Chu Cao Sí ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa cùng trấn an, nhìn về phía Từ thị mi gian có chút sầu lo.
“Mẫu phi, đừng lo lắng, y thuật Ngô thái y cao minh, thương của con đã hảo lắm rồi .” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói.
Từ thị cũng nghiêm trang , giận dữ nói “Đây là tốt lắm sao? Sí nhi ! Ngươi rất làm ẩu nha ! Phụ vương ngươi đều viết thư nói cho ta , thương thế của ngươi còn chưa hảo, đã nháo muốn về ! Phụ vương ngươi không chuẩn, ngươi liền tự mình chạy trở về! Nếu không phải Ngô thái y chạy đi theo , một đường chiếu cố ngươi, ngươi hiện tại có thể vui vẻ cùng mẫu phi nói chuyện như thế này sao sao?! Sí nhi , ngươi chừng nào thì trở nên tùy hứng như vậy?! Ân ?”
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, nhất thời đối việc cha hắn đang ở nơi nào đó giận đến nghiến răng nghiến lợi , hắn chạy về như thế là do ai dọa cho sợ nha ?
Trên mặt, Chu Cao Sí miễn cưỡng cười, nột nột nói “Mẫu phi, ngài đừng nóng giận, con chỉ là nhớ…… nhà .”
Lòng vòng mấy lí do không mấy chính đáng , Chu Cao Sí đành phải thì thào nói rằng nhớ nhà ……
Từ thị nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí co quắp, còn có sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy một vòng, sau một lúc lâu, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng thở dài
“Sí nhi …… Ngươi là thế tử, không thể tùy hứng cùng trẻ con như thế , biết không? Chuyện ngươi làm ở Nam Kinh , phụ hoàng ngươi cũng đã nói với ta , ngươi làm tốt lắm , nhưng là…… Ngươi phải hiểu được, ngươi rốt cuộc vẫn là thế tử, an nguy tánh mạng của ngươi liên quan đến toàn bộ Yên vương phủ, ngươi cũng biết…… Trước khi ngươi rời đi Bắc Bình đến Nam Kinh , phụ vương của ngươi cả ngày lo lắng cho ngươi đến ăn không ngon, ngủ không an ổn, vừa nghe nói ngươi xảy ra chuyện, cũng không quản an nguy bản thân , suốt đêm chạy đến cứu ngươi!” Nói tới đây, Từ thị hạ giọng nói “Ngươi cũng biết…… Phụ vương ngươi quyết định suốt đêm rời đi Bắc Bình là có nghĩa gì ……”
“Con biết……” Chu Cao Sí hơi hơi cúi đầu, tay giấu trong chăn nắm chặt lại , quyết định kia có nghĩa tất cả bài trí khổ cực trước kia đều bị trở ngại , nghĩa là cha hắn sẽ bại lộ thực lực của mình …… Có nghĩa …… Cha buông tha cho thiên hạ đại kế của bản thân …… Đem toàn bộ Yên vương phủ ra đặt cược ……
Tuy rằng…… Lúc ấy hắn được cứu .
Nhưng bài bố của cha từ trước cũng bị bãi bỏ .
Nam Kinh bên kia cũng biết lực lượng bí mật của cha giấu ở chỗ nào sao ?
Mà trước đó cha giả bệnh , cũng phỏng chừng bị bên Nam Kinh lấy làm nhược điểm , bên Nam Kinh sẽ đối phó cha thế nào đây ?
“Sí nhi …… Ngươi nếu biết, vậy ngươi không nên tái tùy hứng như thế, cũng không nên không thương bản thân như vậy ?” Từ thị nghiêm khắc nói“Phụ vương ngươi thương ngươi, không nỡ đánh chửi ngươi, nhưng mẫu phi cũng không phải như thế, hiện tại mẫu phi liền phạt ngươi đem tất cả kinh thư viết lại mười lần !”
Chu Cao Sí sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, gặp vẻ mặt Từ thị kiên định thần sắc chân thật , đành phải gục đầu xuống, thấp giọng đáp “Dạ, con hiểu được.”
Từ thị thế này mới thoáng hoãn hoãn thần sắc, chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn về phía Ngô Thái y cung kính cùng nghiêm túc khoanh tay đứng một bên , sắc mặt dịu đi , mở miệng “Ngô Thái y, dọc đường đã vất vả ngươi rồi .”
“Không dám, đó là chuyện thần nên làm.” Ngô thái y cung kính nói.
Từ thị khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi phòng ngủ.
Rời đi phòng ngủ sau, trong lòng Từ thị thở dài.
Ai, Vương gia luôn sủng nịch Sí nhi như vậy…… Cho dù lần này Sí nhi bốc đồng chạy về , trong thư cũng chỉ quan tâm thương thế của Sí nhi , dặn dò mình bồi bổ nhiều cho Sí nhi ……
Từ thị dù thở dài lại có điểm may mắn, may mắn Sí nhi từ nhỏ đã nhu thuận lúc, nếu không, Vương gia sủng như vậy còn không đem Sí nhi biến thành một thế tử cậy sủng mà kiêu sao ?
Nhưng mà có lẽ…… Vì Sí nhi nhu thuận trí tuệ từ nhỏ , mới khiến Vương gia yêu thương như vậy……
Từ thị nhìn thiên không, chậm rãi cười.
Ông trời phù hộ, Sí nhi bình an vô sự ……
***********
Khi trong phòng ngủ chỉ còn lại có Chu Cao Sí cùng Ngô Thái y……
Chu Cao Sí nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Thái y, trong lòng khó chịu, bộ dạng hắn bị hắn mẫu phi răn dạng đều bị y thấy được hết đi ?
Lại nghĩ tới Ngô thái y lần trước nói cái gì mà “Khuê trung lạc thú”……
Chu Cao Sí trong lòng lại quẫn lại giận, trên mặt rõ ràng cũng không tái bảo trì ý cười ôn hòa, nhìn về phía Ngô Thái y, vẻ mặt rất bình tĩnh “Ngô Thái y…… Không muốn nói gì sao ?”
Ngô thái y cung kính chắp tay “Thế tử muốn nghe thuộc hạ nói gì?”
Chu Cao Sí ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Ngô thái y bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn , sau một lúc lâu, mới ôn hòa cười “Là ta nói sai rồi.”
Ngô thái y sẽ nói cái gì?
Mà mình lại muốn nghe Ngô thái y nói gì ?
Chu Cao Sí trong lòng đối câu hỏi của bản thân cảm thấy buồn cười , lại không khỏi thở dài, đều là bị cha hắn nháo !
Ngẩng đầu lại nhìn về phía ngô Thái y, ôn hòa hỏi “Ngô Thái y, người xem thương thế của ta còn phải tái nghỉ ngơi bao ngày nữa ?”
Ngô thái y nhìn Chu Cao Sí , cung kính nói “Nếu thế tử không có nháo đòi về Bắc Bình, có lẽ hiện tại thế tử cũng đã có thể vui vẻ cùng Vương gia kỵ mã săn thú ……”
Vui vẻ cùng Vương gia kỵ mã săn thú?
Chu Cao Sí trong lòng vừa nghĩ , lời này vào tai hắn sao lại cảm thấy kì quái cùng không tự nhiên nha ?
Lại nhìn Ngô thái y vẫn cứ cung kính nghiêm túc……
“…… Vậy , Ngô Thái y, hiện tại thì sao ?” Chu Cao Sí dừng một chút, lại ôn hòa hỏi.
“Bây giờ thì cần mười ngày , thế tử có thể sôi nổi cùng Vương gia kỵ mã săn thú……” Ngô thái y cung kính nói xong.
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, nhìn chằm chằm đôi mắt mới lóe quang mang kì dị của Ngô thái y, là cố ý đi?
Nhưng trên mặt, Chu Cao Sí vẫn là tiếp tục ôn hòa nói “Vậy phiền toái Ngô thái y ……”
“Không dám, thế tử đa lễ .” Ngô thái y cung kính chắp tay.
Lại hỏi thêm về bệnh tình, Ngô thái y liền cung kính hành lễ lui ra, khi Ngô thái y sắp sửa đi ra phòng ngủ , Chu Cao Sí cười tủm tỉm mở miệng .
“Ngô Thái y…… Kỳ thật…… Ta không thích kỵ mã săn thú ……”
Ngô thái y dừng cước bộ , trong lòng lộp bộp, quay đầu, trên mặt ra vẻ mờ mịt.
“Còn có, thư mà phụ vương giao cho ta …… Cho dù để trước mặt người khác , nếu không có phụ vương cho phép cũng không có người dám xem ……” Chu Cao Sí cười ha ha nói xong.
Ngô thái y cứng đờ.
Nhìn vẻ mặt Ngô thái y có chút cứng ngắc, Chu Cao Sí tiếp tục ôn hòa cười, hạ giọng, rất là hảo tâm mở miệng “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với phụ vương của ta .”
[ Nguyệt : Anh đọc lén thư tình của người ta nha anh Ngô ≥ῳ≤ ]
“Đa tạ thế tử……” Ngô thái y tuy rằng vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cung kính như cũ , nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.
Ngô thái y có chút chật vật rời khỏi phòng ngủ, lau mồ hôi trên trán thủy, hắn thiếu chút nữa quên quy củ của Vương gia……
Tuy rằng thế tử phẩm tính ôn hòa……
Bất quá…… Thế tử quả nhiên là thế tử sao?
Ngô thái y ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút tiếc hận, thế tử nhân hậu trí tuệ, đáng tiếc nha đáng tiếc, Vương gia cùng thế tử gian đúng là cảm tình như vậy……
Thấy Ngô thái y chật vật rời khỏi, Chu Cao Sí không khỏi cúi đầu cười.
Thật sự là…… Nghĩ lừa bịp được mình sao ?
Ghé vào trên chăn , Chu Cao Sí trong lòng cân nhắc, Ngô thái y trước kia chỉ biết là thủ hạ của cha , y thuật cao minh, nay xem ra, cũng không chỉ có y thuật cao minh, biết chuyện mình cùng cha, còn có thể trấn định như vậy? Còn có thể trêu chọc mình nữa ?
Một tay chống cằm, Chu Cao Sí nghĩ, chờ cha trở về…… Hỏi cha một chút, lai lịch của Ngô thái y này .
Nghĩ xong , Chu Cao Sí cười khổ, chờ cha đã trở lại, mình nên làm như thế nào ?
************
Lúc này , ngoại ô Bắc Bình……
Chu Lệ ngồi trên cát , hết sức chuyên chú nhìn khoai lang đang bị vùi trong lửa , nhìn một hồi lâu, mới quay đầu nhíu mày hỏi “Cứ như vậy là được sao ?”
Chu Khả bị hỏi có chút lắp bắp mở miệng “Vương gia, kỳ thật, kỳ thật như vậy là có thể ……”
Chu Lệ quay đầu, có chút đăm chiêu “Nguyên lai đơn giản như vậy?”
Chu Khả nhìn khuôn mặt Chu Lệ có vệt đen , trong lòng rối rắm, Vương gia nghĩ như thế nào lại đi học nướng khoai lang ? Lần trước không phải đã nướng ở trong viện nhà mình sao ?
Chẳng lẽ …… Là vì thế tử?
Chu Lệ nhìn chằm chằm khoai lang tuy rằng rất thơm rất nóng , nhíu mày, lầm bầm lầu bầu “Dường như không thực sạch sẽ a……”
Tiểu tử kia đang dưỡng thương , ăn mấy thứ này…… Cũng không có ích.
Nhưng lại nghĩ, nếu không chiếu theo yêu cầm tiểu tử kia mà làm, tiểu tử kia khẳng định lại cáu kỉnh với mình ……
Ân, để cho tiểu bánh bao thử là được rồi .
Nhưng sẽ không cho ăn nhiều !
*****************
Khi Chu Lệ chuẩn bị ra roi thúc ngựa hồi Yên vương phủ ở Bắc Bình, Trương Dung Nguyệt cầm giấy viết thư trong tay , cau mày, đôi mắt có chút lo lắng,
Nguyên lai…… Thế tử thiếu chút nữa bị giết sao? Nghĩ tới thế tử ôn hòa nhàn nhạt cười …… móng tay Trương Dung Nguyệt không khỏi đâm vào lòng bàn tay, thân mình run nhè nhẹ, thế tử…… Hoàn hảo không có việc gì……
Nhưng nghĩ đến việc mình làm ……
Mặc dù thế tử hiện tại không có việc gì, nhưng là……
Trương Dung Nguyệt trong lòng tối nghĩa chua xót.
Cúi đầu nhìn thư tín trong tay thư mình : Chú ý hướng đi của Yên vương !
Trương Dung Nguyệt trong lòng trầm xuống, Yên vương quả nhiên là giả bệnh! Như vậy hắn quả thật là…… Bụng dạ khó lường!
Lúc này, ngoài cửa phòng, thanh âm nha hoàn vang lên “Tiểu thư, nô tỳ đưa trà đến đây cho ngài.”
Trương Dung Nguyệt thu hồi thư tín, ôn nhu nói “Vào đi.”
Nha hoàn bưng nước trà cùng điểm tâm đi vào .
Trương Dung Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đi hướng cái bàn, nhìn điểm tâm cùng trà trên mặt bàn , Trương Dung Nguyệt thấp giọng nói “Lấy linh chi mà ta mang đến đây , ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi ta đi tiểu trù phòng .”
“Tiểu thư, ngài muốn tự mình xuống bếp?” Nha hoàn có chút kinh ngạc hỏi.“Tiểu thư, từ khi ngài tới Bắc Bình, vốn không có xuống trù phòng bao giờ .”
Trương Dung Nguyệt chỉ là ôn nhu cười.
*************
Ban đêm, Chu Cao Sí nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ tới nhiệm vụ mẫu phi trừng phạt hắn, liền đối với người đang châm trà cho hắn , mở miệng “ Hiểu Cầm, đem bản nhỏ đến đây, lại lấy thêm kinh thư và bút tới cho ta .”
Hiểu Cầm sửng sốt, lập tức kiên quyết lắc đầu nói “Thế tử, thương của ngài còn không có hảo đâu! Không thể! Vương phi trước đã công đạo qua, chờ thương ngài tốt hơn mới sao chép kinh thư.”
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ, đêm dài lắm , trong lòng hắn luôn nghĩ tới cha , không buồn ngủ nha!
Ngay khi Chu Cao Sí nhàm chán hết sức, một nha hoàn ngoài phòng ngủ bẩm báo “Bẩm thế tử, Trương tiểu thư vừa mới sai người đưa tới một chén linh chi canh.”
Hiểu Cầm sửng sốt, lập tức hướng Chu Cao Sí che miệng cười trộm “Thế tử, linh mẫn chi canh a. Nhất định là Trương tiểu thư tự tay ngao chế !” Dứt lời, liền đứng dậy, từ trong tay tiểu nha hoàn ở ngoài phòng tiếp nhận lấy chén canh linh chi , đối Chu Cao Sí nói như hiến vật quý “Thế tử, người xem……”
Chu Cao Sí ngẩn ra, lập tức trầm mặc.
Hiểu Cầm nhìn Chu Cao Sí trầm mặc, không khỏi nghi hoặc “Thế tử?”
“Bỏ đi.” Chu Cao Sí nhẹ nhàng thở dài. Nâng tay nhu nhu cái trán, cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng đau đầu.
Trương Dung Nguyệt kia đối hắn là tâm tư gì , hắn đại khái có thể đoán, chỉ là…… Trương Dung Nguyệt kia không phải đến làm gian tế sao? Vì sao đối với hắn như thế ?
Lúc này, Ngô thái y bưng chén thuốc vào, liếc mắt canh linh chi, mỉm cười “Thế tử, canh linh chi là thứ tốt, thế tử không ngại có thể dùng để uống……”
Chu Cao Sí nghe vậy, nhìn về phía Ngô Thái y, lời này có chút không quá đúng , liền hỏi nói “Ngươi tra qua?”
“Tất nhiên.” Ngô thái y mỉm cười “Nếu là Trương tiểu thư sai người đưa tới, đương nhiên phải cẩn thận một phen.”
Chu Cao Sí không khỏi lắc đầu “Thôi.”
“Thế tử?” Hiểu Cầm cẩn thận hỏi, lúc này nàng cũng đã nhìn ra, tựa hồ thế tử không thích Trương tiểu thư?
Chu Cao Sí đang muốn kêu Hiểu Cầm đem canh linh chi đi , bên ngoài liền có thanh âm quen thuộc trầm thấp mang theo hơi hơi tức giận “Cái gì mà tốt!”
Chu Cao Sí sửng sốt.
Theo tiếng bước chân trầm ổn vang lên, một người đi đến.
Phong trần mệt mỏi, trên mặt còn có vệt đen , nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn vẽ , đôi mắt sắc bén khí thế cùng lợi hại.
“Cha?” Chu Cao Sí không khỏi thấp giọng khinh gọi.
Nghe Chu Cao Sí khinh gọi, mặt vốn không chút thay đổi cùng chút tức giận , Chu Lệ thoáng hoãn hoãn vẻ mặt, nâng tay tùy ý huy huy, ý bảo mọi người ở đây ra ngoài hết .
Khi Ngô thái y cung kính chắp tay, xoay người rút lui, Chu Lệ không chút để ý mở miệng “Ngô Thái y, nếu cỏ linh chi tốt , ngươi cũng đừng lãng phí , bát canh kia ngươi uống đi !”
Ngô thái y cứng đờ, lập tức cung kính chỉ lễ “Thuộc hạ tạ Vương gia ban cho.”
Chu Lệ thản nhiên gật đầu, phất tay ý bảo Ngô thái y lui ra.
Đợi Ngô thái y lui ra, Chu Lệ nhíu mày nhìn về phía Chu Cao Sí đang ở trên giường mà rối rắm , đi nhanh tiến lên, nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , cao thấp cẩn thận đánh giá một phen, xác nhận sắc mặt Chu Cao Sí không tái nhợt , nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại nháy cũng không nháy , mặt không chút thay đổi , dừng lại nhìn thật kĩ .
Lúc này , Chu Cao Sí trong lòng rối rắm, không biết nên ứng đối như thế nào, lại bị Chu Lệ khóa trụ rồi chăm chú nhìn , không biết làm sao.
Mà Chu Lệ chăm chú nhìn sau một lúc lâu, mới chậm rãi nâng tay , đem hai má Chu Cao Sí nhẹ nhàng niết , ách thanh mở miệng “Tiểu tử ngươi không cần tự giày vò như thế !”
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức không khỏi xiết chặt ngón tay.
Chu Lệ lại đột nhiên gợi lên khóe miệng cười, tươi cười rất bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói “Thôi, là tự cha chuốc phiền phức , chỉ cần ngươi không rời đi cha , ngươi muốn dằn vặt thế nào cũng được .”
Nói câu cuối hơi hạ âm , Chu Cao Sí rốt cục nhịn không được thân thủ ôm lấy nam nhân trước mắt , nam nhân vẫn trìu mến nhìn mình .
Cúi đầu mở miệng “Cha…… Con …. ta……”
Chu Lệ sau lúc ban đầu bị ôm lấy, có nháy mắt giật mình, lập tức phản thủ ôm lấy Chu Cao Sí , cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên lưng, cúi đầu, hung hăng hôn đôi môi đã muốn chiếm từ lâu .
Sauk hi mút vào , lại bất chấp mà hôn , cho đến khi Chu Cao Sí cơ hồ không thể hô hấp, mới chậm rãi buông ra, nhưng vẫn quyến luyến lướt qua .
“Cha……” thanh âm Chu Cao Sí có chút thở dốc , có chút khàn khàn.
Nghe thanh âm như vậy, ánh mắt Chu Lệ hơi hơi tối sầm lại, lập tức mềm nhẹ ôm Chu Cao Sí , chính mình ngồi vào trên giường, thanh âm mất tiếng nói “Sí nhi , hiện tại đừng nói gì .”
Chu Cao Sí khó hiểu, nhưng vẫn thuận tựa vào trước ngực Chu Lệ , nghe tiếng tim đập chậm rãi trầm ổn xuống .
Lúc này, trong phòng ngủ , im lặng, lại có thản nhiên ấm áp cùng an bình .
Vuốt ve sợi tóc Chu Cao Sí , chậm rãi bình phục kêu gào khát vọng trong lòng , rốt cục chậm rãi bình tĩnh trở lại, rất muốn , nhưng thương thế tiểu bánh bao chưa lành, chỉ có thể nhẫn nại .
Im lặng vuốt ve một hồi, thoáng thỏa mãn một ít, liền nhớ tới khoai lang nướng, Chu Lệ hơi hơi buông Chu Cao Sí ra, cúi đầu cười nói “Sí nhi , cha nướng khoai lang cho ngươi .”
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức nhớ thời điểm mình buồn bực mà viết thư , tưởng tượng bộ dáng cha ngồi xổm ở trên cát nướng khoai , Chu Cao Sí cười tủm tỉm gật đầu“Cha, con muốn ăn.”
Chu Lệ liền đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra khoai lang nướng, đưa cho Chu Cao Sí .
Chu Cao Sí tiếp nhận, còn thực ấm nóng , không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng cha đã ngồi lại bên người mình .
Lúc này mới phát hiện trên mặt cha có nước bùn , nâng tay nhẹ lau đi, một bên thấp giọng hỏi “Cha, ngài vội vàng đến?”
“Ân!” Chu Lệ không nhiều lời, hắn nướng khoai lang xong , liền khoái mã trở lại.
Kỳ thật, cũng không phải muốn nghĩ biện pháp làm sao nướng được khoai lang ngon , dù sao ánh mắt theo dõi Yên vương phủ cũng nhiều , hắn đã sớm đã trở lại.
Ai ngờ, hắn trở về liền thu được tin tức phía dưới, Trương Dung Nguyệt tự mình xuống bếp ngao linh chi canh cho tiểu bánh bao của hắn ?!
Hừ!
Cỏ linh chi này nọ, hắn muốn bao nhiêu có bao nhiêu!
May mà tiểu bánh bao của hắn chưa ăn bát canh linh chi kia ……
Cúi đầu nhìn Chu Cao Sí đang chuyên chú lau nước bùn cho hắn , Chu Lệ mỉm cười.
Có chút chuyện không cần nói rõ .
Thái độ của hắn thực minh xác , tiểu tử này cũng đã biết .
Tuy rằng trong lòng tiểu tử này vẫn có chút mâu thuẫn cùng có chút do dự , có chút bất an, nhưng…… Cái ôm vừa mới kia , cả thuận theo để hắn hôn môi …… Đều đã yên lặng chứng minh tiểu tử này…… Sẽ không kháng cự.
Chỉ cần không kháng cự là tốt rồi.
Không kháng cự , hắn sẽ chậm rãi tiêu trừ mâu thuẫn bất an của tiểu tử này.
Không phải có một câu như vậy sao? Nước chảy đá mòn !
“Sí nhi , nhanh ăn đi.” Chu Lệ cầm tay Chu Cao Sí , cười nói.
Chu Cao Sí gật đầu, cắn một cắn ngụm khoai lang, chậm rãi nhấm nuốt , trong lòng ngạc nhiên, ăn ngon!
“Ăn ngon đi?” Chu Lệ nhìn ánh mắt Chu Cao Sí tỏa sáng vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng có chút đắc ý hỏi.
“Ân!” Chu Cao Sí cười tủm tỉm , cắn thật to .
Cắn mấy miếng , nhớ tới mì nước , Chu Cao Sí quay đầu Chu Lệ nhìn cười đến tự đắc, ánh mắt lượng lượng“Cha, mì nước đâu?”
Chu Lệ nghe vậy, cứng đờ.