Hắn cười tủm tỉm gật đầu “A. Đúng vậy. Ta quên .”
Phụ nhân trợn mắt há hốc mồm, lập tức vội vàng hỏi “Ngươi…… Sao đều đã quên chứ ?! Ngươi không thể ở lại nơi này a!”
Hắn sửng sốt, hoang mang nhìn về phía phụ nhân “Ta chết a, không đến nơi này thì nên đi hướngnào?”
Phụ nhân giật mình nhìn hắn, lập tức hai mắt bắt đầu doanh mãn nước mắt, lẩm bẩm nói “Sao có thể? Sí nhi , ngươi còn trẻ tuổi như vậy…… Ngươi mà chết, vậy phụ vương ngươi làm sao bây giờ? Không! Mẫu phi sẽ không cho ngươi chết !!”
Hắn ngẩn ngơ, lập tức nhăn mi, nâng tay sờ ngực mình, vì sao…… Khi nghe đến hai chữ phụ vương này, ngực hắn một trận đau đớn chứ ?
************
Chu Cao Hú vào phòng.
Trong phòng vẫn hôn ám như cũ , chỉ có một viên dạ minh châu tỏa sáng ở giường ..
Chu Cao Hú trầm mặc đóng cửa phòng, xoay người nhìn về phía nam nhân ngồi ở bên đầu giường , trong tay không ngừng lật xem thư tín .
Hai mắt nam nhân nhìn chằm chằm thư tín, thực chuyên chú, nhưng đôi mắt sắc bén ngày xưa dường như giờ này bị tước đoạt ánh sáng, chỉ còn lại có u ám vô tận cùng trống rỗng.
Vẫn mặc thân khôi giáp kia , vết máu đều không được tẩy đi . Cằm đã dài thêm một chòm râu .
Mỏi mệt, tiều tụy, cũng không đủ để hình dung bộ dáng nam nhân bây giờ ..
Không có hơi thở, cả người đều tản ra tử khí, tựa như thiếu niên nằm trên giường, đã bắt đầu mục rữa sao?
Nhưng thiếu niên này…… Cũng rất hảo a, tuy rằng đã không còn hơi thở, nhưng thiếu niên này chỉ không còn hơi thở mà thôi , còn chưa mục rữa , nhưng nam nhân trước mắt lại làm cho người ta cảm nhận được cái loại cảm giác mục rữa tận tâm ……
Nhịn không được nắm chặt tay . trong lòng Chu Cao Hú có nồng đậm hận thù cùng phẫn nộ.
“Đã nhiều ngày, vất vả ngươi .” Trong phòng yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, thanh âm thản nhiên vang lên.
Chu Cao Hú lấy lại tinh thần, nhìn về phía nam nhân đã buông thư tín, nhìn chằm chằm mình, không khỏi thì thào ra tiếng “Phụ vương……”
“Hận ta, hay là hận đại ca ngươi?”Nam nhân nhìn hắn, đột ngột hỏi.
Chu Cao Hú ngẩn ngơ, lập tức nhếch môi , rũ mắt.
“Ngươi muốn hận liền hận đi.”Nam nhân thản nhiên nói, dừng một chút, lại mở miệng nói “Nếu như vậy, có thể cho ngươi cùng Cao Toại thoải mái ……”
Chu Cao Hú gắt gao cắn môi .
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía thiếu niên nằm bên người, đôi mắt ám trầm có chút ánh sáng, nâng tay ôn nhu vỗ về hai má thiếu niên, nam nhân thấp giọng nói “Chờ chuyện tình lần này xong, ta sẽ cùng đại ca ngươi rời đi……”
Chu Cao Hú ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu , khó có thể tin, nhìn chằm chằm nam nhân.
Nam nhân thản nhiên nói “Đương nhiên, ta sẽ đem chuyện tình đều an bài hảo rồi mới đi .”
“Ta cùng Cao Toại thì sao ?!” Chu Cao Hú cắn răng mở miệng, liều mạng áp lực phẫn nộ trong lòng mình .
Nam nhân quay đầu, trầm mặc nhìn Chu Cao Hú .
“Đối với ngươi mà nói! Ta cùng Cao Toại là cái gì?!” Chu Cao Hú quát, rống xong , mới thấy trước mắt toan sáp.
Ba ngày !
Suốt ba thiên !
Hắn vẫn đều liều mạng giết địch, vẫn liều mạng muốn cho chính mình quên, trong linh đường vương phủ này là quan tài mẫu phi , trong Tùng Trúc viện là đại ca đã vĩnh viễn nhắm mắt , còn có , phụ vương tuy rằng vẫn thở nhưng đã hoàn toàn chết tâm !
Còn có…… Ngày ấy, phụ vương hắn…… lại đối đại ca hắn……
Trong lòng đè nén phẫn nộ cùng không có thể phát tiết , đau đớn không thể ức chế !
“Người nhu nhược! Ngươi là người nhu nhược!! Ngươi vẫn là phụ vương ta sao?! Đại ca đi rồi! Ngươi sẽ vứt bỏ dã tâm của ngươi sao?! Ngươi không phải muốn thiên hạ này sao?! Người nhu nhược!!”
“Rốt cuộc…… Ta cùng Cao Toại là gì với ngươi?! Bất quá là người có cũng được mà không có cũng không sao sao?! Hỗn đản!!”
……
Hắn gào thét, muốn tiến lên kéo áo nam nhân, lại phát hiện mắt mình chua xót không thôi , tầm mắt mơ hồ .
Nhưng là thấy nam nhân hướng mình chậm rãi đi tới.
“Ngươi cùng Cao Toại là con của ta. Chu Lệ ta giờ chỉ còn hai đứa con .”Nam nhân bình tĩnh nói xong.
Chu Cao Hú kinh ngạc nhìn nam nhân, sau một lúc lâu, khóc kêu lên “Vậy không cần bỏ lại chúng ta a!”
Nam nhân chậm rãi nâng lên tay , chậm rãi vuốt đầu Chu Cao Hú , không nói.
“Chúng ta đã không có mẫu phi, đã không có đại ca…… Phụ vương…… Chúng ta…… Không thể không còn ngươi a……” Chu Cao Hú rốt cục gào khóc lên.
Tựa như năm ấy, hắn cùng Cao Toại bị dã lang tập kích, hắn gào khóc……
Mà ngoài cửa phòng ……
Chu Cao Toại mang theo trường thương trong tay , nửa người nhiễm đầy vết máu ngã ngồi ở trên đất, thật lâu , mới ôm trường thương, bả vai rung rung đứng lên, cúi đầu khóc ra tiếng nghẹn ngào ……
Ai cũng không có chú ý tới, trên giường, ngón tay thiếu niên lạnh như băng hơi hơi giật giật .
**********
Hắn mờ mịt nhìn phụ nhân lôi kéo mình , liều mạng chạy
“Cái kia…… Xin hỏi…… Vị phu nhân này, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài buông được không ??” Hắn thật cẩn thận hỏi.
Phụ nhân cước bộ hơi hơi lảo đảo, lập tức quay đầu, nghiêm khắc nói “Câm miệng! Ta là mẫu phi của ngươi ! Ta là nương ngươi!” Bốn chữ cuối cùng có chút nghiến răng nghiến lợi .
Hắn gãi gãi đầu, rất muốn nói một câu, đó là ngài nói nha……
Nhưng thấy bộ dáng phụ nhân tựa hồ có chút trợn mắt nhìn, liền ngoan ngoãn câm miệng.
Trên thực tế, bọn họ tuy rằng liều mạng chạy , nhưng kì quái, hắn một chút cũng không cảm thấy mình mệt chết đi, thân thể hảo nhẹ a.
Phụ nhân lôi kéo hắn rốt cục chạy đến một ngã ba đường .
Hắn tò mò chung quanh nhìn xem, hảo im lặng a. Vẫn không có người a .
Hắn vừa định hỏi phụ nhân đây là địa phương gì, phụ nhân nghiêm túc nhìn hắn , nói “Sí nhi , ngươi còn nhớ rõ phụ vương ngươi không ?”
Hắn ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày, sờ sờ ngực, lại đau ……
Phụ nhân hít sâu một hơi, sau một lúc lâu, lại giận dữ nói “Ngươi …. phụ vương đối với ngươi…… Rất trọng yếu , phải không ?”
Hắn sửng sốt .
Phụ nhân lại trạc trạc ngực hắn“Đau, đúng hay không?”
Hắn chậm rãi gật đầu.
Rất đau, rất đau……
“Nơi này là hoàng tuyền lộ, đến đây chỉ có linh hồn , trừ phi gặp được tiểu *** kia, uống Mạnh bà thang mới có thể quên bản thân trước kia……” Phụ nhân nghiêm túc nói xong “Thời điểm mẫu phi đến , liền gặp được tiểu *** kia , *** chủ cho mẫu phi một chén Mạnh bà thang, nói, ta không thể quên, bởi vì ngươi cần ta. Nay mới biết được, nguyên lai ngươi rốt cuộc không có né qua kiếp số, bất quá, hoàn hảo, trên người ngươi có vảy kỳ lân, cho nên, ngươi có thể đi trở về. Sí nhi , ngươi về sau , trăm ngàn nhớ rõ, hảo hảo quý trọng.”
Hắn ngốc hồ hồ gật gật đầu, tuy rằng không thực rõ ràng…… Nhưng hắn cố gắng nhớ kỹ ..
Phụ nhân lại chậm rãi mỉm cười, nâng tay sờ mặt hắn, ôn nhu nói “Sí nhi , mẫu phi không hối hận , có thể làm mẫu phi của con, mẫu phi thật sự thật cao hứng, nói cho Cao Hú cùng Cao Toại, mẫu phi thực vui vẻ, có thể có các ngươi làm con mẫu phi ……”
Hắn kinh ngạc nhìn phụ nhân, trong lòng một trận một trận ấm áp.
Sau đó…… giữa ngã ba đường lóe ra một lỗ hổng ánh sáng .
Hắn quay đầu nhìn lại, đột nhiên phía sau có đại lực thổi đến , hắn lảo đảo một cái liền ngã vào viên trong động, cố gắng quay đầu, đã thấy phụ nhân đối hắn phất tay mỉm cười.
Hắn không khỏi thì thào gọi nhỏ “Mẫu phi……”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lăn đi lăn đi……
Nguyệt : Lăn a lăn a … * Đập bàn * Thụ thúi , cảnh H đâu chứ * đạp tan ghế *